Quán Jiraey mà Turan cùng thần Fyratr đang sử dụng cũng là một trong số những nơi kinh doanh điểm phục hồi, và dùng mát xa, cộng thêm chút sự hấp dẫn của phái nữ để thu hút.
Turan thật không hiểu được vì sao thần Fyratr lại chọn nơi này, và thậm chí là để chơi.
Dù một Chính thần cần Đại Thánh Tôn giúp mình phục hồi thì thần Fyratr cũng chỉ cần dùng điểm phục hồi cá nhân là được rồi, Turan tin chắc là cô ta có sở hữu thứ như vậy.
Nhưng cũng có thể, thần Fyratr chỉ đơn thuần muốn hưởng thụ cảm giác nơi này mà thôi.
Ngay hiện tại, luồng khí màu hồng nhạt phủ khắp người Turan đã thấm lên từng làn da thớ thịt của nó, tạo ra cảm giác nóng ấm, tê tê, đê mê khó tả.
Nếu có thêm tác động từ bên ngoài vào, cụ thể như mát xa thì quả thật là sướng.
– Ngươi sợ ta sao?
Câu hỏi đột ngột của thần Fyratr làm Turan có hơi bất ngờ, mất một lúc mới đáp:
– Tất nhiên là sợ.
Ở trước một Chính thần, có thể không sợ sao?
– Gọi ta Fyr.
– thần Fyratr nghiêm giọng.
Turan nghe vậy thì giật mình.
Nó trong thoáng chốc đã quên mất nơi đây có thể bị nghe lén được, sẽ làm lộ ra thân phận của thần Fyratr.
– Cứ sợ sệt như thế, ngươi làm thế nào mạnh lên được.
– thần Fyratr nói tiếp.
Turan không hiểu ý, ngẫm nghĩ hồi lâu, bảo:
– Này nghe có vẻ đảo ngược trước sau… Phải mạnh lên rồi thì mới không sợ được chứ.
– Ngươi sai.
– thần Fyratr đáp ngay – Tư tưởng mà ngươi nói đó là lấy mạnh hiếp yếu, gặp mạnh thì lùi.
Như thế chỉ không sợ kẻ yếu, gặp kẻ mạnh, y nguyên là sợ sệt.
Turan im lặng.
Nó thấy lời thần Fyratr quả là hợp lý, nhưng cũng đồng thời cảm giác có chút sai lệch, dù không rõ là chỗ nào.
Vậy nên nó quyết định không nói gì, để yên cho cô ta tự mình tiếp tục.
– Ngươi thấy ta rất mạnh sao? – thần Fyratr hỏi.
– Rất mạnh.
Turan không do dự gì đáp ngay.
Một Chính thần, nếu nói không mạnh thì là kẻ nói lời đó chính là ngu ngốc.
Sau mấy lần bị hành hạ không thương tiếc thì Turan đã có thể xác định được rằng bản thân không có cách nào chống lại một Chính thần cả, lộ ra yếu đuối vô cùng.
Tuy nhiên, đó chỉ là hiện tại mà thôi.
Tương lai, khi Turan nâng cao Thần cấp của mình lên, rồi thậm chí đột phá giới hạn Thần cấp 45 như lời thần Syrathr, có thể nó sẽ nhận ra rằng Chính thần cũng không phải quá mạnh.
– Ta rất yếu.
Yếu đến thảm thương.
Thần Fyratr thều thào bảo, giọng như đang trách móc chính bản thân mình.
Turan nghe vậy thì nhướn mày.
Nó lờ mờ đoán được một vài ẩn ý trong lời của thần Fyratr, cũng như rằng cô ta đang gặp khó khăn gì đó.
– Tôi thấy-
Turan nói được đoạn thì ngừng lại.
Nó chợt cảm thấy chính mình vừa quá tự phụ, lại định mở miệng khuyên bảo cùng an ủi một Chính thần.
Thần Fyratr trông thế nào cũng chỉ là muốn giải bày một chút mà thôi, nghe Turan nói lung tung thì có khi tại chỗ tống nó bay tới tận trời luôn.
Hơn cả, Turan đâu thể cứ thế đồng tình, bảo rằng thần Fyratr yếu.
