Vang Danh Thiên Hạ

Hôm sau Thánh Vuongư đưa vào Vương Cung 6 người. Đều là đại cao thủ.

Đế Vương Phân phó mọi việc cho sáu người song. Sáu người biến mất.

Một tuần sau Đế Vương nhận tin sáu cao thủ đã hoàn thành nhiệm vụ. Đế Vương hạ Lệnh cho quân Bắc Mạn tiến đến Vu Tộc.

Một tuần sau Bắc Mạn đánh bất ngờ khiến Vu Tộc trở tay không kịp.

Lúc đầu Vu Tộc không sợ. Nhưng sau khi điều binh, chuẩn bị khai chiến thì toàn bộ binh lính đều trúng độc.

Toàn Bộ Vu tộc lâm vào Đại Nạn.

Quân đôi Bắc Mạn thừa thắng song lên đánh cho Vu Tộc sợ hão đầu hàng.

Nhưng quân Bắc Mạn xưa nay hiếu chiến lại công thêm thù oán bao lâu. Nên đã xử ngang luôn Vu Tộc.

Khiến Vu Tộc bao lâu vang danh hôm nay tan tác không còn gì.

Hoàng Đế Vu tộc đành đầu hàng xin tha cho dân chúng Vu Tộc. Quân Bác Mạn mới ngừng chiến.

Sau đó Binh lính đã cho toàn bộ dân Vu Tộc uống một loại thuốc.

Đây là thuốc Bách Độc tự chế ra.

Uống vào rồi. Kẻ nào Vu tộc mà học độc được sẽ bị độc dược phản phệ ngay.

Thống lĩnh Thừa Nhâm đi đến trước Hoàng Đế hỏi: Tam Hoàng Tử đâu. Giao ra đây. Nếu không thì đừng trách.

Hoàng Dế Vu Tộc vội khai ra.

Thống lĩnh Thừa Nhâm Hạ lệnh Tướng Quân Đào Nha dẫn quân đi bắt tam Hoàng tử và nhóm phản đồ.

Thống Lĩnh Thừa Nhâm cười gằn âm hiểm nói: Giải độc của Hoàng Đế Đại Lân đâu.

Hoàng Đế Vu tộc cười to nói: Ta không nói. Ta có chết cũng kéo hắn chết cùng.

Thống lĩnh giả bộ giật mình hỏi: Chết. Không phải các ngươi hạ là độc Vu Ấm à. Sao chết được.

Hoàng Đế Vu tộc cười nói: Vu ám. Không là Vu Tiềm mới đúng. Đây là độc không có thuốc giải một năm sau sẽ chết ngay. Các ngươi cứ chờ mà đón đại tăng đi.


Thống lĩnh cười nói: Ồ thế à. Bách Độc nghe rồi chứ.

Bách Độc từ trong đám binh lính bước ra cười âm hiểm nói: Nghe rồi.

Hoàng Đế Vu Tộc thấy Bách Độc thì ngớ người.

Bách Độc đi lên bóp cổ Hoàng Đế Vu tộc rồi cho ông ta uống một viên thuốc song nói: Sao thấy ta quen không. Ta rất giống biểu muội của ngươi nhỉ.

Hoàng Đế Vu Tộc uống phải thuốc không nói được chỉ không tin lắc đầu.

Bách Độc nói: Năm xưa ngươi giết cả nhà ta. Hôm nay ta Chu Di toàn bộ Hoàng thất Vu Tộc.

Nói song hô: Vác tên Hoàng Đế này ra cổng thành Vu Tộc. Cho hắn nhìn đi.

Binh lính tuân mệnh kéo Hoàng Dế Vu tộc đi.

Hoàng Đế nghe song dãy nhưng thuốc phát tác không thể làm gì.

Bách Độc nói: Để ta xem lần này hơn 100 cái sác Hoàng tộc treo ở cổng thành. Vu tộc còn dám lớn gan như vậy nữa không.

