– Ta cho phép, ngươi hỏi.
– tử thần cất tiếng.
Turan ngạc nhiên.
Nó đối mặt với tử thần, ngay từ đầu là với tâm thế một kẻ yếu, có thể đã rời bỏ thế giới, chỉ có nước bị tra hỏi mà thôi.
Vậy nên, trong một thời gian ngắn, Turan không biết mình nên hỏi cái gì.
Không phải là nó không có điều thắc mắc, mà là không biết rằng có nên nói điều thắc mắc trong lòng ra không.
Dù sao thì không có gì đảm bảo tử thần sẽ trả lời hai vấn đề.
Thậm chí, có khi một vấn đề cũng sẽ không được giải đáp, và rằng hắn ta chỉ muốn trêu đùa Turan.
Hồi lâu, cất một tiếng thở dài vẻ chấp nhận số phận, Turan hỏi:
– Tôi có từng chết chưa?
Tử thần không có trả lời mà im lặng nhìn về phía Turan.
Cái nhìn của hắn ta là không thể thấy được sau lớp màn đen đặc kia, nhưng vẫn khiến nó không kiềm được cúi gằm mặt xuống, cả người theo đó run rẩy lên.
Là sợ.
Nỗi sợ này, cực giống nỗi sợ cái chết mà Turan đã phải gánh lấy không biết bao nhiêu lần.
Nó không biết điều này có bình thường hay không, nhưng rõ ràng mỗi khi nghĩ đến bản thân có thể tử vong, tất cả những thứ khác chợt lại trở nên không còn quan trọng nữa.
Turan cảm giác được rằng, chính nó sẽ làm mọi cách, bất kể rằng có vô nhân tính, bất nhân bất nghĩa đến thế nào để tìm đường sống.
Trước đây, nó cũng không phải là kẻ đáng khinh như vậy.
Không biết từ khi nào bản thân đã thay đổi đến mức không còn nhận ra được nữa.
– Ngươi, còn sống.
Tử thần đột nhiên cất tiếng.
Đó không phải là một câu trả lời trực tiếp, nhưng Turan dựa vào lời này liền có thể tự mình giải đáp.
“Thật tốt.” Turan nghĩ thầm, trong lòng theo đó trút bỏ được một gánh nặng đã khiến mình khốn khổ không thôi.
– Vậy, đây là đâu?
Turan đặt ra câu hỏi thứ hai.
“Nếu như mình vẫn chưa chết, vậy vì lý do gì lại xuất hiện ở nơi này, và đây là nơi nào?”
Tử thần không đáp mà nâng cánh tay gầy guộc lên ra vẻ mời.
Turan nhìn theo cánh tay thì thấy chiếc tách vốn đã cạn sạch của mình không biết từ khi nào đã đầy trở lại, vẫn là thứ chất lỏng đặc quánh màu đen.
Turan nuốt khan một ngụm.
Nó không cần nghĩ cũng hiểu ý của tử thần: hắn ta muốn nó uống thêm lần nữa mới chịu trả lời câu hỏi của mình.
Thứ chất lỏng đen đặc trong tách không có vẻ gì là gây hại cho Turan, ít nhất là cho tới bây giờ.
Dù vậy, trong lòng nó vẫn dâng lên cảm giác muốn tránh xa thứ chất lỏng kì dị đó ra.
Trực giác mà Turan vốn không mấy tin tưởng giờ lại khiến nó không thể không nghe theo.
– Ngươi không có cách.
Tử thần cất tiếng, giọng không nặng không nhẹ, nhưng lại nghe ra được rằng hắn ta đang ép Turan phải uống.
“Vốn không có lựa chọn, phải không?” Turan nói thầm, đưa tay nâng tách lên, uống một hơi hết sạch.
Đống chất lỏng như lần trước trôi vào trong cổ họng nó lại chợt tan ra, nhập vào trong cơ thể.
