Sáng hôm sau, Turan sau khi tập một bài thể dục thì tìm đến chỗ tiệm rèn Phylts của ông Reinar luôn.
Nó vốn định vùi đầu vào đống sách kỹ năng, nhưng nghĩ tới khả năng ông Reinar sớm rời đi thì đành tạm gác lại.
Dù sao thì cũng từng là một nhân viên gương mẫu nơi đó, bỏ mặc không quan tâm tới lời mời của ông chủ thì không phù hợp lắm.
Hoặc ít nhất là Turan tự nhủ bản thân như vậy, tránh khi bị ông ta hỏi tới thì nói nhầm.
Trước tiệm rèn để biển đóng cửa, nhưng Turan không có để ý, đi vòng ra sau tiệm, cứ thế mở cửa bước vào trong luôn.
Thật bất ngờ là Turan gặp ngay ông Reinar đang đứng chắp tay sau lưng vẻ chờ đợi, cứ như thể đã đoán biết trước nó sẽ tới vậy.
Ông Reinar thấy Turan xuất hiện cũng không có phản ứng gì mà thừ người ra một lúc lâu, tới khi nó cẩn thận đóng cửa lại, tiến tới gần một chút thì mới cất một tiếng thở dài, bảo:
– Muốn tiệm rèn này không?
Turan hơi nhăn mặt.
Nó quả thật không đoán được rằng ông Reinar sẽ thốt ra lời như thế.
Mối quan hệ của Turan với bà Lylat kì thực không tệ, nhưng với ông Reinar thì nó chẳng có dính líu gì nhiều ngoài một lần làm nhân viên cả.
Mà lần làm nhân viên đó, nói thật lòng thì không thể coi là biểu hiện tốt được.
Như đoán được mối nghi hoặc trong lòng Turan, ông Reinar giải thích:
– Ta là tin tưởng Lylat.
Bà ấy đã trông cậy ngươi, thì ta cũng trông cậy ngươi.
Turan đối với lời này có hơi hời hợt.
Nó đoán lý do thực sự là ông Reinar không tìm được người nào khác nên mới chọn tới nó.
Tính ra thì, nếu xét theo hành động của bà Lylat, hẳn là các loại tài sản ở thành Yeit không còn quan trọng đối với hai người nữa, giao lại cho một người thân quen là lựa chọn tốt hơn cả.
Turan tất nhiên không nói thẳng ra ý nghĩ của mình, chỉ bảo:
– Không được.
Quán rượu của bà Lylat tôi cũng không có nhận, nên đừng nghĩ loạn rồi đoán linh tinh.
Ông Reinar cười khì, lắc nhẹ đầu, nói:
– Đúng là đáng tiếc.
– Hai người đang tính làm gì thế? – Turan tò mò hỏi.
– Du hành mà thôi.
– ông Reinar đáp – Đừng xem thường người đi trước chứ thằng nhóc.
– Không có!
Turan vội hô.
Nó trước bộ dáng hùng hổ định đánh người của ông Reinar thì có muốn không hô như vậy cũng không được.
Ông ta đã đạt Thần cấp 8 rồi, hành hạ một tên mới Thần cấp 3 như nó là chuyện dễ như trở bàn tay.
Huống hồ gì, Turan cũng không thể cứ thế biểu hiện ra bản thân mình là Thần cấp 3.
“Khoan đã.
Mới vừa rồi…” Turan lẩm bẩm, vội vàng điều chỉnh cơ thể một chút, xong thì kích hoạt kỹ năng ‘Thông hiểu’ lên bản thân luôn.
Những luồng thông tin rất nhanh được nó sắp xếp lại.
“Họ và tên: Turan Mers Falanzt.
Tuổi: 19.
Thần cấp: 4.
Tiến trình: 0 (0%).
Yêu cầu tiến trình: Không có.
Thuộc tính chính:
+ Sức mạnh: 29 bậc.
+ Thể lực: 29 bậc.
+ Nhanh nhẹn: 25 bậc.
+ Khéo léo: 22 bậc.
+ Trí tuệ: 39 (+10) bậc.
+ Minh mẫn: 33 (+10) bậc.
Thuộc tính phụ:
+ Cảm ngộ: 57 (+10) bậc.
+ Phản xạ: 32 bậc.
+ Cảm giác: 24 bậc.
+ Ma lực: 6 (+10) bậc.
Thông số:
+ Khí huyết: 599 783 bậc.
+ Nguyên khí: 30 737 bậc.
+ Ma năng: 4 094 bậc.
Điểm thuộc tính còn lại: 20 bậc.”
Cảm giác mát lạnh trải sảng khoái khắp người Turan vừa rồi thật sự là do nó thăng Thần cấp.
