Hôm sau, Tiffia dậy từ rất sớm.
Vốn dĩ bị giam trong ngục cũng không có nhiều việc để làm, nhất là không thể luyện bắn cung chuẩn bị cho trận đấu, nhưng Tiffia có thể dành thêm thời gian trau dồi một chuyện.
Là nghi lễ cầu phúc.
Tiffia không cho rằng việc chính mình đạt hiệu quả cao hơn hẳn so với những lần trước sau vụ việc ngày kia là trùng hợp.
Thậm chí, có khả năng rằng đây sẽ là cơ hội bất ngờ giúp cô giành chiến thắng trong trận đấu hôm nay.
Nghi lễ cầu phúc không phải chỉ đơn giản là một nghi thức cầu nguyện thông thường bị trói buộc bởi tín ngưỡng và sự sùng bái của các yêu tinh.
Chính thần Realm là có thật, và dù cho các yêu tinh có mất đi niềm tin của mình vào khả năng kết nối tới thế giới của tinh linh đến thế nào thì họ vẫn không thể dứt bỏ sự che chở của vị thần.
Chạm đến sức mạnh trong truyền thuyết, đối với Tiffia có lẽ là suy nghĩ hoang đường, nhưng cô vẫn cho rằng chính mình có thể tìm được phần nào lợi ích từ nghi lễ cầu phúc.
“Nhất định là vậy…”
Tiffia lẩm bẩm.
Cô bây giờ cũng không có nhiều thứ để dựa vào, đây hẳn là lựa chọn đúng đắn nhất.
Nghĩ rồi, Tiffia quỳ xuống bằng cả hai chân, mặt hướng về phía bắc.
Cô dần hình dung ra khung cảnh quen thuộc đầy thân thương với mình.
Từng dòng cảm xúc theo đó bắt đầu xuất hiện, vây quanh lấy khắp người Tiffia.
Những dòng cảm xúc là hỗn loạn, và đủ mọi loại từ buồn bã đến vui tươi, hân hoan hay tuyệt vọng.
Tiffia không rõ chúng đến từ đâu.
Trước đây cô không hề nghĩ tìm hiểu làm gì, nhưng giờ lại mơ hồ cảm giác chúng không thuộc về thế giới này.
Hay nói đúng hơn, chúng là đến từ các tinh linh.
Đây kì thực không phải là nhận định mới mẻ gì, chỉ là chưa từng có ai dám xác định là sự thật.
Thế giới các tinh linh đối với tộc yêu tinh, sau hàng ngàn năm dài đằng đẵng, đã trở thành xa lạ rồi.
Khác với mọi lần, những dòng cảm xúc không còn làm Tiffia khó chịu, chỉ hơi nhột một chút.
Dù vậy, đầu óc, tinh thần của cô vẫn là bị ảnh hưởng, dần có cảm giác choáng váng, chóng mặt.
Tiffia cố giữ mình tỉnh táo, nắm hai bàn tay lại đặt lên ngực, mắt nhắm nghiền.
Cô chưa vội cất lên câu nguyện, mà thay vào đó là tập trung vào những dòng cảm xúc quanh mình.
Ảnh hưởng của chúng lên người Tiffia càng ngày càng mạnh hơn.
Chỉ chốc, cô bắt đầu cảm thấy, hay đúng hơn là không cảm giác được cơ thể mình nữa.
Nếu cần mô tả, thì hiện giờ, cô giống như là không tồn tại vậy.
Chỉ có tinh thần còn ở lại mà thôi.
Xung quanh Tiffia giờ là đêm tối, nhưng trong vùng đêm tối đó, từ từ xuất hiện những đốm sáng.
Chúng có rất nhiều màu sắc khác nhau, nhưng hầu hết đều là màu xanh nhạt của cỏ non.
Tiffia nghĩ mình nhận ra những đốm sáng này.
Chúng rất giống với lúc cô tỉnh dậy trong đêm mưa.
Nhưng rồi khi Tiffia định tập trung hơn để xem xét những đốm sáng, cô chợt cảm giác như có một vụ nổ xảy ra trong đầu mình, tâm trí theo đó trở nên trống rỗng.
Cả người Tiffia đổ sập xuống, ngã dài trên nền đất mát lạnh.
Cô không có bất tỉnh, chỉ là không cử động được, cũng chẳng khiến mình suy nghĩ được cái gì.
Chỉ đơn giản là nằm ở đó.
Không biết bao lâu trôi qua, Tiffia dần cảm giác lại được cơ thể của mình.
Đầu tiên là cái nháy mắt, sau đó là hơi thở đều đặn, kế đến mới tới từng đốt ngón tay hay nhẹ xoay đầu.
Cứ thế, mất gần nửa giờ nữa, Tiffia mới có thể ngồi dậy được.
Đầu óc cô vẫn còn hơi choáng váng, và cảm giác được một đống hỗn độn quanh quẩn trong trí óc như thể vẫn còn chứa đầy những dòng cảm xúc chưa chịu rời đi.
Tiffia biết mình phải làm gì, liền nắm hai tay lại đặt lên ngực, nhắm nghiền mắt, miệng nói nhỏ:
– Cầu phước lành của đức Chính thần Realm sẽ bảo vệ cho chúng ta.
Những dòng cảm xúc như được thứ gì đó dẫn dắt, trở nên dịu dàng, chậm rãi hơn, cũng không ồn ào nữa.
Chúng bắt đầu cuộn vào nhau thành vòng xoáy, cả phía ngoài lẫn trong tâm trí Tiffia, rồi đồng thời nhập vào từng chút một cơ thể của cô, và cả linh hồn.
Xong, Tiffia lại nằm dài trên nền đất lạnh.
Sự mỏi mệt hiện giờ là tồi tệ hơn bao giờ hết, cùng với đó cảm giác sinh mạng của mình như bị đặt trên một sợi chỉ, khẽ động liền đứt mà rơi mất.
Lúc này nếu có kẻ xấu nhào tới tấn công, Tiffia cũng chỉ có thể phó mặc số phận mà thôi.
Mười phút dài đằng đẵng trôi qua, Tiffia mới khỏe lại, có thể đứng lên được.
Đây là khoảng thời gian dài gấp mấy chục lần so với bình thường.
Khó khăn là vậy, trên môi Tiffia vẫn nở một nụ cười.
Cơ thể cô bây giờ thật nhẹ, vô cùng khoan khoái, chính là bản thân trở nên mạnh lên.
Chưa bao giờ Tiffia cảm nhận được sự thay đổi ở chính mình nhiều như thế.
– Nếu thêm mấy lần nữa, có thể…
Tiffia nói nhỏ, lòng theo đó vừa vui mừng chợt trở nên nặng trĩu, khó chịu.
Trận đấu với Cautrius hôm nay đã bắt đầu rồi, cô đã không còn thời gian nữa.
Cưỡng ép thực hiện nghi lễ cầu phúc cũng không phải là cách.
Tiffia biết rõ hơn ai hết giới hạn của mình.
Vừa rồi, cô thậm chí còn có khả năng gục mất, cả ngày không dậy được.
Nhưng Tiffia không sợ hãi, ngược lại rất tin tưởng vào khả năng chiến thắng của mình.
Cô nhất định phải thắng.
Đến gần trưa, một nam yêu tinh đến tìm Tiffia.
Là người đã bắt trói cô mang về chỗ tộc yêu tinh – Geralth.
Qua lời của Natalie, Tiffia được biết rằng sau Đại Thánh Thế, trong vòng vài năm ngắn ngủi, Geralth đã chứng mình được tài năng của mình, thuyết phục hoàn toàn mọi người và giờ thì đảm nhiệm vị trí đội trưởng đội phòng vệ Nihorn.
Dù không so được với Cautrius, Geralth cùng đội phòng vệ Nihorn vẫn là lực lượng nòng cốt của bản tộc, với các thành viên không ai dưới Thần cấp 10, và sức chiến đấu, các kỹ năng cũng là ưu việt.
– Đến giờ rồi.
Geralth cất tiếng.
Cánh cửa nặng trịch theo đó được mở ra.
Tiffia vốn đã chuẩn bị sẵn sàng, giờ thời điểm đến, vẫn không tránh khỏi cảm thấy hồi hộp, chần chừ trong giây lát.
Dường như nhận ra được sự do dự của Tiffia, Geralth nói:
– Đừng quá lo lắng.
Tất cả sẽ kết thúc nhanh thôi.
Tiffia không hiểu lắm lời Geralth, nhưng là không cảm giác có ác ý trong đó.
Rồi cô bảo:
– Không việc gì.
Đi thôi.
Tiffia sau đấy được dẫn tới sâu hơn trong rừng Cultiven.
Cô nghĩ là mình biết đoạn đường này, nhưng lại không nhớ rõ lắm cụ thể.
Khác với dự đoán của Tiffia, trận đấu không được tổ chức ở khu vực mà các yêu tinh có thể tự do lui tới để xem như những cuộc thi bắn cung từng được tổ chức.
Nơi này kì thực cũng chẳng phải cấm cản ai tiếp cận, nhưng là có nhiều bãi quái cấp cao xung quanh, thông thường ai cũng đều sẽ tránh né.
Trong tầm mắt của Tiffia dần hiện lên bóng dáng của một số người, khi đến gần hơn thì thấy có bốn người cả thảy: vị trưởng lão lớn tuổi nhất, một yêu tinh lạ mặt cùng cha và em trai của cô.
Tiffia cuối cùng cũng trông thấy được cha của mình, trong lòng không kiềm chế được mà khẩn trương lên.
Ông ta vẫn vậy, dáng người cao thon, có mái tóc vàng óng mượt dài xõa vai, đôi mắt sáng và sắc bén, đôi lông mày đậm, chiếc mũi cao và đôi tai dài nhọn hơn hẳn mọi người.
Gương mặt của ông nghiêm nghị, tự toát lên vẻ uy nghi, nhưng cùng với đó là sự thờ ơ không màng tới diễn biến sắp đến.
Cha Tiffia đưa mắt nhìn cô.
Chỉ hành động đơn giản đó lại khiến Tiffia hoảng hốt, bất giác rùng mình, bước chân theo đấy cũng lệch một nhịp.
Tiffia vẫn luôn mong muốn gặp cha mình, vậy mà bây giờ đối mặt, lại dấy lên ý muốn rút lui.
Sau tất cả, khoảng cách vô hình giữa cô và ông ta, là không hề biến mất.
Ánh mắt Tiffia vội chuyển dời khỏi cha mình mà nhìn lên chàng trai trẻ kế bên.
Là em trai của cô – Cautrius, cũng chính là đối thủ trong trận đấu ngày hôm nay với cô.
Cautrius không có sự uy nghi hay vẻ thờ ơ như cha mình, mà thay vào đó là sự lạnh nhạt, khinh thường.
Cậu ta đối với Tiffia vẫn có sự tôn trọng của một người em trai đối với chị mình, nhưng cùng với đấy chính là sự xa cách gây nên bởi cái danh điềm xấu.
Một Nihr với kẻ tài năng nhất tộc yêu tinh rừng Cultiven, quả là không cùng đẳng cấp, ngay cả so sánh cũng chẳng buồn làm.
– Được rồi.
Cậu trở về vị trí của mình đi.
Vị trưởng lão cất tiếng.
Geralth nghe xong, nhìn sang nam yêu tinh kế bên trưởng lão một cái, không biết nghĩ gì.
Rồi anh ta thở hắt một hơi, quay người rời đi.
Đợi đến khi bóng hình Geralth hoàn toàn khuất mất sau những thân cây, vị trưởng lão mới tiến về trước, nói:
– Cũng không còn sớm nữa.
Nên bắt đầu thôi.
Lời vừa dứt, nhóm ba người gồm cha Tiffia, Cautrius và nam yêu tinh kia liền quay người đi về một hướng.
Không biết ai cho Tiffia sự dũng cảm, cô đột nhiên lên tiếng gọi với:
– Cha!
Bước chân của cha Tiffia khựng lại.
Rồi ông ta quay đầu, liếc mắt nhìn Tiffia, vẻ đợi chờ một lời nói nào đấy.
Nhưng Tiffia không biết phải nói gì.
Cô đã luôn nghĩ rằng bản thân có vô số điều cần phải nói, phải hỏi, đòi lời giải thích từ cha mình, giờ lại thấy đều không phù hợp để thốt lên.
“Mình đang trông mong thứ gì từ cha chứ?”
Hồi lâu, không thấy Tiffia lên tiếng, cha cô liền tiếp tục bước về phía trước, ngày càng cách xa.
Bóng lưng của ông ta trong mắt Tiffia lúc này, chợt trở nên thân thương, muốn níu kéo hơn bao giờ hết.
– Còn cô, đi theo ta.
Tiếng của vị trưởng lão như kéo Tiffia khỏi cơn mê, làm cô có hơi giật mình.
Mất vài giây Tiffia mới kịp phản ứng, liền quay người bước theo ông ta.
.