Vans Force Phế Tích Thế Giới Các Thần


Turan trông cảnh tượng vừa rồi xong, lòng ngạc nhiên là có, nhưng nhiều hơn là tò mò muốn biết lời của hai vệt sáng gọi là Jaar ấy có ý gì.


“Kalr và Solr…?” Turan nghĩ thầm.
Nó không cho đó là lời bâng quơ.
Có vẻ như Tiffia vẫn còn nhiều điều cần giải thích thêm.


Tuy nhiên, Turan không định bắt cô nàng nói hết mọi chuyện tại đây, nhất là khi đang còn tên yêu tinh Quilter chỗ này.
Nghĩ rồi, nó vỗ tay cái bộp gây chú ý, nói lớn:

– Đó chính là Jaar.
Giao kèo đã có thể ký kết rồi chứ, Quilter?

– Ừ thì…

Nam yêu tinh còn có điều muốn nói, nhưng thấy vẻ không mấy vừa ý của Turan thì đành chịu phép.
Hắn ta không thể cứ được nước lấn tới.
Dù sao thì hiện tại hắn ta vẫn là đang nhận sự giúp đỡ của đối phương.


Cứ thế, giao kèo nhanh chóng được ký kết thành công.
Xác nhận không có vấn đề gì xong, Turan mới nói:

– Vậy, chúng ta cũng nên chia tay ở đây thôi.


Quilter có vẻ lưỡng lự, bảo:

– Được.
Mong ngày được gặp lại các người.


Với lời đó, hắn ta nghiêng người, bước chân sải dài, thoăn thoắt đi chuyển chẳng mấy chốc thì mất hút vào trong đêm.


– Cuối cùng cũng xong.


Turan thốt, thở phào một hơi.
Nó thực sự không muốn đối đầu với tên yêu tinh đó thêm một giây khắc nào nữa cả.
Hắn ta đúng thật là điên, không phải kiểu điên như Darmil mà là mang theo sự mù quáng, và có chút tuyệt vọng.
Tựa như một con chó bị đuổi đến đường cùng, là sẽ quay lại liều mạng cắn trả, bất chấp đối phương là địch hay bạn, cả có ý tốt hay là không.


Turan không thể chết.
Nó cũng không dám để đồng đội mình gặp nguy hiểm.
Nếu có thể thỏa hiệp được, chẳng có lý do gì mà không làm cả.
Dù sao thì giao kèo vừa rồi, nó cũng là được lợi không nhỏ.


– Cô thật sự đã lập khế ước trao đổi tuyệt đối với Jaar?

Là tiếng của mèo Jorz.
Con mèo mập này có vẻ như vẫn chưa chịu dẹp cái sự nghi ngờ vô căn cứ của mình.


– Jaar cũng đã xuất hiện rồi, ông còn nghi ngờ cái gì nữa? – Turan gắt.



– Ta biết.
– mèo Jorz vội nói – Nhưng chỉ bấy nhiêu-

– Không cần nói nữa.
– Turan bảo, đưa tay lên ý muốn ngừng lại – Trước mắt phải rời khỏi nơi đây.
Thử thách thành công, nhưng cái mối nguy hiểm là vẫn còn đó.
Tôi tin vua yêu tinh không dễ dàng từ bỏ như vậy.


Turan nói rồi toan rời đi, lại nhớ tới tình trạng của Tiffia, vội hỏi:

– Cô thế nào rồi?

Tiffia đối với sự quan tâm của Turan có vẻ như không ưa thích lắm, nghĩ ngợi một hồi mới đáp:

– Tôi ổn.
Nhưng về chuyện rời đi… Tôi có thể quay về gặp cha mình một lần không?

Turan chán chẳng buồn nói.
Nó vừa mới đề cập tới nguy cơ là vua yêu tinh, ngay lập tức Tiffia lại muốn gặp ông ta.
Cô ta có vẻ như vẫn chưa nhận định rõ ràng về vấn đề này.


Tuy nhiên, Turan đoán là nó không nên bắt ép Tiffia nghe theo lời mình lúc này.
Cô ta vừa đột phá Nihr, hi vọng tất nhiên là được thổi bùng lên.
Nếu giờ mà cưỡng bức kéo cô ấy đi, ắt hẳn sau này cô ta sẽ không ngừng bị ám ảnh bởi khả năng rằng mình đã có thể khiến mọi chuyện trở nên tốt đẹp hơn.


