Turan sau khi đem Jorz giao cho Kull xong thì quay lại phòng mình, giở hai quyển sách kỹ năng vừa mua được lúc trưa để học.
Tuy nhiên, nó còn chưa kịp sử dụng kỹ năng chủ đạo của mình lên quyển sách thì đã nhận được tín hiệu gọi tới từ Wyndur.
Cậu ta muốn gặp nó, ngay bây giờ.
Bản thân Turan cũng đoán lờ mờ được rằng Wyndur muốn gặp nó để làm gì, nên vội vàng thu xếp, xong thì đến sảnh chờ.
Nhưng một điều khiến nó bất ngờ là ở ngay sảnh, đã có sẵn dáng một người thanh niên trong lớp áo khoác màu xám nhạt dài tới gối che kín người cùng chiếc mũ phớt, giờ đứng tựa người ở sát vách tường.
Dù lúc này người thanh niên đang cúi đầu, không nhìn rõ mặt, Turan vẫn mơ hồ đoán ra đó là Wyndur, được xác nhận bằng cử động tay đáng chú ý của cậu ta nhằm vào nó.
Chỉ là, Turan không hiểu vì sao lại đột ngột như vậy, hẳn là cậu ta phải rất gấp, hoặc đây là người rất được cậu ta tin tưởng.
Ý nghĩ vận dụng kỹ năng ‘Thông hiểu’ lóe lên trong đầu Turan, nhưng rồi nó quyết định không sử dụngkhi thấy người thanh niên quay người rời đi.
Không chút chần chừ, Turan bước vội theo, nhưng vẫn đảm bảo khoảng cách an toàn giữa hai người, tránh bị kẻ khác chú ý tới.
Lần theo người thanh niên, Turan tìm đến một khu phố vui chơi về đêm vô cùng hiếm hoi ở cái thành Carne này.
Và không ngoài dự đoán của nó, điểm đến cuối cùng là một quán rượu, tên Aimer Sei.
Bước vào trong quán rượu, bầu không khí nơi đây lập tức khiến Turan thấy an toàn hơn rất nhiều.
Ánh đèn vàng cam ấm áp, tiếng nhạc cổ điển du dương, và hơn cả là không có nhiều người ở đây, chính xác là chỉ có ba người.
Turan nhìn quanh một vòng, sau đó bước tới ngồi vào chung bàn với người thanh niên đã dẫn mình đến đây.
– Có muốn dùng chút gì không?
Người thanh niên cất tiếng.
Nghe giọng, Turan giờ đã có thể loại bỏ mọi nghi ngờ của mình về thân phận người thanh niên này: chính là Wyndur.
– Nếu đã không có nhiều thời gian thì đừng làm hao phí thêm nữa.
Turan trầm giọng đáp.
Wyndur mỉm cười, ngước đầu lên để lộ ra gương mặt của mình, hay đúng hơn là không phải của cậu ta vì đã được ngụy trang qua.
Rồi bằng một cái búng tay nhẹ, những đốm sáng li ti màu tím bắt đầu tuôn ra từ gương mặt đó, dần để lộ ra dáng vẻ thật sự.
– Tôi nghe nói cậu đã gặp hầu tước Ferrmen rồi, phải không? – Wyndur cất tiếng hỏi.
Turan gật nhẹ đầu, lại nghĩ một chút, đáp:
– Tôi e là cậu không chỉ biết mỗi chuyện đó.
Wyndur cười thành tiếng, không lớn nhưng trông rất sảng khoái.
Rồi cậu ta bảo:
– Không sai.
Nói chuyện với cậu luôn tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Turan nhíu mày nhìn chằm chằm người mà lúc nào cũng làm cuộc trò truyện trở nên dài dòng hơn.
Nghe lời vừa rồi từ cậu ta thật sự chỉ khiến nó phát bực bội.
Nhận ra thái độ của Turan, Wyndur liền không giỡn nữa, dáng vẻ theo đó thành nghiêm túc hơn rất nhiều.
Nhưng tiếp theo, cậu ta vẫn chưa vào vấn đề chính mà dò hỏi:
– Tôi không nghĩ là mình thấy được… ừm, cô người hầu của cậu mấy ngày gần đây.
Gương mặt Turan cứng lại trong giây lát.
Nó đã không nghĩ là Wyndur sẽ nhắc tới chuyện này, về nữ người sói Camilier.
Không chỉ đơn giản là mấy ngày, mà đã hơn hai tuần rồi kể từ khi cô ta bị thần Fyratr bắt đi.
– Chuyện đó… không cần cậu quan tâm.