Cả người Turan giờ run lên nhè nhẹ.
Nó đang vui mừng, cũng là đang bối rối không biết nên phản ứng như thế nào.
Dù sao thì giờ cách nó không xa chính là một ông lão Thần cấp 8 dùng đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm lấy mình với vẻ nghi hoặc.
– Trốn tránh cái gì? – ông Reinar gắt – Tao cũng không có đánh mày.
Turan vội xua tay, nói:
– Không, không có trốn.
Chỉ là… đối với lòng tốt muốn nhượng tiệm rèn của ông, có hơi kích động.
– Nói nhảm.
– ông Reinar bảo ngay – Vừa nãy xem thường, giờ tiếc cái gì?
– Từ chối là một chuyện.
Cảm kích là một chuyện khác.
– Thôi.
Bớt nói linh tinh.
Tao còn có chuyện muốn nói.
Turan nghe vậy thì vội vàng dằn xuống dòng cảm xúc bấn loạn của bản thân, lắng tai nghe lấy.
Thấy nó mất đi vẻ gấp gáp rồi, ông Reinar mới cất tiếng:
– Mày nghiêm túc về chuyện du hành sao?
Câu hỏi không nghi ngờ gì là có tính công kích đối với Turan.
Tuy nhiên, nó không có vì vậy mà phản ứng thái quá.
Dù sao, không chỉ dưới mắt ông Reinar, một Nihr đi du hành đối với hầu hết mọi người thì đều không khác chuyện đùa là bao nhiêu.
– Là nghiêm túc.
– Turan đáp.
– Tốt.
– ông Reinar nói ngay – Mày nên biết, trước Đại Thánh Thế, du hành giả không phải là không có.
Nhiều là đằng khác.
Turan gật đầu tán đồng.
Nó nếu muốn biện hộ, luôn có thể đưa ra điểm này, nhưng thường thì nó căn bản không có ý muốn làm điều đó.
– Nhưng khó.
Rất khó! – ông Reinar nói tiếp – Hơn nữa, sinh mạng nói thô thì vô cùng rẻ rúng.
Chưa sống qua ngày hôm nay, rất khó nghĩ tới được ngày mai.
Trước Đại Thánh Thế, chúng sinh không được ban thần vận, cũng đồng thời không sở hữu vô hạn tái sinh.
Một khi bất cẩn tử vong, thì chính là thật sự chết đi, không có sống lại ở điểm hồi sinh nào cả.
Nihr ở thời đại này, so với du hành giả có thể thăng Thần cấp quả thật yếu không chịu nổi, nhưng so với du hành giả thời đại trước thì có lợi thế rất lớn.
Tuy nhiên, Turan cũng biết một điểm mấu chốt ngăn Nihr trở thành du hành giả, đó là quái.
Trước Đại Thánh Thế, quái không tồn tại, càng không tồn tại phó bản cùng các loại vật phẩm rơi ra.
Hơn cả, đó là ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn không xuất hiện, cũng không có điểm hồi phục hay bất kì loại hình nào tương tự.
Không có Thần cấp, Nihr chính là không có cách nào chống lại đám quái mạnh mẽ kia.
Đối với Nihr, đi du hành, không khác gì là đi chịu chết, tái sinh, rồi lại chịu chết cả.
Dù vậy, có lẽ trong mắt Reinar, ông ta không xem Nihr thấp kém như thế.
– Chính vì thế, du hành giả luôn phải tìm cách trở nên mạnh hơn, khiến bản thân đủ sức chiến đấu với mối đe dọa lớn hơn.
Trước khi Đại Thánh Thế tới, thế giới này, lục địa này, trên chính vùng đất này, cũng không phải là không cần đối mặt với mối nguy hiểm nào.
Thú dữ, quái vật, tội phạm, hay thậm chí là thảm họa luôn có thể xuất hiện và cướp đi sinh mạng bất kỳ ai bất kỳ lúc nào.
Turan cũng biết rõ điều này.
Nó trước Đại Thánh Thế cũng từng được xem là một thiên tài, chuyên tâm luyện tập, phát triển bản thân, một phần không nhỏ cũng chính là vì để đối phó tới những hiểm họa mà ông Reinar vừa đề cập.
Chỉ tiếc là thời thế thay đổi quá nhanh, Turan lúc đó cũng không được may mắn, bị các vị thần ruồng bỏ, trở thành Nihr.
Con đường trở nên lớn mạnh đối với nó, cứ thế bị bỏ lỡ.
Kì thực, nghe đến đây, Turan cũng đã nắm được ý mà ông Reinar muốn nói với mình là gì.
