Edit: Mina
Tuân Quan Lan đã quen mỗi ngày tiểu nha đầu nói cho hắn nghe những chuyện vụn vặt ở trong phủ, xem khuôn mặt nhỏ sinh động hồn nhiên của nàng trăm lần cũng không chán.
Vừa nghĩ tới, trong lòng Tuân Quan Lan bồi hồi một lúc lâu.
Hắn nhớ đến tiểu nha đầu trong sáng, hoạt bát vui tươi của hắn, yêu thương cũng được mà chiều chuộng cũng thế.
Hôm nay trở về, Tuân Quan Lan đợi mãi đợi mãi vẫn không thấy tiểu nha đầu nói năng gì.
Bình thường hắn vừa bước một chân vào cửa phòng tiểu nha đầu đã vội chạy ra, đôi mắt trong veo lấp lánh ánh sao trời, ngẩng mặt gọi hắn.
Chưa cần hỏi, tiểu nha đầu đã tự mình kể hết cho hắn từng việc từng việc nàng nghe ngóng được như dâng tặng lễ vật quý giá.
Tiểu nha đầu đang giận hắn ít nói, tủi thân nên mới không muốn chủ động mở miệng?
Để hắn mở miệng hỏi cũng không phải việc gì khó.
Tuân Quan Lan nhìn tiểu nha đầu hỏi: “Buổi sáng đọc sách gì?”
Dư An nôn nóng trông mong Nhị gia trở về, đến khi Nhị gia quay về thật rồi thì lại không biết nói câu gì.
Nàng không có tinh thần nói đến chuyện trong phủ, về chuyện Nhị nãi nãi nàng lại không có tư cách nói.
Nàng chỉ là di nương, nào dám hỏi Nhị gia.
Hỏi, Nhị gia sẽ cảm thấy nàng vượt quá quy củ, cho rằng nàng ghen tị keo kiệt.
Dường như có một con mèo trong lòng Dư An, nóng nảy lấy móng vuốt cào cấu nàng làm cho nàng đứng ngồi không yên.
Nghe thấy Nhị gia nói, bỗng hơi chột dạ.
“Nhị gia, sáng nay ta không đọc sách.”
Cuốn Kinh Lễ bày trên mặt bàn, những hàng chữ đen xì đập vào mắt.
Nhưng Nhị gia đi tới đi lui trong lòng nàng, không một câu từ nào chen lọt vô.
Một ngày không đọc sách cũng được.
Tuân Quan Lan không trách mắng tiểu nha đầu: “Vậy ngươi ở trong phủ làm gì?”
“Ta làm, làm,” Dư An nhìn Nhị gia, giọng nhỏ nhí, “Ta nhớ Nhị gia.”
Dư An nghĩ sau này Nhị gia thành thân, hình như nàng cũng không thể thường xuyên nhớ tới Nhị gia.
Đến lúc đó, Nhị gia là của Nhị nãi nãi, chỉ còn một chút ít là của nàng.
Rõ ràng đã nói bản thân không được phép tham lam, phải biết điều, nhưng Dư An vẫn không ngăn được cơn khó chịu.
Sau này Nhị gia không còn giảng giải cho nàng những câu văn chương khó hiểu, Nhị gia cũng sẽ không dùng bữa tối chung với nàng, ban đêm nàng phải ngủ một mình đắp hai chiếc chăn đi ngủ, không thể ôm Nhị gia sưởi ấm nữa.
Cả một buổi sáng mấy canh giờ tiểu nha đầu chỉ nghĩ về hắn.
Ánh mắt Tuân Quan Lan hiện lên vui vẻ: “Nghĩ linh tinh.
Buổi chiều chăm chỉ đi luyện chữ, trở về nói cho ta biết.”
Hắn sung sướng đi đến gõ gõ cái trán tiểu nha đầu, chuẩn bị đi thư phòng.
“Nhị gia!”
Dư An nhắm mắt theo đuôi Nhị gia: “Nhị gia, ta cũng muốn đi thư phòng, ta, ta đi luyện chữ, được không?”
