Hôm sau, Natalie lại tới.
Cô nàng biết rõ Tiffia ở bên trong, kiên trì gọi suốt gần tiếng đồng hồ, quá đêm mới rời đi.
Dù vậy, Tiffia vẫn là không có đáp lời.
Ngày kế tiếp, Natalie lại tới.
Cô nàng làm Tiffia thấy có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn không thay đổi ý định của mình, tiếp tục giữ im lặng.
Xuyên suốt năm ngày liền, Natalie không hề từ bỏ, một mực đều đặn đến thăm hỏi Tiffia.
Tiffia bất ngờ là có, cũng khó mà hiểu được làm cách nào cô ta có thể mỗi đêm tìm đến ngục giam mà không bị phát hiện.
Nếu là chỉ một hoặc hai, cùng lắm là ba lần, Tiffia có thể đổ cho khả năng rằng Natalie hối lộ vài người lính gác, nhưng nhiều hơn thì ngục giam này quá sa đọa rồi.
Ngục giam mà người khác có thể tùy tiện tới thăm, rõ ràng là vô dụng.
Đến ngày thứ sáu, Tiffia tò mò, lên tiếng:
– Cô muốn gì?
– Ôi trời.
– Natalie thốt lên – Rốt cuộc cậu cũng chịu trả lời rồi, Tiffia.
Tiffia không nói, vẫn còn chờ lời giải đáp cho thắc mắc của mình.
– Cậu không nghĩ… tới việc thoát khỏi đây ư?
– Trốn thoát? Ý cô là gì?
Tiffia kì thực là đoán được ý của Natalie, nhưng vẫn hỏi.
Natalie lộ vẻ khó xử, ngập ngừng bảo:
– Chuyện đó… Cậu có thể- Ừm thì… tái sinh mà.
Tiffia cười nhạt.
Cô trên thực tế cũng có chút không ngờ tới rằng không có ai áp đặt lên người mình các biện pháp khống chế chống tự sát.
Có lẽ sự trừng phạt đối với kẻ bị trục xuất dám quay về, hay là nghĩa vụ theo như lời các trưởng lão, không phải là cực đoan.
Tuy nhiên, Tiffia ngờ rằng chỉ có bản thân mình được đối xử như vậy mà thôi.
Dựa vào điều gì đó, họ tin tưởng rằng cô sẽ không làm như vậy.
Và quả thực, Tiffia không có ý định tái sinh.
Chính xác hơn là, cô không muốn chết.
Cái chết, càng đến gần với nó, người ta mới biết nó đáng sợ như thế nào.
Những kẻ miệng mồm ba hoa rằng không sợ chết, đến khi đối mặt, hầu hết đều là run rẩy tìm cách tránh né, trốn chạy.
Đại Thánh Thế mang đến cho tất cả mọi người khả năng tái sinh, nhưng lại không lấy đi nỗi sợ hãi cái chết.
Không ai rõ ràng lý do, cũng chẳng thèm để ý nhiều tới, vì dần dà, họ cũng sẽ quen với chuyện chết đi rồi sống lại.
Vấn đề là Tiffia chưa từng tái sinh bao giờ.
Trải qua rất nhiều chuyện, không ít lần rời vào nguy hiểm suýt mất mạng, nhưng đến cùng, cô vẫn chưa chết.
Tiffia là không ngại dấn thân mạo hiểm để đạt được mục tiêu, như hiện tại cô đang ở đây.
Tuy nhiên, tự mình kết liễu bản thân lại là câu chuyện khác.
Tiffia chợt phát hiện rằng, nỗi sợ cái chết của mình lớn hơn trước đây rất nhiều, nhất là khi nghĩ tới nó.
Càng nghĩ, cô càng muốn sống.
Một cách mơ hồ, cô nhận ra đó là ảnh hưởng đến từ Turan.
“Không được chết… à?”
– Cám ơn cô đã có lòng.
– Tiffia lên tiếng – Nhưng chuyện đó, tôi không làm được.
Có lẽ, tôi quá nhát gan rồi.
– Cậu- Cậu không hiểu ư, Tiffia! – Natalie vội nói, giọng khẩn trương lên – Bây giờ chết đi, cậu sẽ sống lại.
Nhưng nếu để nghi lễ diễn ra, cậu sẽ không còn là chính mình nữa.
Là… là… Là rất thê thảm!
Tiffia giữ im lặng, nghĩ ngợi hồi lâu.
Bây giờ cô cũng không tiện lên tiếng, vì Natalie rõ ràng không còn bình tĩnh rồi.
Cũng là khó trách.
Suy cho cùng, cô nàng đang nghĩ tốt cho Tiffia.
– Tiffia… Thật sự không có cách nào sao? – Natalie hỏi.
