Tiffia bị đánh thức bởi những cơn gió lạnh buốt thổi vào mặt, đến khó thở.
Cô mở bừng mắt, lồm cồm ngồi dậy, lập tức bị choáng ngộp bởi khung cảnh xung quanh mình.
Vẫn là khu vườn của sự an yên với các cây Lula vây lấy xung quanh, nhưng giờ cảnh vật đều được phủ lên hai màu xanh lam và tím.
Hơn cả, Tiffia mơ hồ cảm giác được rằng, chúng không thực sự tồn tại; và khi cô thử đưa tay đến chạm tới, một luồng điện tê điếng liền xuất phát từ nơi chạm chạy khắp người khiến cô giật nảy, vội rụt tay về.
“Đó là gì?” Tiffia nghĩ thầm, vẻ hốt hoảng.
Cú giật điện vừa rồi vẫn còn để lại dư chứng trên người cô, khiến từng cử động cũng trở nên run rẩy khó kiểm soát.
Và rồi, Tiffia nhận ra rằng, đó là sợ hãi.
Sợ hãi đến tột cùng, như thể rằng chính linh hồn của cô đang bị ai đó tóm lấy và đe dọa giết chết.
Nhìn lại bản thân mình, Tiffia thở phào nhẹ nhõm, cũng là để tự trấn an bản thân.
Cô vẫn còn nguyên tại đây, cơ thể chẳng có chịu tổn thương gì, ít nhất là bề ngoài như thế.
– Vậy ra đây là thế giới tinh linh…
Tiffia nói nhỏ.
Cô đang dần nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi mình mất đi ý thức.
Kết nối tới thế giới tinh linh đã được mở ra, và cô cũng đã lập tức tiến vào, nên chẳng có gì phải nghi ngờ về nơi này cả.
Tiffia đứng thẳng dậy, quay đầu dò xét xung quanh một lượt.
Ngoài một số điềm khác biệt nhất định là màu lam và tím thay cho màu xanh lục, có vẻ như cô đang ở trong một khu vườn giống hệt với khu vườn của sự an yên.
Dù vậy, cảm giác xa lạ cô đang cảm nhận được rõ là không tầm thường.
Nơi đây đang bài xích Tiffia.
Không phải là nghe được, càng không hẳn là nhìn thấy, nhưng cô cảm giác được chưa bao giờ rõ hơn rằng mình đang bị đuổi đi, bởi không chỉ một thứ mà là rất nhiều, thậm chí vô cùng to lớn.
– Nơi này không thể ở lâu.
Tiffia nhận định.
Có lẽ đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu cho việc thời gian thử thách là có sự hạn chế.
Và nếu như Tiffia không đoán sai, cái kết cho việc nán lại vượt quá thời gian sẽ không chỉ là bị cưỡng chế trả về thế giới của mình mà tồi tệ hơn thế rất nhiều.
Tuy nhiên, Tiffia giờ lại không biết mình nên làm gì cả.
Cô thử tìm kiếm xung quanh nhưng chẳng thấy được thứ gì giống như là tinh linh.
Mặt khác, với bốn bề đều là những cây Lula, cô không thể xác định được phương hương mình nên tiến về.
“Hay đây là lý do khiến những lần thử thách trước đều không thể thành công?” Tiffia nghĩ.
Có vẻ như khó khăn đầu tiên của thử thách là tìm thấy bóng dáng của một tinh linh.
Nếu xui xẻo, có khi Tiffia sẽ chẳng tìm được tinh linh nào cho tới khi thử thách kết thúc.
Loại bỏ những suy nghĩ tiêu cực trong đầu, Tiffia quyết định dấn bước tiến về phía trước.
Cô không biết mình đang đi về đâu, nhưng vẫn là tốt hơn nhiều cứ ngồi yên một chỗ.
Chợt, một cơn ớn lạnh chạy dọc cả người làm Tiffia giật bắn mình.
Cô quay phắt ra sau, cẩn thận nhìn quanh một lượt.
Chẳng có gì cả ngoài những cây Lula.
Nhưng vừa rồi, cô thực sự đã cảm giác được có thứ gì đó đang bám theo mình.
– Ảo giác ư?
Tiffia nói nhỏ, nhịp tim của cô thì lại càng lúc càng nhanh hơn.
Sự hồi hộp này còn kinh khủng hơn cả khi cô phát hiện Deln là một tên thanh niên trông rất bình thường.
Tiffia lắc nhẹ đầu, cố không suy nghĩ linh tinh nữa.
Cô không có nhiều thời gian, nếu cứ chần chừ ở đây sẽ chỉ nhận lấy thất bại thảm hại mà thôi.