Thống lĩnh Thừa Nhâm nói: Ngươi đúng là âm hiểm

Bách Độc chắp tay nói: Khởi Bẩm thống lĩnh. Ngài quên ngài đã hạ lệnh cho treo sác lên.

Thống lĩnh cười lớn: Hahaha. Ta quên.

Bách Độc chẳng biết nói gì.

Thốnh lĩnh hỏi: Sau này ngươi tính sao

Bách Độc nói: Tương lai ta còn muốn làm rể Hoàng Thương. Nên Vu tộc mọi người tự Xử lý

Thống Lĩnh Thừa Nhâm gật đầu nói: Tốt. Vậy để ta.

Sau đó hạ lệnh: Người đâu. Trừ dân chúng Vu Tộc ra thì xử lý hết đám quan lại Vu Tộc đi. Treo sác hết lên cổng thành cho ta.

Còn người nhà chúng bắt hết lại sau này cho đi đầy biên ải.

Bimh lính lĩnh mệnh đi làm.

Một khác sau Tam Hoàng Tử và Đồng bọn được tìm thấy. Thống lĩnh nhìn Tam Hoàng Tử cười gằn:Tam Hoàng tử có hiếu quá. Đúng là nuôi ong tay áo.

An Vương nói lớn: Muốn chém muốn giết thì làm đi đừng nhiều lời.

Thống lĩnh nhìn An Vương nói: Ngươi sẽ chết nhưng xử ngươi không phải ta.

Nhóm Tay sai Tam Hoàng Tử chửi rủa.

Thống lính Thừa Nhâm nói:

Bách Độc Con cho bọn hắn câm miệng lại. Ồn ào quá.

Bách Độc đưa cho binh lính bính thuốc nói: Cho bọn chúng uống để câm cái miệng vào.

Binh lính tuân lệnh đến cầm lọ thuốc sau đó lấy thuốc nhét vào miệng từng người.

Sau đó với yên bình

Thống lĩnh hạ lệnh áp giải người đi.

MÙA HẠ NĂM THỨ MƯỜI SÁU. BẮC MẠN ĐƯA QUÂN ĐÁNH VU TỘC ĐẠI THẮNG. TOÀN BỘ HOÀNG THẤT, QUÝ TỘC, QUAN LẠI BỊ XỬ CHẾT TẠI CHỖ TREO SÁC TRÊN THÀNH VU TỘC. TRỞ THÀNH NỖI ÁM ẢNH MÃI VỀ SAU VỚI VU TÔC CŨNG NHƯ CÁC NƯỚC XUNG QUANH. UY DANH HUNG TÀN CỦA ĐỘI QUÂN BẮC MẠN ĐẠI LÂN LẠI VANG XA. TRỞ THÀNH NỖI LO SỢ CỦA NHIỀU NƯỚC. KHIẾN CÁC NƯỚC AN PHẬN THỦ THƯỜNG KHÔNG DÁM CÓ Ý ĐỒ GÌ VỚI ĐẠI LÂN.

Sau khi rút quân. Đế Vương cho người mang thuốc giải do Bách Độc điều chế về Kinh thành cũng như đem tin thắng trận về kinh.

Cả Đại Lân nghe tin mà vui mừng.

Hoàng Đế sau khi khoẻ lại đã hạ thánh chỉ khen ngợi Đế Vương Bắc Mạn. Ban thưởng cho các tướng lĩnh.

Toàn Bộ Bắc Mạn tổ chức Đại lễ mừng chiến thắng Vu tộc.


Sau Đại Lễ. Mọi người lại trở về cuộc sống hằng ngày.

Hôm nay trong đại lao hình bộ.

Du Hoặc và Lam Hạ đến đại lao.

Binh lính đã được thông báo trước nên khi thấy Du Hoặc và Lam Hạ thì tham kiếm: Tham kiến ngũ Hoàng Thương.

Du Hoặc gật đầu nói: Dẫn đường đi.

Binh lính chắp tay mời Du Hoặc và Lam Hạ đi theo.