Sau ngày mừng thọ lão thái thái, biểu tiểu thư xuất hiện, Nhị gia sẽ không còn đối xử tốt với nàng nữa, Dư An muốn thừa dịp hai ngày này ở bên cạnh Nhị gia nhiều một chút.
Tiểu nha đầu càng ngày càng dính hắn.
Nhưng Tuân Quan Lan không muốn mang tiểu nha đầu đi.
Có tiểu nha đầu, hắn không tài nào tập trung làm việc được.
Vừa rồi bảo nàng buổi chiều tới luyện chữ cũng vì biết nếu hai người ở chung một chỗ, hắn phân tâm không đọc sách được, tiểu nha đầu cũng phân tâm không viết chữ được.
Thấy Nhị gia không đồng ý, Dư An nói tiếp: “Nhị gia, ta nhất định sẽ im lặng, không quấy rầy ngươi, có được không?”
Tuân Quan Lan hỏi: “Tại sao không để sau giờ ngọ hẵng tới?”
“Buổi chiều Nhị gia có ở thư phòng đâu chứ.” Dư An mất mát lầm bầm.
Tuy giọng tiểu nha đầu rất nhỏ, Tuân Quan Lan vẫn nghe thấy rõ.
Kẽo kẹt một tiếng, cửa phòng mở ra, hai nha hoàn mới tới trông thấy Nhị gia và di nương một trước một sau đi ra, di nương nói không cần đi theo hầu hạ, vì thế các nàng dùng đôi mắt đưa tiễn hai vị chủ tử đi về phía hồ Phong Lục.
Tuân Quan Lan tới thư phòng xem vài quyển sách sử xưa cho thư giãn đầu óc, một canh giờ sau hắn còn phải đi hiệu thuốc.
Mặc dù tiểu nha đầu không nói lời nào, nhưng mùi hương ngọt ngào ấm áp như bông liễu tháng Ba tháng Tư cứ bay lượn đâu đây, mới đầu Tuân Quan Lan cảm thấy trên mặt hơi ngứa, tiếp đó lòng bàn tay râm ran, cuối cùng trong lòng cũng bắt đầu ngứa ngáy.
Lắc đầu không biết nên làm sao.
Trong lòng nghĩ, tiểu nha đầu vừa làm nũng hắn liền hành xử hồ đồ, hai mươi năm quy củ đều bị nàng phá hỏng không còn sót lại chút gì.
Cố đọc vài trang sách, Tuân Quan Lan nghiêng đầu nhìn tiểu nha đầu.
Không ngờ đã viết đến nửa trang giấy.
Nhưng đợi thấy rõ chữ trên mặt giấy, Tuân Quan Lan cười không được mà tức cũng không xong, cầm lấy tay tiểu nha đầu: “Ngươi nhìn xem trên giấy viết cái gì kia hả?”
Dư An đang thất thần, đôi mắt mờ mịt nhìn Nhị gia, nghe xong cúi đầu.
Trên nửa tờ giấy toàn là hai chữ Nhị gia, các chữ nối liền nhau, xinh xắn thanh tú.
Dư An sực tỉnh, sốt ruột vươn tay che chắn giấy Tuyên Thành, rồi nhớ ra Nhị gia đã nhìn thấy, lại rụt dần cánh tay về.
“Nhị gia, ta sai rồi…”
“Lần sau còn dám đi luyện chữ với ta nữa không hả?” Trong giọng nói Tuân Quan Lan lộ ra tiếng cười.
“Ta dám, Nhị gia.” Dư An không cần nghĩ ngợi, vừa cẩn thận lại nghiêm túc trả lời.
“Không sợ ta mắng?” Tuân Quan Lan bỏ cuốn sách trong tay xuống.
“Sợ cũng tới.”
Không thì tương lai chẳng còn cơ hội nào nữa, gương mặt Dư An dần xịu xuống chán nản.
Nuôi hơn nửa tháng, tiểu nha đầu to gan hơn.
Tuân Quan Lan ngồi dịch ra ngoài một chút: “Qua đây.”
Thân mình Dư An hơi nóng lên, đi tới ngồi trên đùi Nhị gia.
Tuân Quan Lan ấn đầu tiểu nha đầu gác lên bả vai mình: “Chợp mắt ngủ, đợi ta đi ra ngoài ngươi lại luyện chữ tiếp.”
Tuân Quan Lan đang nghĩ, nếu tiểu nha đầu nhớ hắn, thế thì ôm nàng một lát vậy.
Hắn ở đây, nàng cũng không chú tâm viết chữ.
Cái mũi Dư An ê ẩm.
Nàng không cố gắng luyện chữ, lãng phí bút mực giấy nghiên, Nhị gia không đuổi nàng ra ngoài, cũng không mắng mỏ nàng, cho rằng nàng mệt nhọc, còn bằng lòng ôm nàng nằm nghỉ.
Nhị gia tốt với nàng quá, sao nàng có thể không biết đủ cơ chứ.
Nàng thật là hư.
Nàng không được buồn.
Dư An cọ cọ hõm vai Nhị gia, không nói tiếng nào vươn tay ôm lấy eo Nhị gia.
Giữa trưa ánh nắng ấm chói chang.
Có gió, mặt hồ sóng nước gợn lăn tăn, lá cây lay động xào xạc.
Một canh giờ trôi qua.
Nửa canh giờ nữa trôi qua.
Dư An đắm chìm trong hơi thở thơm mát của Nhị gia, ngủ mơ mơ màng màng, nghe thấy có người gọi nàng, lẩm nhẩm đáp một tiếng.
Tuân Quan Lan đỡ tiểu nha đầu ngồi thẳng: “Ta ra phủ, ngươi luyện chữ đi.”
Nhìn đôi mắt nàng lim dim, lại nói: “Buồn ngủ thì về phòng ngủ, khi nào dậy tới viết tiếp sau.”
Dư An phản ứng chậm, chân cứ thế đi theo sau Nhị gia.
Tuân Quan Lan dừng lại, cúi đầu hôn lên trán tiểu nha đầu: “Được rồi, ngoan ngoãn luyện chữ, chiều tối về ăn cơm với ngươi.”
Quả nhiên buổi chiều Dư An ngoan ngoãn viết chữ hai canh giờ mới trở về phòng, lấy ra một cuộn gấm Tô Châu lão thái thái tặng, cắt may làm thành túi đựng tiền cho Nhị gia.
Vốn Dư An định để lại hai cuộn gấm Tô Châu cho nương và đệ đệ, còn lại bốn cuộn may xiêm y cho bản thân.
Nàng là di nương của Nhị gia, nếu mặc y phục cũ, người khác sẽ cười nhạo Nhị gia.
Dùng một cuộn cho Nhị gia, sau này nàng tiêu tiền mua cuộn mới cũng như nhau cả.
Dư An thêu hoa văn hình trúc Quân Tử cho Nhị gia, từng đường kim mũi chỉ đều rất tinh xảo.
Nàng không nghiêm túc không được, ngoài việc sợ thêu xấu thì cũng sợ chính mình nuốt lời, thấy đồ vật của Nhị gia lại nghĩ đến Nhị gia, lòng tham muốn nhiều hơn một chút, nghĩ đến sau này Nhị gia không đối tốt với nàng nữa, nàng lại không vui.
Thêu xong một cái, Dư An ngẩng đầu nhìn sắc trời, vội vàng thu dọn kim chỉ, đi ra bên ngoài, yên lặng vểnh tai nghe.
Chốc lát, tiếng bước chân vững chắc bình thản vang lên, từ xa đến gần.
Dư An chạy tới: “Nhị gia.”
“Ừ,” Tuân Quan Lan cầm lấy xiêm y của tiểu nha đầu, “Về thôi.”
Dư An đi theo Nhị gia vào nhà, bắt đầu lải nhải kể chuyện chiều này viết những chữ gì.
Bầu trời tối đen thui, vào đông gió lạnh làm càn, xâm nhập khắp nơi.
Đi dạo trở về, Dư An lấy xiêm y hầu hạ Nhị gia tắm gội.
Những việc khác không phải làm, nhưng thay quần áo, tắm gội, vấn tóc cho Nhị gia thì Dư An nhất định phải tự mình hầu hạ.
Nước ấm phả hơi trắng mịt mờ, lượn lờ đến giữa không trung sau đó biến mất hút.
Dư An lau rửa bờ ngực vạm vỡ của Nhị gia, mất tập trung nghĩ đến việc khác.
Lồng ngực Nhị gia chỉ có nàng từng dựa vào, bên trong có dấu vết của nàng.
Nhưng sắp tới sẽ có cả hơi thở trên người Nhị nãi nãi.
Eo Nhị gia cũng chỉ có mình nàng từng ôm, sau này Nhị gia sẽ cho Nhị nãi nãi ôm nữa.
Nghĩ nghĩ, Dư An lại bực bội.
Con quái vật dưới bụng Nhị gia cũng thế, sau này sẽ cắm vào huyệt nhi của Nhị nãi nãi.
Dư An rầu rĩ nhìn cây gậy tím đen, nàng tốn rất nhiều rất nhiều thời gian mới tập làm quen với nó.
Trước kia nó cắm nàng rất đau, còn bây giờ mỗi khi nó cắm vào bụng nàng không hề đè ép nó, rất ngoan ngoãn chảy ra mật dịch, há miệng huyệt cho nó cắm đâm.
Tuy rằng nàng cũng rất thoải mái…
Có khả năng nó nhận ra nàng, không chịu tiến vào trong bụng của người khác không?
Dư An đột nhiên nảy ra suy nghĩ đáng sợ này, nghĩ kĩ vì sao bị dọa sợ, rồi lại không nghĩ ra được.
“Nước sắp lạnh rồi.”
Tuân Quan Lan khàn khàn giọng nói với tiểu nha đầu.
Tiểu nha đầu ám chỉ muốn hắn, nếu không thì đã không nhìn chằm chằm gậy thịt của hắn mãi.
Đợi nàng tắm xong, tẩy xong cho nàng ngay.
“Nhị gia, ta xin lỗi.”
Dư An chạy vội đến bên cạnh xách nửa thùng nước ấm đổ vào.
Tuân Quan Lan muốn xoa mi tâm, tiểu nha đầu ngốc thật hay đang cố ý không nghe hiểu hắn muốn nàng tắm nhanh cho xong?
Dư An lại nhìn con quái vật, tiếp tục nghĩ đến câu hỏi vừa rồi, kì cọ rất chậm.
Bình thường nàng rất ít có cơ hội thấy con quái vật, Nhị gia không cắm nó trong tiểu huyệt của nàng thì cũng che nó dưới lớp y phục.
Tuân Quan Lan nhíu mày nhìn tiểu nha đầu.
Dụ dỗ hắn, rồi lại không muốn trở lại giường sớm.
Tuân Quan Lan ngẫm nghĩ, bỗng giật mình, tiểu nha đầu muốn ở trong nước?
Cũng không biết nàng học được trò này từ ai.
Ánh mắt Tuân Quan Lan lóe lên ý cười, véo má tiểu nha đầu: “Cởi xiêm y tiến vào.”
Dư An ngẩn người: “Vào thùng?”
Còn giả vờ.
Tuân Quan Lan ừ một tiếng.
“Vậy, vậy Nhị gia đợi ta một chút.”
Dư An ngượng ngùng cắn cánh môi, tay hơi run run, cúi đầu cởi váy áo, hai tay ôm bả vai nhấc chân bước vào thùng.
============
Dư An: Trí tưởng tượng của Nhị gia lại online.
Nhị gia: Năng lực hiểu biết của ta luôn tràn đầy.
Rất xin lỗi mọi người, ta lại vả mặt, chỉ kịp tạo đầu tàu xe.
Không dự đoán được phía trước nhiều lối rẽ đến thế.
Xe sẽ khởi hành sớm thôi.