Quay người, Tiffia bước vội về phía trước.
Nhưng đi chưa được bao lâu, cơn ớn lạnh giống hệt vữa nãy lại xuất hiện khiến cô buộc phải khựng người lại.
Lần này, Tiffia không quay ra sau.
Cảm giác chèn ép ở ngực cùng sự run rẩy ở hai tay và đôi chân cho thấy rằng cô đang sợ hãi vô cùng.
Đó không phải là uy áp, mà đơn thuần là cảm giác của một con mồi bị nhắm tới bởi kẻ đi săn.
– Thật là thơm.
Giọng nói rời rạc như âm thanh của máy móc bị hỏng, lại nghe như thể phát ra từ trong tâm trí của Tiffia.
Cô không xác định được giọng nói đó ở đâu, nhưng chắc chắn là kẻ đến không có ý tốt.
– Trông-trông cũng rất ngon nữa.
Một giọng nói khác vang lên, vẫn là không thể xác định được vị trí.
Dù vậy, linh tính mách bảo Tiffia rằng, chúng đang ở rất gần.
– Cánh tay đó, cho ta.
– Ta muốn cái đùi ấy- không, cả cái chân dài ấy, cho ta.
– Thế thì ta muốn bộ ngực đầy đặn kia.
Hẳn là ngon-ngon- ngon lắm.
Trong đầu Tiffia không ngừng vang lên những giọng nói, và nội dung của chúng đều là nhằm vào từng phân thân thể của cô.
Bọn chúng, đang muốn xâu xé cô ra.
Tiffia sợ.
Cô cố nín thở để trấn an bản thân, nhưng chỉ khiến càng thêm hoảng loạn, thành hít thở dồn dập.
Đây là không giống cô bình thường chút nào, cảm xúc trở nên thật khó kiểm soát.
“Không được.
Cứ thế này, thất bại sẽ không thể tránh khỏi.” Tiffia nhủ thầm.
Cô biết rõ đối mặt với nỗi sợ hãi trong lòng mình lúc này là không hề dễ dàng, nhưng vẫn còn tốt hơn nhiều so với ngồi yên chờ chết.
Rồi bàn chân của Tiffia khẽ di chuyển, hướng sang bên, thuận thế xoay người.
Ngay lập tức, Tiffia ước gì cô đã không quay người lại; vì hình ảnh trong mắt cô lúc này thật quá kinh dị rồi.
Có cả thảy sáu thứ đang ở trước mặt Tiffia.
Ở bên trái cùng là một con sói màu tím với đôi mắt xanh lam phát sáng le lói.
Nhưng con sói chỉ có hai chân trước, phần thân sau thì chỉ có mỗi chiếc đuôi dài đầy lông; và giờ nó đang bay lơ lửng, hướng về cô với cái mõm há ra vẻ thòm thèm.
Đứng ở thứ hai là một cái nhãn cầu to hơn cả cái đầu của con sói bên cạnh.
Phía trước là con ngươi nở lớn ra màu tím nhạt có ánh xanh, còn phía sau thì tua tủa những xúc tu trông đến ghê rợn.
Thứ ba là một bàn tay gầy guộc to gấp đôi bình thường với một cặp cánh khá lớn đầy lông lá phía sau.
Nhìn kỹ, Tiffia còn có thể thấy được nơi lòng bàn tay hằn lên vết gì đó, nhưng lại không nhìn ra được cụ thể là gì.
Cách bàn tay có cánh không xa là một thanh kiếm dài đến hơn ba mét hướng xuống dưới với nhiều vết gỉ sét ở bên trên.
Ở chuôi kiếm, lờ mờ thấy được hiện lên những ngón tay màu tím nhạt bám lấy, nhưng lại không có vẻ gì là đang điều khiển thanh kiếm mà giống hơn là điều ngược lại.
Thứ năm là một con mèo đen, cũng là thứ trông bình thường nhất trong cả đám.
Con mèo gầy nhom, có đôi mắt màu vàng cam sáng rực, bộ dáng không có vẻ là để ý nhiều tới Tiffia mà chỉ đơn thuần là tới hóng chuyện.
Cuối cùng là một hàm răng màu trắng xám to tới mức có thể nuốt trọn con mèo bên cạnh với mỗi chiếc răng đều nhọn hoắt, chừng có thể đâm thủng bất kỳ thứ gì.
Và tất nhiên, nếu hàm răng này mà nhào tới cắn thì hẳn không thể nào cản được, chỉ có nước bị xé toạc.
– Đ-đây là tinh-tinh linh?!
Tiffia thốt, lắp bắp.
Cô không dám tin vào mắt mình, chúng quá kì dị rồi.