Nó cũng chỉ là một tên Thần cấp 2 nhỏ bé đến đáng thương.
Lời của nó, dù có lý, cũng chẳng thể được cô ta xem trọng.
– Thật thoải mái.
A…
Thần Fyratr cất tiếng, giọng run run đầy hưởng thụ.
Turan thấy thế thì mừng thầm, quay nhìn xung quanh một chút, thắc mắc:
– Mãi không có ai tới thế nhỉ?
– Sẽ không có… ai tới đâu.
Thần Fyratr bảo, giọng vẫn run run, rồi dường như cảm nhận được Turan không hiểu, nói tiếp:
– Điểm phục hồi này thuộc về hội Ngàn hoa.
Chỉ một câu nói, không có giải thích gì thêm nhưng hoàn toàn đầy đủ để Turan hiểu được mọi chuyện.
Thần Fyratr xem ra không phải là ngẫu nhiên chọn nơi này.
Dù vậy, Turan vẫn hỏi:
– Đã là người của cô, sao không để họ vào, thoải mái một chút?
– Ngươi thật ngốc.
– thần Fyratr cười đáp – Ta hiện tại trong mắt họ cũng chỉ là một thành viên cấp cao mà thôi.
Ngươi nghĩ, kẻ như ta có nên xuất hiện trực diện trước đám con dân thế này không?
Turan tất nhiên cũng nắm biết điểm đó, nhưng nó đồng thời cũng nhớ rằng thần Fyratr đã làm loạn một trận ra trò ở lễ hội Patrioste, thật khó có thể hiểu được vì lý do gì giờ cô ta lại thay đổi thành như bây giờ.
– Lễ hội Patrioste, là như thế nào?
Turan cất tiếng hỏi, một câu hỏi liều lĩnh.
Chẳng mấy chốc, nó liền cảm nhận được bầu không khí trở nên nặng nề, không biết do Thần uy phát ra từ thần Fyratr hay chỉ đơn thuần là do câu hỏi của nó.
– Ít hỏi một chút, sống sẽ tốt hơn.
– thần Fyratr hời hợt bảo.
Turan dù đã chuẩn bị sẵn tỉnh thần vẫn không khỏi rùng mình theo bản năng.
Nó cũng không ngờ thần Fyratr phản ứng nhẹ nhàng như vậy, không hành hạ mình.
Dù vậy, Turan vẫn biết là không nên hỏi lung tung nữa.
Trong thoáng chốc, không biết vì tò mò hay tình cờ, Turan đưa mắt nhìn về phía thần Fyratr.
Cô ta lúc này đang nằm trên giường, dáng người nhỏ nhắn chỉ có độc một tấm khăn bông trùm lên, khó khăn che lấy một nửa phần lưng của mình trở xuống.
Làn da trắng nõn, bóng loáng lên vì mồ hôi đổ ra khắp cả người, cùng với từng đường nét khéo léo nâng lên vẻ đẹp của sự xinh xắn đáng yêu, đặc biệt là mái tóc bạc lúc này đang xõa dài hai bên bờ vai trông thật tinh tế và thuần khiết.
Thần Fyratr dáng dấp nhỏ bé là vậy, nhưng cũng là có sức hấp dẫn của riêng mình.
Turan nhìn không lâu, nhưng khoảng thời gian đó vẫn đủ để nó nhận ra mình vừa làm bậy, lập tức quay đầu, cúi gằm mặt xuống.
Thần Fyratr lặng im không nói gì, chỉ thỉnh thoảng kêu lên vài tiếng vẻ thoải mái.
Cô ta có vẻ rất yêu thích hưởng thụ cảm giác được mát xa trị liệu như thế này.
“Thật khó hiểu…” Turan thầm nhận định.
Nó đối với vẻ trầm tĩnh hiện tại của thần Fyratr thì thật sự không quen chút nào, dù cô ta trông có gần gũi hơn thế nào đi chăng nữa.
Có lẽ, sâu trong tâm trí nó đã khắc xuống bộ dáng dữ dằn, hung hăng của cô ta rồi.
Buổi mát xa trị liệu ở điểm hồi phục Jiraey sau gần hai mươi phút nữa thì kết thúc.