Trong lịch sử, có không ít người trở nên mạnh mẽ vô cùng, sở hữu khả năng, lực lượng thậm chí vượt qua cả những kẻ có Thần cấp 30, 40 và hơn cả thế.
Nhưng người như vậy, ngay khi Đại Thánh Thế đến, họ lập tức đạt đến Thần cấp cao, cứ như thể thứ sức mạnh họ sở hữu, vốn dĩ là của Thần.
Nhìn nhận sự việc theo hướng này, có thể thấy rằng một Nihr cũng có thể đột phá được, tiến lên Thần cấp cao hơn, bằng cách đi theo con đường mà những người xưa đã đi qua.
Tuy nhiên, đáng buồn là mọi chuyện không hề dễ dàng như thế.
Trong suốt hơn ba năm sau Đại Thánh Thế, tất nhiên là đã có không ít Nihr thử làm theo, nhưng căn bản là không thể thực hiện được.
Nihr giống như là một giới hạn bị áp đặt lên người họ, khiến họ không thể mạnh lên được dù cho có làm bất cứ thứ gì.
Bên cạnh đó, có không ít người cho rằng, Nihr vốn dĩ là lũ phế vật, tiềm lực yếu kém đến thảm hại, nên sau Đại Thánh Thế mới không thăng Thần cấp được mà bị gán là Nihr.
– Muốn du hành, Turan, mày cần phải luyện tập, trở nên mạnh hơn.
Ông Reinar bảo, nhìn chằm chằm lấy Turan, rồi như vừa ra quyết định gì đó, nói tiếp:
– Cái này, mong là có thế giúp được mày.
Ông Reinar đưa cho Turan một cuốn sách dày hơn hai phân trông khá cũ kĩ với bìa da đã sờn.
Nó cầm lấy, không định mở ra xem mà hỏi:
– Đây là gì?
– Một phương pháp luyện tập căn bản để tăng cường khí lực.
– ông Reinar trả lời – Trước Đại Thánh Thế, tao đã luôn tập theo nó.
Hiệu quả không tệ.
– Còn bây giờ? – Turan tò mò hỏi.
Ông Reinar lộ vẻ khó xử, mất một lúc mới đáp:
– Giờ vẫn còn.
Chỉ là không thường xuyên như trước thôi.
Turan cười thầm.
Ông Reinar ý tốt là có, nhưng dành cho nó thì không phù hợp rồi.
Dù vậy, Turan cũng không tiện từ chối, đành nhận cuốn sách, hơi cúi đầu nói:
– Cám ơn ông đã quan tâm.
– Chuyện nhỏ.
– ông Reinar phất phất tay bảo – Ngoài ra thì, đống vật phẩm còn lại trong tiệm rèn, mày thấy thích cái gì thì cứ lấy đi.
– Thật sự?
Turan thốt, vẻ ngạc nhiên không giấu được.
Đống trang bị do ông Reinar rèn ra, dù không quá tốt, nhưng kiếm vài món phẩm chất ‘Ưu’ không phải là khó.
Thậm chí, nếu như ông ta không cố tình vơ vét hết những món tốt thì để sót lại một hai món phẩm chất ‘Tinh anh’ cũng không phải là điều không thể xảy ra.
Món lợi này, sức hấp dẫn so với cuốn sách ông Reinar vừa đưa, không nghi ngờ gì là một trời một vực.
– Thẳng quỷ.
Hai mắt sáng hết lên, mày là đang xem thường cuốn sách đúng không?
Ông Reinar gắt, vẻ bực tức thấy rõ.
– Không có! – Turan hô.
– Thôi.
Không thèm đôi co với một thằng nhóc.
Nói rồi, ông Reinar quay người bỏ vào trong nhà luôn, chốc thì biến mất dạng.
Turan không biết ông ta trốn đi đâu, cũng chẳng quan tâm làm gì.
Nó giờ chỉ muốn nhanh chóng lục lọi đống vật phẩm để lại trong tiệm rèn, kiếm vài món không tệ cho mình.
“Lấy hết đi… chắc ông ta không để ý đâu nhỉ?”
Turan tất nhiên không có vô tình vô nghĩa tới mức vét sạch tiệm rèn của ông Reinar.
Nó chỉ chọn lấy ba món phẩm chất ‘Tinh anh’, hai mươi sáu món phẩm chất ‘Ưu’ cùng với tầm mười món phẩm chất ‘Thường’ mà thôi; tính ra thì đã chừa lại cho tiệm rèn gần trăm món phẩm chất ‘Thường’ rồi, để nhìn vào vẫn còn thấy được đây là một tiệm rèn.
.