Tinh linh theo những câu chuyện mà cô nghe được là có bộ dáng ưa nhìn hơn nhiều, hoặc ít nhất, chúng không phải là dị hợm hay đáng sợ.
Theo như thế, chỉ có con mèo đen là phù hợp nhất.
Trong lúc Tiffia còn đang hoang mang không biết chuyện gì đang xảy ra, cái nhãn cầu to tướng chợt bay tới sát người cô, săm soi từ trên xuống dưới một hồi rồi phát lên âm thanh xông thẳng vào trong đầu Tiffia:
– Cho ta cả nhé?
Tiffia nín thở, ôm lấy ngực mình như theo bản năng.
Rồi cô cất giọng run rẩy đáp:
– Cho… cái gì cơ?
– Đừng đùa nữa.
Cô tới đây làm gì phải rõ rồi chứ.
Tiffia nghĩ là mình biết cái nhãn cầu đáng sợ này đang đề cập tới điều gì.
Dù vậy, cô không dám tin thứ trước mặt mình bây giờ chính là thứ cô đang tìm kiếm.
– Ng-ngươi là tinh linh? – Tiffia dò hỏi.
Cái nhãn cầu thế mà không trả lời Tiffia, chỉ chằm chằm nhìn vào cô như vẻ bị hấp dẫn.
Thay vào đó, hàm răng bên phải cùng đột ngột nhào tới trước, đáp:
– Chính là.
Cô-cô muốn thành l-lập khế ước, không-không sai chứ?
– Ngươi gấp cái gì!
Một tiếng gắt bực tức ngay sau đó vang lên.
Rồi hàm răng như bị ai đó đẩy sang bên, nhường chỗ cho bàn tay gầy guộc với đôi cánh bay về trước.
– Muốn lập khế ước, thì chọn ta này!
Tiffia bối rồi nhìn lấy cả ba thứ vật thể kì dị mời chào mình.
Cô không dám nói lời nào, cũng không biết nên nói cái gì cả.
– Tránh ra.
Giọng nói đầy uy nghiêm vang lên.
Ngay sau đó là thanh kiếm dài hơn ba mét bay tới.
Có vẻ như cả ba thứ vừa rồi đều rất e ngại thanh kiếm nên đều nghe lời mà tránh dạt hết đi.
Rồi cứ thế, thanh kiếm ấy bay lơ lửng trước mặt Tiffia, khiến bầu không khí lặng im và căng thẳng kéo dài đến gần phút mới cất tiếng:
– Cô ta là Nihr.
– Hả?!
Kẻ thốt lên đầu tiên là bàn tay có cánh.
Hắn ta không có vẻ không tin lời thanh kiếm mà giống hơn là chỉ ngạc nhiên.
Cái nhãn cầu bên cạnh nghe vậy thì chẳng nói gì, quay nhìn chằm chằm vào Tiffia.
– Ni-Nihr lại trông ngon-ngon- ngon như vậy? – hàm răng trắng xám thắc mắc.
– Nihr? Nhưng.
Thật là thơm.
Giọng nói này là của con sói tím hai chân.
Nó cũng vừa mới chạy vòng sang để tới gần Tiffia, khịt khịt mũi để ngửi thật kỹ.
Tiffia theo phản xạ tránh xa khỏi con sói, nhưng hành động đó chỉ khiến con sói càng thêm phấn khích, nhào tới gần hơn.
Cô hoảng hốt, lại quay sang đám còn lại thì thấy chúng giờ ngoại trừ thanh kiếm với con mèo đen ra thì đều tiến sát lại gần mình.
– Các ngươi muốn làm gì?!
Tiffia thốt lên, vung tay sang ngang muốn xua đi cả đám.
Tuy nhiên, hành động đó của cô không có vẻ là đe dọa được chúng cả, ngược lại còn trông giống một trò đùa.
Nghĩ tới, nếu chúng đang ở vị thể là kẻ săn mồi, thì Tiffia đâu khác gì một con mồi tội nghiệp đang gắng sức giãy giụa vô ích đâu.
– Cô gái.
Chúng ta cũng không muốn làm khó cô.
Giọng nói cất lên từ thanh kiếm đứng với vẻ oai vệ phía sau.
– Nhưng cô không thể để bọn ta tới đây mà không chuẩn bị đánh đổi thứ gì đó được.
Tiffia không hiểu.
Theo như lời tên này thì có vẻ như chính cô mới là người có lỗi ở đây.
Và rõ ràng là, chúng sẽ không chịu nhượng bộ cho tới khi đạt được mục đích.
“Nhưng mục đích của chúng là gì?”
.