– Turan nói.
Đáp lại Turan là cái nhìn soi mói của Wyndur.
– Cậu dường như đã thay đổi rất nhiều, Turan.
– Wyndur cất tiếng – Trước đây, cậu không dễ dàng để lộ cảm xúc của mình như vậy, nhất là lo lắng, hay sợ hãi.
Turan nhăn mày, không hiểu lắm ý của Wyndur.
– Tôi không nhớ là mình là kẻ vô tâm, hay có chút gì lạnh lùng như cậu vừa nói.
Wyndur cười khì, như một thói quen giơ tay lên định gọi người đến phục vụ lại chợt nhận ra không phù hợp liền ngừng ngay.
Rồi cậu ta bảo:
– Tôi cũng không biết nói thế nào cho rõ.
Trước đây, những cảm xúc mà cậu thể hiện ra, ít nhất là dưới cái nhìn của tôi, dù rất tự nhiên, đều không thật.
Khác với cậu, tôi tạo cho bản thân thói quen cố định trong cả hành động, cử chỉ và ý thức để che giấu cảm nhận thực sự của mình.
Còn cậu, đó giống như bẩm sinh, và rằng chính cậu cũng mơ hồ tin là đúng.
Turan nghĩ, cười khẩy một tiếng, nói:
– Cậu đang muốn thăm dò tôi? Không cần phải như thế.
Mặt khác, thời gian không chỉ thiếu thốn đối với cậu, mà còn với tôi.
Hơn nữa, còn là thiếu rất nhiều.
Wyndur nghệch mặt ra trong giây lát, vội bảo:
– Xin lỗi, xin lỗi.
Tôi đúng là vớ vẩn mà.
Lần này gặp cậu, chủ yếu có ba chuyện cần giải quyết.
Turan không nói gì, lắng tai nghe đối phương trình bày.
– Chuyện thứ nhất, là chuyến đi tới lục địa phía Tây, cụ thể hơn là nhắm tới tòa tháp Ma pháp Tối thượng.
Lily, cô em gái bé nhỏ ấy, tôi sẽ đón em ấy đi cùng mình vào hai ngày nữa.
Nghe đến Lily, lòng Turan không tránh khỏi khẩn trương lên đôi chút.
Hiện giờ, Wyndur là đang ở thành Carne cùng với Turan, còn Lily là đang ở trong một doanh trại của quân đoàn Ungreilt cách thành Yeit gần trăm cây số về phía bắc.
Từ đây đến chỗ của Lily, nhanh nhất cũng phải mất gần hai ngày đi đường.
Nói cách khác, Wyndur sẽ lập tức đến đón Lily sau buổi nói chuyện này.
– Về Lily, chuyện cần nói tôi đã nói.
– Turan nhấn giọng – Tin chắc cậu biết bản thân cần làm gì, và không được làm gì.
– Yên tâm.
– Wyndur đáp ngay – Tôi sẽ đối xử với em ấy như chính em ruột của mình mà.
– Lily không cần một người anh trai… khác.
– Turan lên tiếng – Ngoài ra, tôi muốn cậu nhớ rõ rằng, mọi tin tức về em ấy phải được giữ bí mật.
Cậu có thể tự để lộ mình, nhưng Lily thì tôi không cho phép.
Wyndur im lặng, ra vẻ nghĩ ngợi hồi lâu mới nói:
– Được rồi.
Tôi không nắm tình hình cụ thể, nhưng sẽ đảm bảo chuyện đó.
Turan vẫn còn chưa an tâm lắm, nhưng nó cũng không thể làm được nhiều hơn cái gì.
Wyndur sau đó nói thêm về những vấn đề xoay quanh chuyến đi, cũng như về các chuẩn bị bù đắp cho sự vắng mặt của cậu ta ở vương quốc Enria trong khoảng thời gian đó.
Toàn bộ, Turan không có nhiều chú ý đến, vì hầu như đều được cậu ta làm rất kỹ càng, chăm chút cực kì.
Mấu chốt duy nhất, là Cartien sẽ thay mặt cho Wyndur để làm việc với Turan.
– Chuyện thứ hai, – Wyndur cất tiếng – là về người bạn tên Yeatra của cậu.
Chuyến du hành của cô ta, hôm nay đã bắt đầu.
Turan hơi nhướn mày khó hiểu.
Đây không phải là vấn đề mà Wyndur nên xếp vào ba chuyện cần bàn tới trong cuộc gặp này, cùng lắm chỉ có thể xem là tin tức, thông báo nhỏ mà thôi.