Đi dọc qua các dãy nhà lao các căn nhà lao khác đều trống.

Đi một lúc tới một căn nhà lao.

Binh lính chắp tay nói: Thuộc hạ cáo lui.

Du Hoặc gật đầu.

Sau khi binh lính lui xuống.

Thuộc hạ của Du Hoặc mở cuuarw Đại lao.

Du Hoặc đi vào nhìn thấy người đang bị xích trên giá.

Người này là An Vương.

An Vương hỏi: Ngươi rốt cuộc muốn gì.

Du Hoặc và Lam Hạ Ngồi xuống ghế do thuộc hạ vừa để.

Du Hoặc phẫy tay cho thuộc hạ lui.

Khi thuộc hạ đã đi ra Du Hoặc mới nói: Nguyên Lực. Đã lâu không gặp.

An Vương nghe song không tin được.

An Vương hỏi: Ngươi là Du Hoặc

Du Hoặc nói: Thông minh.

Nguyên Lực không tin được nói: Hoá ra ngươi có xuyên về đây thật. Là ngươi che giấu quá kỹ. Để ta tìm không ra ngươi.

Du Hoặc nói: Ngươi giết ta. Cùng ta xuyên về đây. Ngươi không tìm ra ta mà ta lại tìm ra ngươi. Ông trời đúng là luôn có mắt.

Nguyên Lực cười nói: Muốn chém muốn giết tùy ngươi.


Du Hoặc cười âm hiểm nói: Chết. Ngươi chắc chắn chết. Nhưng trước khi chết ta nói cho ngươi một tin. Uyển Nhu cô ta cũng xuyên về đây.

Nguyên Lực nói: Ngươi nói cái gì.

Ta nói ta đã sắp xếp xếp một chỗ rất tốt cho Vợ ngươi.

Nguyên Lực nổi giận gằn giọng hỏi: Ngươi làm gì Uyển Nhu.

Du Hoặc cười ác nói: Ta đưa vợ ngươi vô Lan Hoa các kỹ viện lớn nhất kinh thành.

Nguyên Lực trợn mắt không tin được. Hắn hét lên giãy xích chửi rủa.

Du Hoặc. Khốn khiếp. Ngươi xẽ chết không có chỗ chôn.

Du Hoặc cười lớn đi đến bóp cổ Nguyên Lực nói: Ta chết như nào. Kiếp này không phải do ngươi định. Nguyên Lực. Ta đã từng nói, kẻ nào đắc tội với ta phải trả giá rất đắt. Ngươi cũng vậy.

Du Hoặc lấy ra một viên thuốc nhét vô miệng Nguyên Lực. Sau đó nói: Ngươi hãy từ từ tận hưởng nỗi đau này đi.

Món quà cuối ta dành cho ngươi.

Nguyên Lực trợn mắt chịu cơn đau chết đi sống lại. Đây là thuốc Bách Độc Làm ra.

Thuốc này khi uống sẽ khiến người cảm thấy bị bẻ từng khúc xương. Đâm từng mũi dao vô người.

Du Hoạc ngồi nhìn Nguyên Lục đau đón cho đến lúc chết. Du Hoạc và Lam Hạ đi ra hậ lệnh thuộc hạ xử trí cái xác. Sau đó đi vô gặp hai kẻ còn lại.

Cũng xửu y như Nguyên Lực.

Sau đó Du Hoặc và Lam Hạ ra về.

Lam Hạ nói: Huynh đúng thâm độc. Nói dối Nguyên Lực là huynh gặp được vợ hắn.

Du Hoặc cười nói: Ta chỉ muốn hắn chịu thêm đâu khổ mà thôi. Mà kiếp trước vợ hắn cũng có nhứng tay vô hại ta. Đáng tiếc kiếp này không gặp.

Lam Hạ nói: Biết đâu là do cô ta chưa chết nên khômg xuyên về đây.

Du Hoặc nghe vậy gật đầu đồng ý với ý của Lam Hạ.

*****NĐH*****


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận