VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Turan cũng không có mất nhiều thời gian liền mang lên bàn mấy món đồ ăn. Có cơm nóng, rau xào, thịt luộc, nước chấm đặc chế, trứng ốp lết và một món súp.

Bữa ăn trông đơn giản nhưng vào mắt Yeatra lại thành thịnh soạn vô cùng. Cô không nhịn được cầm lấy chén, liền muốn nhào tới ăn lấy ăn để thì đã bị Turan hừ một tiếng ngăn lại. Đó giống như là phản xạ có điều kiện vậy, khiến cô không khỏi nhăn nhó một hồi.

– Đi rửa tay. – Turan nghiêm giọng – Tốt nhất thì tắm rửa một đợt luôn đi. Cô không sợ ngộ độc, nhưng tôi thì không nhìn không ưa.

– Chứ không phải có ý xấu gì ư!

Yeatra lầm bầm mắng một câu, nhưng cũng không có phản đối gì, liền vội vã bước vào phòng mình. Cô là thật sự gấp. Đang đói, đồ ăn ngon lại ở trước mặt, có muốn kiềm chế cũng là không kiềm chế nổi.

Vậy nên Yeatra tắm rửa là thật qua loa, đến mức khi chạy ra ngoài tóc cũng chẳng thèm lau khô, cứ thế ngồi vào bàn cắm cúi ăn.

Turan thấy thế chỉ có thể lắc nhẹ đầu vẻ ngán ngẩm. Cậu ta cũng không có cùng dùng bữa với Yeatra, hẳn là trước đó đã ghé một nhà hàng nào đấy ăn mảnh rồi. Cô càng nghĩ càng thấy mình thua thiệt.

– Mấy ngày vừa rồi, trôi qua không có vấn đề gì chứ?

Turan cất tiếng hỏi. Bàn ăn lúc này đã được dọn dẹp xong xuôi.

Yeatra ngồi thả người trên ghế, không nhịn được ợ một tiếng, liền cười ái ngại, xua tay bảo:

– Xin lỗi. Tớ thật tình chưa từng ăn bữa nào no đến thế.

Turan quăng tới ánh mắt ngờ vực, nhưng cũng không có nói thêm lời nào, chậm rãi chờ đợi câu trả lời.

– Vấn đề thì không có.

Giật mình nghĩ tới gì đó, Yeatra thốt:

– Nào! Sao lại không liên lạc được với cậu?

Turan bộ đáng như không muốn đề cập tới chuyện này cho lắm, nghĩ rồi bảo:

– Có việc gấp, không thể phân tâm. Việc luyện chế bùa thì sao, có tiến triển gì không?

Đột nhiên nghe hỏi, Yeatra cũng là giật mình một hồi. Cô kì thực có chút muốn tránh né chủ đề này, nhưng e là không thể.

– Này… không được tốt đẹp lắm. – Yeatra nhỏ giọng đáp – Tớ cũng rất cố gắng rồi, chẳng hiểu sao…

Turan nhăn mày, nhìn chằm chằm Yeatra, khiến cô không khỏi hơi rụt cái cổ lại vẻ sợ sệt. Cô là thật sợ bị người bạn này của mình mắng cho một đợt, càng sợ bị cậu ta đòi tiền đền bù. Số tiền cô làm hao tổn để thực hiện đống thử nghiệm kia tính tới giờ hẳn đã quá con số một triệu rồi, chỉ là cô cố tình làm ngơ không biết tới mà thôi. Nhưng cái gì cũng đều có giới hạn của nó.

Lại nói, nếu hao phí nhiều mà cho ra thành quả thì Yeatra đã chẳng cần phải lo lắng. Vấn đề lớn nhất là giờ cô không tạo ra được tấm bùa chú nào nên hồn cả.

– Cụ thể thế nào?

Turan cất tiếng, lại nghĩ tới gì đó, đứng dậy bảo:

– Để tôi xem xem.

Yeatra gật nhẹ đầu, cũng không có ngăn cản, ngược lại còn tiến lên trước dẫn đường cho cậu ta, dù rằng từ đây tới đó chỉ có mấy bước chân.

Mùi thuốc nồng nặc xông ra ngay khi cánh cửa chỉ vừa mới hé. Turan vậy mà không có phản ứng gì nhiều, chỉ khẽ hừ một tiếng, xong liền tiến vào.

Yeatra bước theo sau, lòng thấp thỏm không thôi. Cô giờ giống như một kẻ mang tội bị cấp trên tới thẩm tra, thật sợ bị lộ bí mật gì. Dù là cô đối với Turan kì thực chẳng có ý định che giấu nào.

Nhìn quanh một hồi, lại đi tới đi lui xem xét một đợt, Turan mới quay sang, đối với Yeatra hỏi:

– Bình thường, cô luyện chế bùa như thế nào?

Hơi suy nghĩ, phát hiện câu hỏi của mình không phù hợp, Turan vội chữa:

– Ý tôi là, cô gặp khó khăn ở điểm nào?

Yeatra hiểu chỗ mà Turan đang tránh né là gì. Đối với một người luyện chế bùa như cô, phương thức luyện chế là tuyệt đối phải giữ bí mật, điểm này vô cùng nhạy cảm. Suy cho cùng đó là cần kiếm sống của cô, nếu để lộ chẳng khác gì là mất hết.

Tuy nhiên, Yeatra vốn là đã có ý định phơi bày hết cho Turan rồi. Số tiền mà cậu ta cung cấp để cô tiêu phí tới giờ đã vượt quá con số mà cô có thể kiếm được cả đời này.

“Nghĩ tới, thật trông giống được bao nuôi nha…”

– Nói ra, không hiểu sao chất lượng dược liệu sau khi được xử lý đều là không đạt chuẩn. – Yeatra cất tiếng – Tớ vốn cho là bản thân mắc lỗi ở giai đoạn nào đấy…

Turan nghe vậy, quay sang nhặt lên một nhúm dược liệu, trầm ngâm hồi lâu.

Yeatra lộ vẻ nghi hoặc. Cô dù gì cũng coi là người trong nghề, thật sự là nhìn không ra có vấn đề gì với đống dược liệu thô, nhưng giờ trông bộ dáng của Turan thì rõ ràng là đã phát hiện gì đó.

Turan xem xét xong thì đặt nhúm dược liệu xuống, lại coi tới đống nguyên liệu khác.

– Số nguyên liệu lần trước tôi mua cho cô đã dùng hết rồi? – Turan hỏi.

– Phải. – Yeatra thành thật đáp – Ở đây là tớ đặt hàng từ một cửa hiệu có tiếng ở trung tâm thành phố. Không phải là… có vấn đề gì chứ?

Yeatra lộ vẻ lo lắng. Turan ngược lại không có vội đáp lời, tiếp tục săm soi một hồi mới bảo:

– Tôi cũng không rõ là có vấn đề gì. Nhưng độ bền của chúng quá thấp, gần như sắp hỏng cả. Một số còn có phẩm chất thấp hơn bình thường.

– Độ bền?

Yeatra nghệch mặt ra, tò mò liếc mắt nhìn tới một nhúm dược liệu. Cô trông thì chúng đúng là khô héo đấy, nhưng một vài loại dược liệu bị khô héo cũng là bình thường, thậm chí một số loại càng là cần phải khô héo.

Turan cười nhạt, định giải thích lại thôi. Hơi suy nghĩ một hồi, cậu ta cất tiếng:

– Dẫn tôi tới đó một chuyến.

Yeatra nghe vậy, lại thêm bộ dáng muốn-gây-chuyện của Turan thì biết vấn đề không thể xem nhẹ. Do dự trong giây lát, cô thốt:

– Hay là thôi. Cùng lắm tôi tìm mua chỗ khác. Cũng đều tại tôi không đợi được cậu mang nguyên liệu tới, càng tại tôi không giỏi nhìn tốt xấu.

Bước chân Turan là đã nhấc lên, lại rút về. Cậu ta bảo:

– Chuyện này nói nhỏ thì nhỏ, nói lớn cũng là lớn. Nhỏ là chất lượng của nguyên liệu tuy có hơi kém, vẫn có thể sử dụng được trong nhiều trường hợp. Nói lớn thì đây đang là làm ăn gian trá, có khả năng gây ra hậu quả khó lường. Như cô hiện tại, tốn bao nhiêu tiền của cũng không luyện chế ra được bùa chú mong muốn.

Giọng Turan không gấp, nhưng có thể nghe được rõ ràng sự giận dữ. Có lẽ là cậu ta đang cố tình kiềm nén để không đổ cơn giận đó lên đầu Yeatra.

– Thật sự phải làm lớn chuyện này sao? – Yearta vẻ khó xử nói.

Turan nhìn Yeatra, có ý dò xét. Hồi lâu, cậu ta hỏi:

– Nói tôi nghe, cô đang e ngại cái gì? Tôi không thích quanh co, cô là biết.

Yeatra cười méo xệch, cũng là không dám chọc giận Turan, bảo:

– Là tớ ngu ngốc. Họ lúc đó đã có nhắc qua rằng đây là hàng giá rẻ, càng lập giao kèo xong mới chịu bán. Tớ… không thể dựa vào đống nguyên liệu này mà phàn nàn được.

– Cô…!