Dường như cảm nhận được thắc mắc trong lòng Turan, Wyndur nói tiếp:
– Thật ra, chuyến du hành có một số thay đổi… nhỏ.
Turan nhếch mép, không nói gì, tiếp tục lắng nghe.
– Nói ra thì rất dài dòng.
Mấu chốt của vấn đề là sự thay đổi có thể khiến chuyến du hành gặp trở ngại… Tuy nhiên, tôi đảm bảo trong vòng ba ngày vẫn sẽ hoàn thành phó bản.
Turan nghĩ là nó có thể hiểu được điều mà Wyndur đang cố diễn đạt, cũng như lý do mà cậu ta đề cập đến chuyện này.
Trên thực tế, thời gian trung bình để một tổ đội hoàn chỉnh và đồng cấp càn quét thành công một phó bản phẩm chất ‘Anh hùng’ là ba ngày, và Turan cũng chính là dựa vào đấy để tính toán thời gian.
Theo lời của Wyndur, dù sự thay đổi kia có tồn tại hay không thì vẫn sẽ không làm ảnh hưởng tới kế hoạch của nó.
Vấn đề ở đây là việc làm ra sự thay đổi kia trong chuyến du hành là đang thể hiện sự thiếu tôn trọng đối với Turan.
Một công đôi việc là thứ thường thấy và cũng không đáng chỉ trích, nhưng chỉ khi cái việc thứ hai kia không ảnh hưởng tới việc còn lại mà thôi.
Nếu bây giờ Wyndur không đề cập tới, rồi sự cố xảy ra vì sự thay đổi kia, thì kết quả không gì ngoài sự đổ vỡ của quan hệ giữa cậu ta với Turan.
Và thật sự thì, chẳng cần có sự cố xảy ra, Turan vẫn sẽ ngừng xem Wyndur là một đối tác đáng tin cậy khi biết chuyện.
Có thể không đến mức lập tức cắt đứt qua hệ hợp tác, nhưng vẫn là kết quả không bên nào mong muốn.
– Nếu cậu không vừa ý, tôi sẽ bổ sung thêm nhân lực để càn quét phó bản ngay.
Wyndur cất tiếng.
Turan không vội đáp.
Nó có chút ngoài ý muốn trước cách mà Wyndur đang nhìn nhận mình, cũng như là mối quan hệ với cậu ta.
Quá mức xem trọng.
Gần như là kính cẩn.
Không biết từ lúc nào, Turan đã trở thành một mảnh ghép không thể thiếu trong mưu đồ của Wyndur.
Và vì vậy, cậu ta phải bằng mọi cách giữ lấy.
Kì thực, Turan cũng hiểu rõ giá trị bản thân ở hiện tại, cũng chính là nguyên nhân khiến nó tự tin rằng Wyndur hay hầu tước Ferrmen sẽ không thể từ chối những lời đề nghị của mình.
– Không cần thiết.
– Turan nói – Tôi tin tưởng cậu sẽ không làm tôi thất vọng.
Để cậu an tâm hơn thì, cô bạn Yeatra của tôi không ngại tốn thêm thời gian càn quét phó bản.
Ngược lại, cô ta còn rất yêu thích.
Wyndur hơi ngớ người ra một lúc, nửa hiểu nửa không lời của Turan.
Nhưng rồi cậu ta cũng trở nên thoải mái hơn khi xác định rằng nó không có bất mãn với cuộc càn quét phó bản đang diễn ra.
– Tốt.
Thế thì tốt.
– Wyndur cười bảo – Nghe vậy, tôi thật muốn gặp cô bạn này một lần.
Turan bất giác nhăn mặt, vội nói:
– Chuyện này… Tôi khuyên là cậu không nên làm thế.
Wyndur nhướn mày thay cho lời thắc mắc.
– Nói một cách dễ hiểu thì, cô ta sẽ lợi dụng mối quan hệ giữa cậu và tôi để yêu cầu được tham gia quân đoàn.
– Turan giải thích – Nhất định như vậy.
Wyndur cười nhếch mép, bảo:
– Tôi không cho đây là điều không nên làm.
Một chút nào.
Turan xì nhẹ một tiếng, nói:
– Cậu không hiểu cô ta.
– Được rồi.
Tôi không dám.
Tôi nghe lời cậu.
Thấy bộ dạng vô cùng khiêng cưỡng của Wyndur, Turan chỉ có thể khẽ lắc đầu.
Rất nhiều chuyện, chưa trải qua hay được thấy tận mắt, người ta là sẽ không nguyện tin tưởng.
.