Tiffia vốn không muốn tái sinh, bản thân lại có ý muốn từ bỏ rồi.
Nhưng giờ đối mặt với sự kiên quyết cùng lòng tốt của Natalie, một ngọn lửa nhỏ của hi vọng lại được nhóm dần lên trong lòng cô.
Cách kì thực cũng không phải là không có.
Cơ mà, đây không thật sự là cách, đúng hơn là lựa chọn có nắm bắt sợi dây cứu mạng hay không.
Mấu chốt, chính là Turan.
Tiffia không nghĩ rằng Turan có thể giúp được gì cho cô trong tình huống này, nhưng cô lại mơ hồ cảm giác rằng, nếu là cậu ta, chắc chắn có thể cứu được cô.
Thậm chí, nếu nói rằng cậu ta có thể làm mọi thứ, Tiffia vẫn nguyện tin tưởng.
Đây là không hề lý trí chút nào, nhưng đối với Tiffia hiện tại đang bất lực ở trong ngục giam chờ ngày nhận lấy hình phạt của mình, là thuyết phục hơn bao giờ hết.
Chỉ là, Tiffia không đành nhờ đến Turan.
Cơ hội tham gia thử thách Thần thánh của cô bây giờ đã vụt khỏi bàn tay rồi, cũng tức không thể đột phá Nihr được nữa, còn mặt mũi nào mà nhờ cậu ta.
Nói không chừng, nghe được sự tình của cô, cậu ta còn quả quyết bỏ mặc luôn cơ.
Nghĩ đến cảnh tượng đó, Tiffia không dám.
So với chết đi hay bị hiến tế, cô càng không mong muốn bản thân đối mặt với Turan như vậy.
Natalie như cảm nhận được gì đó trong bầu không khí, liền hô lên:
– Không được từ bỏ, Tiffia.
Cậu nhất định là có cách nào đấy, phải không? Cứ nói ra, mình sẽ không từ bất cứ giá nào giúp cho cậu.
– Chuyện không đơn giả như vậy, Natalie.
– Tiffia cười đáp – Tôi…
Giọng nói ngừng lại nửa chừng.
Tiffia do dự, đến khi Natalie vừa định lên tiếng thì mới bảo:
– Tôi… có một người đồng đội.
Đúng hơn thì là một tổ đội.
– Họ có thể giúp được cậu? – Natalie thốt – Họ là ai? Mình sẽ liên lạc với họ ngay!
– Không cần.
– Tiffia nói – Tôi có cách liên lạc với họ.
Nhưng mà, họ giờ có lẽ không cần tôi nữa.
Natalie trầm mặc.
Cô nàng tự biết chính mình không có quyền gì xen vào mối quan hệ giữa Tiffia với đồng đội của mình, vì đơn giản là cô ta không biết gì về họ.
– Nhưng Tiffia, cậu không được từ bỏ.
– Natalie thốt – Không có họ, vẫn còn có… còn có…
Tiffia cười lên một tiếng nhẹ nhàng trấn an người bạn thân của mình, bảo:
– Tôi không sao cả.
Natalie, cô vẫn nên rời khỏi đây đi, trước khi mọi chuyện trở nên phức tạp hơn.
– Chó chết! Tôi không quan tâm!
Natalie đột nhiên nói lớn, trực tiếp mắng lên.
Cô nàng nổi giận rồi.
– Bây giờ, tôi chỉ muốn cô thoát khỏi đây.
Còn chuyện gì xảy ra tiếp theo, tôi mặc kệ!
Tiffia không khỏi ngạc nhiên trước phản ứng của Natalie.
Cô chưa từng thấy mặt này của bạn thân mình.
Trong trí nhớ của cô, cô nàng luôn là người vui vẻ, hòa đồng và yêu đời, vô cùng thân thiện với các yêu tinh khác.
Trên tất cả, Natalie là chưa bao giờ nổi giận.
Cô nàng trước đây, cùng lắm chỉ là cáu gắt vài câu mà thôi.
– Cô thay đổi rồi.
– Tiffia lên tiếng.
– Tôi không có.
– Natalie gắt – Người thay đổi là cô… Cậu… từ lúc nào đã trở nên nhu nhược thế này rồi? Trước đây, ngay cả khi bản thân bị xem là điềm xấu, bị đuổi đi, cậu vẫn không từ bỏ, rất kiên cường mà.
Tiffia vẫn nhớ bản thân mình khi xưa ấy.
Nhưng giờ tình huống không giống, cô đã không còn cơ hội nữa rồi.
Đang lúc Tiffia nghĩ muốn khuyên Natalie chấp nhận, sớm rời đi đừng làm phiền mình nữa thì một cơn rung động nhỏ chợt xảy ra bên hông làm cô giật mình.