Tuy nhiên, Turan rất nhanh liền nhận ra lần này khác.
Nó cảm thấy cả người mình nặng trĩu, không phải kiểu cảm giác bị một áp lực hay vật nặng đè lên, mà rằng chính cơ thể nó đang gia tăng trọng lượng.
Tử thần trông thấy Turan uống xong thì gật nhẹ đầu vẻ hài lòng, bảo:
– Nơi đây, gọi là Khamaelsiz.
Vỏn vẹn chỉ có bấy nhiêu đó.
Turan đợi thêm một lúc nữa nhưng đáp lại nó hoàn toàn là sự im lặng.
Tử thần không có vẻ gì sẽ nói thêm bất kỳ lời nào.
“Chịu thiệt rồi… nhỉ?” Turan lẩm bẩm.
– Ngươi, còn một câu hỏi cuối cùng.
Tử thần cất tiếng, vẻ thúc giục.
Turan nghe vậy thì có hơi hoảng.
Nó dù không ưa gì đống chất lỏng đặc quánh màu đen làm cả người mình trở nên nặng nề nhưng vẫn muốn moi thêm thật nhiều thông tin.
Không cần phải là một kẻ cuồng tri thức thì vẫn có thể rõ rằng hiểu biết càng nhiều thì càng có lợi, giúp chính mình có thể tiếp cận, đạt được nhiều thứ hơn.
Mặt khác, tất cả những bí ẩn đang xoay quanh lấy Turan tại nơi này, chắc chắn là không thể xem nhẹ.
Turan hít sâu một hơi rồi thở ra, cố giữ bản thân bình tĩnh mà nhìn vào trong chiếc tách trên tay.
Thứ chất lỏng màu đen đặc quánh trong đó lại đầy nữa rồi, sẵn sàng để nó uống vào làm giá tiền cho câu hỏi kế tiếp.
– Ngài là…
Turan nói được đoạn thì ngừng lại.
Nó vừa định hỏi về thân phận của kẻ đang ở trước mặt mình, nhưng rất nhanh liền nhận ra điều đó không giúp ích gì cho mình cả.
Dù sao thì, chỉ khi tiếp cận tử vong, Turan mới đến gặp tử thần mà thôi.
– Viên đá rốt cuộc là cái gì?
Turan hỏi.
Nó đã luôn thắc mắc về thứ nằm bên trong mình này, thứ mà có thể áp chế cả Thần ấn của một Chính thần.
Nếu có thể biết đây là gì, hay thậm chí là xuất xứ của viên đá thì Turan có thể dựa vào đó tìm cách chống lại cả các Chính thần.
Nói rồi, Turan nâng tách lên uống cạn.
Đống chất lỏng màu đen đặc quánh không khác gì hai lần trước, vào tới cổ họng nó thì lại tan ra, nhập vào cơ thể.
Thật nặng, là điều đầu tiên Turan nhận ra được, ngay sau đó là cả người trở nên vô lực, ngả vật ra trên mặt đất toàn màu đen.
Nó gắng gượng dậy thì liền nhận ra không còn điều khiển cơ thể được nữa.
Khung cảnh trước mắt Turan mờ dần đi, bên tai bắt đầu vang lên những âm thanh hỗn loạn, cả người thì tê rần.
– Là mảnh vỡ Thời đại.
Turan chỉ kịp nghe như vậy rồi mọi thứ xung quanh nó chìm vào trong đêm tối.
Rồi nó không còn cảm nhận được gì nữa cả.
Turan bừng tỉnh.
Nó lúc này đang nằm sấp trên nền đất lạnh ngắt, ở mũi ngửi được mùi gì đó chua chua.
Không mất quá lâu để Turan nhận ra tình huống của bản thân, vội vàng ngồi dậy, lui lại tránh xa mấy bãi nôn của chính mình.
Trời vẫn đang là đêm, có ánh đèn đường chiếu xuống.