Tiếng của Turan không lớn, nhưng Yeatra nghe lại như tiếng sấm, cả người giật thót một đợt. Hoảng hốt. Cô trong giây lát còn tưởng rằng sắp có một bàn tay vung tới mình.

Nhưng Turan chẳng làm gì với Yeatra cả, thay vào đó lách người bước ra ngoài. Cô thấy vậy vội chạy theo. Vẫn may là cậu ta chỉ tới ngồi cạnh bàn quầy, gương mặt hơi cứng lại, vẻ tập trung suy nghĩ.

Yeatra nhẹ nhàng bước tới bên người Turan, không dám lên tiếng. Cô biết lần này lỗi hoàn toàn là do cô. Cô quá tự tin vào khả năng nhận biết chất lượng nguyên liệu của mình, càng muốn tiết kiệm một đợt nên mới gây ra nông nỗi như hiện giờ.

– Ngày mai, cô đi cùng với tôi.

Turan lên tiếng, cực kì đột ngột. Yeatra ngẩn người ra một hồi mới phản ứng lại:– Đi đâu?

– Thành Tailor.

Yeatra hơi nhướn mày, vẻ khó hiểu. Cô chẳng rõ chuyện mình mua nhầm một đống nguyên liệu chất lượng kém với việc tới thành Tailor có liên quan gì với nhau cả.

Như đoán được suy nghĩ của Yeatra, Turan nói:

– Cô còn nhớ lần trước tôi hỏi về phương thức luyện chế bùa của cô, là có người muốn mua lại không?

Yeatra lục lọi trí nhớ của mình hẳn một lúc lâu mới đáp:

– Hình như là có chuyện đấy.

– Chúng ta sẽ tới gặp người đó. Ông ta cùng với hội của mình nhiều khả năng sẽ trở thành nguồn cung cấp nguyên liệu chính cho cô.

Yeatra nhíu mày. Cô thật sự là không nhìn ra nặng nhẹ trong vấn đề này. Nhưng cô đoán là nếu Turan đã đứng ra sắp xếp, mọi chuyện đều nên ổn.

– Tùy cậu. – Yeatra thốt.

– Cô không vui? – Turan dò hỏi.

– Không có. – Yeatra đáp, lại thấy có điều không đúng, vội nói – Ý tớ là, cậu làm việc, tớ tin tưởng. Chỉ là, khiến cậu tốn nhiều tiền như thế mà không có kết quả gì…

Turan hừ một tiếng, đưa tay búng vào trán Yeatra cái rõ đau, khiến cô kêu oai oái. Động tác của cậu ta thật sự quá nhanh, cô chỉ vừa nhìn tới bàn tay đưa đến trước mặt mình thì cái trán đã nhói lên rồi.

– Người luyện chế bùa riêng cho tôi không thể giữ trong lòng cái suy nghĩ ấy. – Turan cất tiếng – Thay vì vậy thì cô nên lo nghĩ làm sao để luyện chế ra càng nhiều bùa chú mạnh mẽ đi. Phải rồi, cũng đừng có vì sợ tốn tiền mà không dám nhắm tới mấy loại có phẩm chất hay cấp độ cao hơn. Trang thiết bị, dụng cụ các loại cũng thế. Tôi lo được.

Yeatra nghe vậy, gương mặt đang xám xịt vẻ chán nản cũng dần dần trở nên tươi tắn lên, thốt:

– Nói thế, mua cho tớ căn nhà! Thật to!

Lời vừa ra, bầu không khí lập tức trở nên yên tĩnh. Turan nhìn chằm chằm cô bạn của mình, ánh mắt hiện rõ sự không thể tin được.

Yeatra rất nhanh nhận ra yêu cầu của mình quá đáng, chân hơi run, đứng không vững ngả sang một bên, tựa người vào bàn quầy.

– Tớ… không có ý đó… Kì thực…

Yeatra giọng run run, cũng chẳng rõ ràng mình muốn nói cái gì, giải thích như thế nào.

Turan lộ vẻ nghĩ ngợi, lại bảo:

– Một căn nhà à. Cũng không tệ. Sau này mọi người cũng không cần phải ở nhà trọ nữa, quá nhiều bất cập.

Yeatra nghe vậy, trong lòng rộn lên, thốt:

– Turan. Cậu sẽ mua nhà cho tớ sao?!

– Ừm.

Turan đáp, lại thấy vẻ hớn hở của Yeatra, vội bổ sung:

– Cũng không phải một mình cô. Nhưng chắc chắn sẽ chừa ra một khu vực dành riêng cho cô.

– Thế đã quá tốt rồi!

Yeatra kêu lên, nhào tới ôm chầm Turan luôn. Cô thật sự quá vui mừng rồi, những chuyện khác chẳng thèm để ý nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui