Hôm Tết trung thu, Đàm Anh đặc biệt chuẩn bị riêng cho bà ngoại Chu một hộp bánh trung thu.
Thúc giục Chu Độ về nhà bà ngoại đón Tết.
Chu Độ nhìn thấy, hỏi cô: “Em không để bụng những lời trước kia bà ngoại nói nữa à?”
Đàm Anh nói: “Không để bụng.” Sau khi biết được chân tướng, cô rất kính phục bà ngoại Chu, nuôi một đứa trẻ không có quan hệ máu mủ với mình, cho anh đi học, chăm sóc anh trưởng thành.
Hơn nữa bà ngoại Chu trong kí ức của Đàm Anh, không phải bà lão mặt mũi tiều tụy ngồi trên xe lăn như hiện tại, mà là bà lão ngồi trên thuyền nhỏ của bọn họ nhiều năm trước, đánh cá cho Chu Độ, nở nụ cười đầy nếp nhăn trên mặt, cơ thể khỏe mạnh quắc thước.
Ban đầu bà ngoại Chu rất thích Đàm Anh, thậm chí còn từng muốn bảo vệ cô, khuyên nhủ Chu Độ.
Chuyện cũ của bọn họ bà ngoại Chu đều biết, người ngoài cuộc rõ ràng, cũng chẳng trách sau này bà sẽ oán hận Đàm Anh.
Đứa trẻ một tay bà nuôi lớn, bị một cô gái lấy mất trái tim, hiện giờ còn muốn mạng của anh.
Nếu Đàm Anh mà là bà, cô cũng không vượt qua được.
Lúc cô đẩy Chu Độ ra cửa, Chu Độ quay đầu: “Em không đi?”
Đàm Anh xán lạn nói: “Bà không vui khi gặp em.”
Ngộ nhỡ động chân tay, Đàm Anh thì không tim không phổi, chẳng có cảm giác gì, tức giận nhất chính là bà ngoại Chu, bị đánh khẳng định là Chu Độ.
Chu Độ nói: “Anh sẽ về sớm.”
“Không cần, không cần.” Đàm Anh cười vẫy tay với anh, “Chú ý an toàn.”
Đàm Anh không có cảm giác nghi thức đối với ngày lễ, trước kia điều duy nhất cô để trong lòng, là sinh nhật của Chu Độ.
Sau này ra nước ngoài, đối với nơi đó cô không có cảm giác thuộc về, những ngày lễ Tết bên đó cô cũng không hứng thú.
Chu Độ không đôi co với cô, gật đầu rồi ra cửa.
Buổi chiều Đàm Anh có nướng chút bánh quy, bề ngoài rất kém, nhưng khi nếm thử thì mùi vị cũng khá ổn.
Sắc trời tối dần, Đàm Anh tưởng Chu Độ đã về, không ngờ vừa mở cửa ra thì nhìn thấy gương mặt của Lâm Duy Tư.
Đã rất lâu rồi không gặp, trông y gầy đi khá nhiều, cảm giác ương ngạnh kia đã biến mất, y mím môi nhìn cô: “Cậu thực sự kết hôn với hắn sao!”
Đàm Anh không định cho y vào, trong lòng cân nhắc nói: “Ừ.”
Một tia uất ức khó chịu cực kì trượt qua gương mặt y, cố ra vẻ nói: “Kết hôn có thể ly hôn, cậu mang theo đăng kí kết hôn, đi với anh ta tới cục dân chính.”
Kết hôn rồi có thể ly, câu này trước đó không lâu Chu Độ cũng từng nói với cô, mai nở lần hai, nhưng vai chính lại đổi người, Đàm Anh vô cùng bất lực.
“Lâm Duy Tư, trước kia tôi từng nói rồi, tôi không muốn qua lại với các cậu nữa, lời này là sự thật, hôm nay là trung thu, cậu tới nhà người ta, khuyên người ta ly hôn, nếu đổi thành người khác chắc chắn sớm bị người ta đánh đuổi ra ngoài rồi.”
Lâm Duy tư cắn răng nhìn cô: “Đừng tưởng tôi không biết, cậu nói những lời kia, là vì không muốn Kim Tại Duệ trả thù chúng tôi.
Những gì Chu Độ có thể làm vì cậu, tôi cũng có thể! Tôi biết cậu không yêu hắn, cậu đi với tôi.”
Cậu có thể cái rắm, ba mẹ cậu không đau lòng muốn chết sao.
Đàm Anh cười nói: “Chẳng phải cậu không thích tôi sao?”
Lâm Duy Tư hừ một tiếng, giễu cợt: “Ông đây chưa, chưa nói thích cậu, chẳng qua thấy cậu quá đáng thương nên cứu cậu thoát khỏi ổ sói thôi.”
Y vừa đứt lời, sau lưng vang lên giọng nói lạnh lẽo: “Tổng giám Lâm dựa vào thân phận gì, mà nói nhà tôi là ổ sói.”
Gió đêm thổi tung vạt áo của Chu Độ, đi gặp bà ngoại Chu, hiếm khi anh lại mặc quần áo ở nhà, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác mỏng màu gạo, khiến dáng người anh cao lớn đĩnh đạc hơn, bên ngoài vẻ mặt lạnh lẽo không có tình người.
Ánh mắt Chu Độ quét qua người Đàm Anh và Lâm Duy Tư một lượt, mang theo phẫn nộ và lạnh lẽo mơ hồ, có lẽ người khác không nhìn ra, nhưng Đàm Anh nhìn ra được.
Tình cảnh hiện giờ khá giống với tình huống nhân lúc ông xã không có nhà, cô và tình nhân “tình cũ chưa dứt” lén lút gặp gỡ riêng với nhau.
Lâm Duy Tư vừa nhìn thấy Chu Độ thì mang một bụng tức, chính kẻ này nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của! Bản thân y vừa hơi lơ là, tên trà xanh Chu Độ này đã dẫn Đàm Anh đi lĩnh giấy đăng kí kết hôn luôn rồi!
“Lúc tôi và cậu ấy quen biết nhau, anh còn không biết đang ở nơi nào nghịch bùn đấy.” Lâm Duy Tư một khi độc miệng cũng chẳng hề nể mặt chút nào, “Ôi chao luật sư Chu đáng thương không phải tới hiện giờ vẫn chưa nhận ra đấy chứ, tại sao con nhóc này lại cắt đứt quan hệ với chúng tôi, mà lại ở cùng anh không, luật sư Chu có thể sống tới hiện tại đúng là phúc lớn mạng lớn.”
Chu Độ nhếch khóe môi: “Quả thực tôi rất may mắn, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, đương nhiên không thể là bạn bè của cô ấy rồi, chỉ có thể là vợ chồng mà thôi.”
Lửa giận của Lâm Duy Tư bốc cao ba mét, Chu Độ biết y đau chỗ nào chỉ nhằm vào chỗ ấy mà chọc.
Y đang định kéo Đàm Anh đi, thì phát hiện đồ không có lương tâm này, đang dựa vào cửa xem náo nhiệt, trong tay còn bưng một đĩa hạt dưa.
Trán Lâm Duy Tư nổi đầy gân xanh: “Đi với tôi.”
Chu Độ nâng mắt lên nhìn Đàm Anh, không lên tiếng, cảm xúc bên trong gần như hóa thành thực thể: Em dám đi với hắn ta thử xem.
Đương nhiên Đàm Anh không muốn thử, khó khăn lắm mới được hưởng thụ hai ngày an nhàn, Lâm Duy Tư lại tới làm loạn gì chứ.
Chắc chắn y trốn chú Lâm dì Lâm chạy ra ngoài, chắc chắn không dễ dàng gì.
Đàm Anh nói: “Lâm Duy Tư, cậu đi đi, tôi chưa từng hối hận về quyết định của mình.”
“Hắn ta thì có gì tốt chứ, cậu còn thích hắn sao?” Đôi mắt của Lâm Duy Tư sắp phun ra lửa.
Đàm Anh chỉ muốn đuổi y đi: “Đúng vậy đúng vậy, anh ấy trong mắt tôi chỗ nào cũng tốt.”
Nghe thấy câu này, Chu Độ ngẩng đầu lên nhìn Đàm Anh, trên người không còn cảm giác giương cung bạt kiếm nữa, mà trở nên yên tĩnh hơn.
Lâm Duy Tư hồn bay phách lạc rời khỏi, xem ra có chút đau lòng rồi.
Đàm Anh nhìn bóng lưng của y, khẽ thở dài một hơi, ngay giây sau, khuôn mặt cô bị người kéo qua.
Trên người Chu Độ mang theo lạnh lẽo của gió thu, nói: “Đừng nhìn nữa, hắn không thích em, chẳng qua chỉ là chấp niệm cướp kẹo của trẻ nhỏ thôi.”
“Sao anh biết?” Câu này mà để Lâm Duy Tư nghe được, không kéo anh đánh nhau ba trăm hiệp, e rằng sẽ không phục, mặc kệ tình cảm của anh bị phủ nhận, đều không thể qua loa như thế được.
Tuy Đàm Anh không quá chắc chắn, tình cảm Lâm Duy Tư đối với cô là gì.
Chu Độ nói: “Thích vào sâu tận xương, sẽ không vì khó chịu khổ sở mà đẩy em cho một người đàn ông khác.”
Cô nghiêng đầu, mới đầu không cảm nhận được anh nghiêm túc, không nhịn được trêu ghẹo: “Ví dụ như anh?”
Anh nhìn cô, khàn giọng nói: “Ví dụ như anh.”
“….” Được rồi, lời này cô không có cách nào đỡ được, chỉ có thể mắt to trừng mắt bé, “Em nướng bánh quy, chưa ăn hết, anh có muốn nếm thử không?”
Chu Độ thấy cô đổi sang chủ đề khác, gật đầu đồng ý.
Trời còn chưa tối, trăng sáng đã nhô lên, ánh trăng tròn như thế này trước đây, đối với Chu Độ mà nói chỉ là cô độc và ly biệt, lần này đối với anh mà nói là đoàn viên.
Chu Độ ăn sạch đống bánh quy thứ phẩm cong vẹo mà Đàm Anh làm, cô nhìn đến độ thấy hơi nghẹt thở: “Không muốn ăn thì đừng miễn cưỡng.”
Anh đè tay cô xuống: “Rất thích.” Cuộc đời này mất đi quá nhiều, tất cả những gì của cô, đối với anh mà nói đều rất quý giá.
Được, được thôi.
Chu Độ nói: “Trung thu sang năm, bà ngoại bảo em qua đó với bà.”
Đàm Anh chấn động suýt chút nữa ngã từ trên ghế xuống: “Anh đang nói đùa với em à?” Bà lão hận không thể bắt bọn họ ly hôn, ôi, hình như cả thế giới đều hi vọng bọn họ ly hôn.
Cuộc hôn nhân vì ngăn chặn tai ương này mà kết hợp với nhau đúng là khiến người ta xem thường.
Ngay cả bản thân Đàm Anh cũng chẳng xác định được có thể đi bao xa, hoặc chỉ có một mình Chu Độ, giống như phát điên đối đầu với tất cả mọi người, âm thanh phản đối không lọt qua tai.
“Em nói xem?”
Được thôi, Chu Độ không giống người thích đùa.
Đàm Anh hỏi: “Sao bà lại nghĩ thoáng ra rồi, chẳng phải bà ngoại không thích em sao?”
“Bà không phải không thích em, trước kia bà rất thích em.”
Trước kia rất thích cô, Đàm Anh biết, cô phản bác: “Nhưng giờ bà không thích nữa, rốt cuộc anh đã nói gì với bà?” Cô khá tò mò đấy, tuy tài năng ăn nói của luật sư Chu hơn người, cũng không thể khống thể chế trái tim người khác chứ.
Chu Độ yên lặng một lát: “Em chắc chắn muốn biết.”
Anh nói như vậy, Đàm Anh càng thấy ngứa ngáy hơn: “Vâng vâng.”
Chu Độ nhìn cô một cái, nói: “Bà ngoại bị bệnh rất nặng, bà vẫn luôn có một mong muốn, nhìn thấy chắt trai ra đời.
Anh nói với bà, phải được em đồng ý.”
Đàm Anh chậm nửa nhịp mới phản ứng được ý anh là gì, cô sặc một tiếng, nói: “Em không đồng ý.”
“Ừ, được.” Anh không nói thêm, đưa cốc nước cho cô.
Đàm Anh vốn nghĩ chuyện này đến đây là kết thúc, mãi tới khi trăng tròn treo giữa bầu trời, cô vừa tắm xong thay quần áo, cửa phòng bị người ta gõ vang.
Dáng vẻ Chu Độ lạnh lùng cao ngạo xách theo chiếc gối đầu, đi vào như chốn không người.
Gối đầu của anh đặt cạnh bên Đàm Anh, nằm xuống bên người cô.
Đàm Anh ngồi phắt dậy: “Luật sư Chu, anh đang làm gì thế?”
Chu Độ quay đầu nhìn cô: “Thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, nếu như em cần.”
Đàm Anh nghiến răng nghiến lợi: “Em không cần.” Anh từ chỗ nào nhìn ra được cô đang đói khát rồi hả!
“Được.”
Chỉ như vậy? Đã đồng ý rồi, không phải nên rời khỏi sao?
Chuyện lần trước đã có vết xe đổ, cứ nằm chung một chiếc giường thế này sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.
Anh không đi thì cô đi, cô ngồi bên mép giường, chuẩn bị xuống giường rời khỏi, một cánh tay cơ bắp rắn chắc vòng chặt lấy eo cô, kéo ngược cô trở lại.
Đàm Anh ngã trên ngực anh, giọng nói của người đàn ông trên đỉnh đầu trầm thấp, êm tai giống hệt như tiếng đàn cello mà cô từng thích nhất.
“Ngoan ngoãn đi ngủ.”
Người không ngoan ngoãn đi ngủ là ai chứ, rõ ràng là anh.
Cánh tay anh đè chặt lên cơ thể mềm mại của cô, Đàm Anh không cách nào vùng dậy được, chỉ có thể nhéo một cái vào eo anh báo thù.
Anh không lên tiếng, chỉ ôm cô chặt hơn, chiếc cằm đặt lên đỉnh đầu cô.
Đàm Anh buồn bực trong vòng tay anh, sắp bị anh xoa nắn thành bánh nhân thịt rồi, cô nhịn không nổi nói: “Anh như thế này em không ngủ được.”
“Anh buông ra em sẽ chạy.”
“Không chạy, không chạy, em sắp tắt thở mất rồi.”
Chu Độ buông lỏng cô ra một chút, hai tay cô lập tức cuộn thành nắm đấm, vô cùng không khách sáo đấm lên ngực anh.
Nhưng không ngờ Chu Độ đã sớm đoán được, cô vừa đúng lúc đấm vào lòng bàn tay anh, bị anh bao chặt lại.
Cô cảm thấy mu bàn tay bị thứ gì đó mềm mại đụng vào, là Chu Độ đang hôn lên tay cô.
Trái tim Đàm Anh run rẩy, Chu Độ kéo tay cô đặt lên trái tim mình, cô cảm nhận được nhịp tim của mình đập nhanh hơn.
Đàm Anh ngước nhìn vào đôi mắt anh, không phải thờ ơ như trong tưởng tượng của cô, mà là một loại dịu dàng tình tứ.
“Anh, anh sao vậy?” Cô bất chợt phát hiện ra không đúng lắm.
Luật sư Chu tuyệt đối không phải là người da mặt dày, chuyện mà bây giờ anh đang làm, là chuyện mà cô vốn chắc chắn rằng cả đời này anh sẽ không đặt chân lên một bước.
Chu Độ lời ít ý nhiều nói: “Trung thu, muốn trải qua cùng em.”
Trong lòng Đàm Anh lờ mờ không yên: “Anh chẳng phải muốn đối phó với Kim Tại Duệ sao.” Cô hiểu Chu độ, đối với anh mà nói, so với ngồi yên chờ chết, không bằng nắm lấy quyền chủ động trong tay mình.
“Không phải.”
Tuy anh nói như vậy, nhưng Đàm Anh không mấy tin tưởng, trong lòng cô loạn thành một nùi, chán nản nằm xuống bên cạnh anh, cảm thấy có chút có lỗi với anh.
Chuyện của Quan Dạ Tuyết, từ đầu tới cuối cô xử lý vô cùng tồi tệ.
Chị Quan không thể thoát khỏi lồng giam tơ vàng, cuộc sống của Chu Độ cũng trở nên hỗn loạn.
Trước khi cô chưa trở về, rõ ràng Chu Độ sống rất tốt, anh là luật sư tiếng tăm lẫy lừng trăm trận trăm thắng trong mắt người đời.
Có năng lực, có tư tưởng, sống rất tự do.
Có lẽ vài năm sau anh vượt qua được, cũng có thể gặp được một cô gái phù hợp để kết hôn.
Đàm Anh cảm thấy bản thân mình trở thành một chiếc gông xiềng trói buộc anh, vây chặt anh lại.
Trên đầu có một bàn tay to đang vuốt ve cô, động tác này không mang theo bất kì tình dục nào, Đàm Anh chỉ cảm nhận được yêu thương và luyến tiếc mờ nhạt.
Rất dễ chịu, cũng không có áp lực.
Đàm Anh biết, nếu như cô mãnh liệt phản đối, cuối cùng Chu Độ cũng sẽ rời khỏi.
Nhưng cô không tiếp tục phản kháng nữa, có lẽ là cảnh đêm quá đẹp, ánh trăng len lỏi qua cửa sổ sát đất rọi vào phòng, tất cả mềm mại an định mà trái tim cô trước kia chưa từng có, thế mà lại có thể tìm thấy cảm giác an toàn đã mất từ lâu trong vòng tay của Chu Độ.
Đôi mắt cô có chút chua xót, giống như con thuyền phiêu bạt nhiều năm, cuối cùng cũng đậu vào bờ.
Hai người cứ yên lặng ôm nhau như vậy, dường như già cùng trời đất, giống như cô chưa từng rời khỏi anh vậy.
Bàn tay kia cực kì dịu dàng, cuối cùng Đàm Anh cảm thấy dễ chịu sắp ngủ gục mất.
Anh dường như thấp giọng nói bên tai cô một câu, cô mê mang hỏi: “Cái gì.”
Chu Độ không nói, nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, là không thể nói ba chữ kia lần thứ hai.
Đàm Anh đã ngủ say rồi, ánh trăng như dải lụa, trắng bạc dịu dàng.
Đêm khuya như thế này, có lẽ cô vĩnh viễn sẽ không biết được, anh chờ mong nó đằng đẵng sáu năm trời.
“Anh còn nợ em một hôn lễ.”
Trời vừa sáng, Đàm Anh mới tỉnh lại, phát hiện bản thân mình bá đạo ôm một người, gối đầu trên cánh tay anh.
Chu Độ tỉnh từ sớm, thấy cô mở mắt ra, hơi dừng lại một chút, nói một câu kinh động lòng người bên tai cô.
Đàm Anh vốn chưa tỉnh táo hẳn, bị câu nói này của anh dọa tới nỗi ke ngủ cũng bay đi mất, anh nói: “Làm không?”
Cô kinh ngạc nhìn gương mặt không đổi sắc của Chu Độ, luật sư Chu đúng là không ngừng làm mới giới hạn của cô.
“Không, không không.”
Anh lạnh nhạt trả lời một câu: “Ừ.” sau đó hôn lên gương mặt trái xoan của cô, đợi cô tỉnh táo lại, anh đã vào phòng tắm rồi.
Tiếng nước chảy tí tách vang lên, đám tóc ngốc trên đầu Đàm Anh dựng ngược, cô véo cánh tay mình, đau nha, không phải đang nằm mơ.
Chu Độ tắm xong bước ra ngoài, anh đã mặc xong quần áo, trên hàng mi của người đàn ông còn dính hơi nước, trông rất câu hồn đoạt phách, chỉ có ánh mắt vẫn thờ ơ lạnh nhạt như trước, nghiêm túc vô cùng.
“Anh bị người khác xuyên vào rồi?” Đàm Anh hỏi.
Chu Độ đáp một tiếng hỏi cái gì gọi là “xuyên vào”, anh nói: “Không có, chẳng qua một số chuyện đã nghĩ thông suốt.”
Đàm Anh: “….” Anh nghĩ suốt hai tháng trời, chính là nghĩ thông suốt mấy chuyện này sao?
Vô cùng bất ngờ, là Chu Độ không đi làm, anh chỉ ở trong nhà, nắm tay Đàm Anh đi mua thức ăn, khi trở về cô mặc tạp dề lên cho anh, anh nấu cơm cho cô.
Năm tháng tĩnh lặng, Chu Độ không bình thường quá rõ ràng, Đàm Anh nhìn anh không chớp mắt, ý đồ muốn nhìn ra mọi thứ.
Buổi tối, anh lại ngủ bên cạnh cô.
Đàm Anh cố ý nhắc nhở anh: “Tối qua là trung thu, hôm nay không phải.”
Chu Độ nói: “Ừ, không ảnh hưởng, hôm qua muốn ngủ với em, hôm nay cũng muốn.”
Đàm Anh đã hoàn toàn tê liệt, cô bình tĩnh như thường nghịch điện thoại.
Quả nhiên phát hiện Chu Độ sấn tới nhìn cô nghịch, được rồi, anh nhìn chằm chằm như thế Đàm Anh không chơi nổi nữa, chơi cái gì cũng không lên nổi, dứt khoát cất điện thoại đi.
Vậy nên cô lại nghe thấy luật sư Chu mang bộ mặt cấm dục, hỏi cô: “Nếu đã không chơi nữa, có hứng không?”
Nếu như không phải năng lực lý giải của cô có vấn đề, hứng thú trong miệng anh nên viết thành “tính dục.”
*hứng thú (兴致) đồng âm với tính dục (性致)
Đáp án của Đàm Anh chính là rút gối đầu của mình ra, đè lên gương mặt đẹp trai của anh: “A a a a a tại sao lại hỏi vấn đề này, anh có thể bình tĩnh hỏi nhiều lần như vậy, còn hỏi nữa em giết anh đấy.”
Dưới gối đầu, dường như vang lên tiếng cười trầm thấp, vô cùng vui vẻ, lọt tai vô cùng.
Lần đầu tiên cô thấy Chu Độ cười như thế này, cả người bỗng ngây ra.
Sau khi bình tĩnh lại cô mới kinh ngạc phát hiện, chung sống giữa bọn họ, đã cực kì tự nhiên, cô bắt đầu đùa nghịch với anh, nói ra suy nghĩ trong lòng mình, lộ ra một mặt chân thực nhất mà không phải từng bước tính kế anh.
Từ lúc nào mà cô và Chu Độ đã ấm áp tới mức này rồi?.