Tiffia hoảng hốt, tim đập loạn cả lên, cảm giác cứ như bị người ta bắt quả tang làm điều gì xấu xa vậy.
Cô biết rõ rung động vừa rồi, và giờ vẫn còn đang diễn ra, là gì.
Turan nhất định là đang muốn hỏi thăm về tình hình của Tiffia, rằng cô đã thành công hoàn thành thử thách Thần thánh, cũng tức là đã đột phá Nihr hay chưa.
Khi nghe được câu trả lời, cậu ta chắc chắn sẽ thất vọng vô cùng.
Nhịp thở của Tiffia trở nên gấp gáp, dồn dập hơn.
Cô không rõ bản thân mình đang lo lắng, hồi hộp hay hoảng sợ.
Có lẽ là cả ba.
“Có nên… đáp lời hay không?” Tiffia tự hỏi.
Cô vốn không nên lưỡng lự trong trường hợp này, vì đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị bỏ mặc suốt mấy ngày nay rồi.
Có lẽ lời của Neh là đúng, Turan thật quá đáng sợ.
Dù là đồng đội của cậu ta thì vẫn không thể thay đổi được điều này.
Nhưng rồi, Tiffia vẫn lựa chọn lấy hết can đảm mà đáp lời tín hiệu gọi tới.
Thành viên tổ đội, đối với đội trưởng mình là vẫn cần sự tôn trọng nhất định, phải báo cáo.
– Là tôi đây, Turan.
– Tiffia lên tiếng.
– Ừm.
Cô vẫn ổn cả chứ? Có cần giúp đỡ gì không?
Turan không vội hỏi về thử thách Thần thánh mà trước hết quan tâm tình trạng của Tiffia, còn muốn giúp đỡ cô, thật sự ngoài dự đoán.
Tiffia không biết nên đáp thế nào, mất một lúc mới bảo:
– Tôi… đang bị giam.
Chuyện thử thách Thần thánh… tôi thất bại rồi.
– Cô bị giam? – Turan ngạc nhiên – Thử thách Thần thánh thất bại? Cô đã tham gia thử thách rồi à?
– Không.
– Tiffia vội đính chính – Tôi chưa tham gia.
Tôi không có cơ hội.
Turan không phản hồi, im lặng chờ Tiffia giải thích tiếp.
– Tôi thua trận đấu giành quyền tham gia thử thách Thần thánh với em trai mình.
Giờ… đang chờ đợi sự trừng phạt cho kẻ bị trục xuất dám quay về.
– Cô thua em trai mình? – Turan thắc mắc – Cô đấu với du hành giả?
– Ừm.
Tiffia khó khăn thốt lên một tiếng.
Cô biết hành động của mình là ngu ngốc như thế nào.
Cô đã quá tự tin vào bản thân, để rồi nhận lấy hậu quả nặng nề, không khác gì một cú tát đau điếng đánh vào linh hồn.
Turan không nói gì trong một khoảng thời gian, dù không dài nhưng lại khiến Tiffia cảm giác áp lực vô cùng.
Cô biết thời khắc bản thân phải đối mặt sự ruồng bỏ đã đến.
– Được rồi.
– Turan cất tiếng – Đừng hoảng sợ.
Tôi sẽ nghĩ cách đến cứu cô ngay.
Không được nghĩ đến cái chết.
Tuyệt đối không được.
– Turan nhấn giọng – Trong vòng ba ngày tôi sẽ tới.
Tin tưởng đội trưởng của cô.
Lời của Turan làm lòng Tiffia như thắt lại.
Cô có ý nghĩ rằng bản thân mình vừa nghe nhầm chỗ nào đấy, giọng run run hỏi:
– Tu-Turan.
Cậu sẽ đến cứu tôi sao?
– Tất nhiên.
– Turan đáp ngay – Tôi không thể để mất đồng đội của mình được.
Cô rất quan trọng, là không thể thay thế.
Về thử thách Thần thánh, sẽ có cách khác để thực hiện.
Tiffia mừng rơn, cả người lâng lâng khó tả.
Cô không thể ngờ rằng đội trưởng của cô lại là người quan tâm đến mình như thế.
Hơn ai hết, cô hiểu rõ khó khăn phải đối mặt khi muốn cứu một người khỏi sự giam giữ của yêu tinh tộc rừng Cultiven, và Turan chắc chắn cũng hiểu điều đó.
Vậy mà cậu ta vẫn quyết định tới cứu cô.
Có vẻ như, Turan không chỉ đáng sợ, mà còn vô cùng đáng tin cậy.
Là đồng đội của cậu ta, thật tốt.
– Ừm.
Tôi sẽ chờ cậu.
Tiffia nói, với nụ cười hạnh phúc nở trên môi.
.