Camilier đã bị thần Fyratr bắt đi rồi, hẳn là lành ít dữ nhiều.
Cô ta trước khi đi có nói gì đó về sói tuyết trắng cùng hồn máu, ngoài ra thì Turan không nghe rõ được, và trước khi nó kịp nghĩ gì thêm thì đã gục mất.
Giờ tỉnh dậy, kì lạ thay, trong tâm trí Turan lại hiện lên ba thông tin: nó còn sống, một nơi nào đấy tên Khamaelsiz, và rằng viên đá màu lam nhạt kia là mảnh vỡ Thời đại.
Đối với thông tin đầu tiên, Turan rất dễ dàng chấp nhận.
Dù sao thì bản thân nó giờ đang thở, đang nhìn, đang nghe, đang cảm nhận từng hơi lạnh của buổi đem thấm lên da thịt, tất nhiên là còn sống.
Thông tin thứ hai, Turan chịu phép, không nghĩ được gì, đành để có thời gian thì tìm hiểu xem Khamaelsiz là nơi nào.
Còn lại, thông tin cuối cùng, Turan không khỏi mở cờ trong bụng.
Nó đã luôn thắc mắc về viên đá, giờ không biết từ đâu lại đạt được thông tin này, nên vui mừng khôn xiết.
Dù rằng thông tin có thể không chính xác, nhưng Turan cũng chỉ cần một đầu mối để tìm tòi thêm thôi, vẫn còn tốt hơn là không có.
“Là do ‘Thông hiểu’ sao?” Turan tự hỏi.
Đống thông tin tự nhiên có được, nó chỉ có thể nghĩ được một khả năng duy nhất là do kỹ năng chủ đạo của mình.
Tuy nhiên, Turan cũng không có tin tưởng nhiều vào khả năng này, chỉ là không tìm ra được lời giải khác mà thôi.
– Giờ, trở về đã.
Turan cất tiếng, đứng dậy, nhắm hướng quán rượu bà Lylat mà đi.
Đối với việc thần Fyratr bắt đi Camilier, Turan thật sự không có cách giải quyết nào.
Dù sao thì đây cũng là hành động của một Chính thần, một kẻ chỉ mới Thần cấp 2 như nó hiển nhiên là không làm gì được.
Tạm thời, nó chỉ có thể mong là nữ người sói không bị thương hại, rồi chờ đến khi có thể liên hệ với thần Syrathr để hỏi.
– Sói tuyết trắng, hồn máu…
Turan vừa đi, vừa nói nhỏ.
Hai từ này là manh mối duy nhất nó có được về hành động đột ngột của thần Fyratr.
Từ đầu tiên thì Turan có biết, chính là chủng tộc của Camilier.
Cô ta là một người sói tuyết, sinh sống ở vùng Kennhel lạnh giá ở phía đông bắc vương quốc Danlion.
Turan không có nhiều thông tin về chủng tộc này, và nó đoán là chính mình sẽ phải tốn không ít công sức để tìm tòi thêm.
Hồn máu, Turan đối với từ này thì nghe hơi lạ tai.
Nó biết nữ người sói sở hữu linh hồn song sinh, nhưng hồn máu thì là chưa từng nghĩ tới.
Dù sao thì những thứ nó biết về cô ta, cũng như thứ mà cô ta đã thể hiện ra, không có gì liên quan đến máu cả.
“Thật sự là hồn máu à…?”
Turan trở về tới quán rượu bà Lylat thì đã gần mười một giờ đêm.
Tầm này thì quán bà ta đã vắng tanh, chủ yếu là vì bị bà chủ đuổi hết khách đi để đóng cửa.
Turan bước vào trong.
Bà Lylat đang đếm tiền, trông thấy thì hỏi:
– Mày về rồi đấy à.
Tưởng trốn cùng cô nhóc kia luôn rồi chứ.
Giọng bà Lylat không có vẻ là giận dữ mà chỉ đơn giản là châm chọc.
Bà ta hẳn là bị mấy đồng tiền trước mặt mình làm nguôi giận rồi.
– Người quen của tôi thôi.
– Turan giải thích – Và người ta cũng lớn, đủ tuổi uống rượu rồi đấy.
Bà Lylat nghe vậy thì cười khẩy một tiếng, bảo:
– Ừ, tao tin.
Lời là thế, nhưng giọng điệu bà Lylat cho thấy rằng bà ta chẳng tin một chút nào.
Turan tặc lưỡi, không định đôi co cùng bà chủ nữa mà quay người hướng tới dãy phòng trọ.
Nó đi chưa được mấy bước thì phát hiện một dáng người đứng nép ở cửa, rất nhanh nhận ra đó là Oviar.
Turan trông, sực nhớ đã lâu không gặp Oviar, cũng khoảng hai tuần rồi.
Nó không phải là không có trở về chỗ bà Lylat lần nào trong suốt khoảng thời gian đó, mà là cô ta như cô tình tránh mặt nó vậy, muốn tìm cũng chẳng thấy đâu.
– Oviar.
Turan cất tiếng gọi, bước lại gần.
Oviar nghe gọi thì cả người giật nảy một cái, nhưng cũng không có quay sang đáp lời Turan.
Thấy vậy, Turan lắc nhẹ đầu.
Cô nàng này, nó về cơ bản là không có cách giải quyết cho ổn thỏa.
“Lời cô ta hẳn không phải là giả.” Turan nói thầm.
Nó vẫn nhớ lần trước đề cập đến chuyện đột phá Nihr, Oviar đã bảo rằng không muốn thăng cấp.
Điều này đã khiến Turan đau đầu rất nhiều, vì một Nihr không muốn thăng cấp, nó thật sự là không nghĩ hiểu nổi.
Cho đến giờ, Turan vẫn còn cảm nhận được rất rõ khát vọng đột phá Nihr của bản thân khi xưa, dù rằng đã là một du hành giả chân chính rồi.
Nếu thời gian có quay trở lại, bao nhiêu lần đi chăng nữa thì Turan vẫn sẽ lựa chọn con đường cũ.
Turan đứng nhìn bóng lưng Oviar hồi lâu, định chào thêm lần nữa nhưng nghĩ lại thôi.
Nếu cô nàng đã không muốn đối mặt với mình thì nó cũng không nên cưỡng ép, chỉ khiến cho mối quan hệ của cả hai thêm tệ.
Hơn cả, giờ Turan cũng đã có đủ chuyện phải lo rồi.
– Anh Turan.
Đang lúc Turan rời đi thì một tiếng gọi vang lên.
Nó nghe, nhưng cũng không có quay người lại, chỉ đứng im đó.
Giọng nói này, đâu còn ai khác ngoài Oviar sở hữu.
– Anh giờ… đã là du hành giả rồi nhỉ?
– Ừm.
– Turan đáp gọn.
– Em ủng hộ anh.
Turan cười nhạt, không biết nên nói gì.
Nếu phải mô tả cảm giác của nó lúc này, thì đó là hờ hững.
Có một người từ phía sau ủng hộ việc mình làm, tán đồng với mình thì thật là tốt, nhưng không phải là điều Turan mong muốn.
Đối với nó, có hay không người như thế đi chăng nữa thì việc nó đã định ra, vẫn là phải làm cho bằng được.
Dù sao thì, bao nhiêu là khó khăn, giờ cũng chỉ có một mình Turan đối mặt mà thôi.
– Cám ơn.
Turan nói ra, là lời thật lòng.
Rồi nó bảo tiếp:
– Nếu cô có khi nào muốn dứt bỏ số phận Nihr của mình… báo tôi một tiếng là được.
Nói rồi, Turan sải bước bỏ đi.
Từng bước chân không vội vàng, nhưng vô cùng dứt khoát, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Oviar.
.