Suốt quá trình đó thần Fyratr chẳng nói thêm lời nào, có lẽ vì quá đắm chìm vào sự sung sướng kia, nhưng cũng có thể vì cô ta xem thường Turan, thấy trò chuyện thật nhàm chán.
Turan chịu phép, không có cách.
Nếu đối phương chỉ đơn giản là một du hành giả bình thường, cho dù có là Thần cấp cao thì nó cũng không đến nỗi dè dặt như vậy.
Đối với một Chính thần, lại còn là thần Fyratr từng trắng trợn uy hiếp tính mạng hàng trăm người hàng ngàn người, cũng như cho Turan nếm trải không ít đau đớn thì nó đâu dám liều.
– Cảm ơn quý khách.
Hôm khác lại tới.
Người quản lý cất giọng hời hợt, chẳng chút nào quan tâm.
Turan thì không để bụng, chỉ sợ thần Fyratr không được dễ dãi như thế, vì cô ta từ cứ mải lầm bầm mấy từ ngữ nào đó, nghe như thể là nguyền rủa vậy.
“Chỉ mong đối không phải là mình…” Turan nói thầm.
Nó vẫn nhớ vừa rồi bản thân có lén nhìn qua thần Fyratr trong phòng mát xa, nếu cô ta mà phát hiện thì có thần Istrant mới biết cô ta sẽ làm gì với thân xác tội nghiệp của nó.
– Trông cũng trễ rồi.
Turan nói bóng gió một câu.
– Còn sớm chán.
– thần Fyratr đáp ngay.
“Cô vẫn còn muốn chơi à?” Turan thốt thầm.
Nó thật không hiểu nổi cái ham muốn vui chơi của vị Chính thần có hình hài một cô nhóc này.
– Ngươi muốn về? – thần Fyratr hỏi.
– Ừ thì…
Turan ậm ừ, không dám trả lời.
Nó ban đầu vốn không có ý định đi chơi với thần Fyratr, hoàn toàn là bị cô ta cuốn theo.
Thậm chí nó còn chưa ăn được một nửa bữa tối của mình nữa.
Chợt, thần Fyratr chìa tay về phía Turan.
Nó nhướn mày nhìn, không hiểu ý.
– Về thôi.
– thần Fyratr giọng thúc giục bảo.
– Về? À phải, về.
Turan thốt, đưa tay nắm lấy bàn tay thần Fyratr, sau đó hướng thẳng quán rượu bà Lylat mà đi.
Nó thật sự không hiểu tại sao thần Fyratr lại muốn cùng mình về, nhưng nếu cô ta đã muốn thì tất nhiên là không từ chối được.
Đoạn đường phố về đêm vắng tanh, dù vẫn còn ánh đèn đường soi sáng nhưng vẫn không khỏi khiến người ta dấy lên cảm giác bất an trong lòng.
Turan vừa đi, ngẩng đầu nhìn lên.
Trời hôm nay ít mây, không trăng, nhưng lại có vô vàn các ngôi sao sáng lấp lánh, trông đến diệu kỳ.
Những ngôi sao thật đẹp, và đầy bí ẩn, luôn là thứ thu hút sự hứng thú của Turan.
Nó ưa thích chúng, nhưng phần nhiều là tò mò, muốn thấu hiểu chúng.
Nếu có một ngày nó có thể chạm đến những ngôi sao, thì thật là không gì tuyệt hơn.
Chợt, một dáng hình xuất hiện trước mặt Turan, cách chỉ chừng năm mét khi cúi đầu xuống làm nó giật mình, suýt nữa theo phản xạ mà rút kiếm ra thủ thế nếu không phải là kịp nhận ra người quen.
– Camilier? – Turan cất tiếng.
– Là em, thưa cậu chủ.
Nữ người sói đáp, cúi nhẹ đầu kính cẩn.
Bàn tay trong tay Turan đột nhiên siết nó đến đau nhói, rồi thần Fyratr bảo:
– Đây là gì của ngươi?
Turan không đoán được biết được phản ứng này của thần Fyratr, chỉ có thể vội trả lời:
– Người hầu của tôi, thu nhận cách đây không lâu.
– Người hầu? – thần Fyratr nói, giọng điệu dần trầm xuống, vẻ giận dữ – Lời ngươi nói là thật?
Turan vẻ ngần ngại nhìn lấy thần Fyratr.
Nó tất nhiên cảm giác được phản ứng cùng lời nói của cô ta không ổn.
– Là sự thật.
– Turan giọng quả quyết đáp – Như cô thấy.
Camilier nghe vậy cũng hiểu ý, cúi đầu lần nữa, càng thêm kính cẩn, bảo:
– Tôi thật sự là người hầu của cậu chủ Turan, thưa… cô?
Thần uy, đó là thứ mà Turan cảm nhận được ngay lúc này, và hai chân của nó liền khắc quỳ xuống, không còn chút sức lực.
Chẳng mấy chốc, một nỗi sợ hãi từ tận đáy lòng bùng lên chiếm lấy cả cơ thể Turan làm nó run rẩy, thậm chí co giật từng đợt một.
– Turan.
– thần Fyratr gằn giọng – Cả ta mà ngươi cũng định lừa?
Turan muốn hô lên rằng “không có”, nhưng cổ họng nó giờ nghẹn lại, chỉ còn sót cảm giác muốn nôn mà không thể nôn được mà thôi.
Camilier đứng từ xa, không hiểu chuyện gì, thấy chủ nhân của mình như bị đè ép xuống trông vô cùng khốn khổ thì vội vàng chạy tới, nắm lấy người Turan, lo lắng hỏi thăm:
– Cậu chủ.
Có chuyện gì? Cậu chủ bị làm sao?
Thần Fyratr không hề quan tâm biểu hiện của Turan hay cả phản ứng của nữ người sói, khoanh hờ tay trước ngực, bước vài bước đi xung quanh thật từ tốn, bảo:
– Sói tuyết trắng, lại còn là hồn máu.
Huyết hồn Bạch tuyết lang.
Turan nghe không hiểu.
Nó giờ tâm trí loạn hết lên, hoặc là khô cứng lại, chẳng thể nghĩ được gì cả.
Thậm chí các giác quan của nó bây giờ cũng đã trở nên lung tung cả rồi.
– Chủng tộc ương bướng, khó thuần, lấy giết chóc làm sinh tồn, lấy uống máu làm hưởng thụ.
Là nỗi kinh hoàng có thể hủy diệt thế giới nếu thuận lợi trưởng thành, giờ bỗng nhiên lại trở thành người hầu của ngươi?
Turan lắc đầu, lia lịa.
Nó nghe không rõ lời thần Fyratr nhưng nó biết bây giờ bản thân cần phủ định lời buộc tội của cô ta.
– Không biết bằng cách nào ngươi xuất hiện ở đây.
Nhưng nếu đã xui xẻo gặp ta, vậy thì đi thôi.
Thần Fyratr nói rồi đưa tay tóm lấy bờ vai của Camilier.
Bàn tay nhỏ nhắn đặt lên vậy mà vô cùng có lực, khiến cả người nữ người sói mềm oặt ra như bị hàng tấn đá nặng đè lên.
– Không- không.
Không, cậu chủ.
Cậu chủ ơi…
Camilier hoảng hốt, sợ hãi vô cùng, cũng không biết vì tình trạng của Turan, hay là vì cảm nhận được nguy hiểm đang đến.
– Còn ngươi, nể mặt chị của mình ta tạm thời tha cho.
Tùy thời ta sẽ trở lại đòi một lời giải thích.
Thần Fyratr nói xong thì nâng tay còn lại lên, vung một cái, kéo theo đó một luồng gió thổi đến.
Luồng gió trông rất nhẹ nhàng, nhưng cuốn cả hai dáng hình đi theo rất nhanh, chốc lát liền biến ra khỏi tầm mắt.
Turan ở lại, không còn Thần uy đè lên mình nữa, ngay lúc đó liền nôn ọe ra liên tục, nôn thốc nôn tháo, hết cả bữa ăn tối ít ỏi của nó mà vẫn còn nôn tiếp, cứ như thể bị ai đó cưỡng ép móc họng.
Nhưng rồi, nó cũng không có nôn xong, cơ thể không chịu đựng được nữa, tâm trí thì quay cuồng, bỗng dưng đổ sụp cả người trên nền đất lạnh ngắt, không biết sống chết.
.