Suy cho cùng, vua yêu tinh vẫn là cha của Tiffia.
Hơn cả, cô ta có rất nhiều điều muốn hỏi cho ra lẽ, không riêng gì mối quan hệ cha con.


Mong muốn là thế, nhưng Turan không định mù quáng chạy theo ý của Tiffia.
Đến gặp vua yêu tinh, nó cần chuẩn bị thật kỹ, ít nhất là đảm bảo được đường lui cho cả đội.


“Hoặc là khiến ông ta suốt đời hối hận vì đã chĩa mũi kiếm về phía mình…”

– Có thể.
– Turan cất tiếng – Nhưng không phải bây giờ.
Chúng ta sẽ dựng trại nghỉ ngơi ở cách không xa bìa rừng.
Sáng mai sẽ tới gặp vua yêu tinh, không vấn đề chứ?

Tiffia mỉm cười gật đầu, vẻ vui mừng không giấu được.


Cứ thế, Turan phát tín hiệu cho Darmil và Kull.
Tập trung xong thì cả đội liền lên đường rời khỏi khu vườn của sự an yên.


– Ánh sáng đã yếu đi.


Kull lên tiếng.
Không chỉ riêng cậu ta mà Turan, và hẳn tất cả mọi người đều đã nhận ra điều đó.



– Rất bình thường.
– mèo Jorz nói – Cây Lula được trồng ở đây chỉ có một mục đích duy nhất, và chúng đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Kế đến chúng sẽ gần như chết đi, nhường lại chất dinh dưỡng chờ đợi lần thử thách tiếp theo.


– Ông nói như thể là bọn chúng có ý thức ấy.
– Kull nhăn mày bảo.


– Thì đúng là vậy mà.


– Hả?

Người hốt hoảng hô lên lại là Darmil chứ không phải Kull.


– Đừng ngạc nhiên quá như vậy.
– mèo Jorz gằn giọng – Trên đời có vô vàn những thứ đáng ngạc nhiên hơn thế nhiều.
Lại nói, ý thức không phải chỉ của riêng những cây Lula.


– Cần lời giải thích.
– Kull vội nói, vẻ tò mò.


Mèo Jorz không đáp ngay mà đằng hắng một tiếng rồi mới bảo:

– Những kẻ tham gia thử thách, trong hầu hết các trường hợp thì cái tiến vào thế giới tinh linh là linh hồn của kẻ đó.
Nếu thất bại, lại không thoát ra được, hắn ta sẽ đánh mất đi gần như toàn bộ phần hồn của mình.
Sót lại linh và chút ít hồn, cùng với cơ thể hắn ta sẽ trở thành một cái xác không hồn.


– Nghe thật là tệ.
– Darmil thốt.


– Còn tệ hơn thế nhiều.
Đó là di chứng.
Đối với những kẻ bị cướp mất hồn ở thế giới tinh linh, cơ thể thành tàn tật và sẽ dần không khống chế được hoạt động sống của mình, bắt đầu biến đổi.
Phương hướng nhất định là trở nên mục rửa, cho đến sau cùng chỉ còn lại phần linh.
Cơ thể trở thành phân bón, ý thức hòa vào với những cây Lula.
Nghe cũng không tệ chứ nhỉ?

– Thế… Ừm… Tôi nghĩ ta tôi không được ổn cho lắm.


Darmil nói rồi lấy hai tay che miệng, hít thở dồn dập, vẻ hoảng loạn.
Cậu ta sau đó cũng chẳng dám đi gần mấy cây Lula nữa.


– Nói vậy, mẹ của tôi, có thể ý thức đã hòa làm một với một trong những cây Lula này?

Câu nói bất chợt của Tiffia làm cả nhóm ngừng di chuyển.
Bốn cặp mắt đổ dồn về phía cô ta, chăm chú.
Darmil là người chậm hiểu nhất trong nhóm, nhưng cậu ta trước bầu không khí căng thẳng này cũng biết rõ một điều rằng chính mình không nên nói lung tung.



– A- Tôi xin lỗi.
– Tiffia lúng túng nói – Chuyện đó…

Vẻ lúng túng của Tiffia rất nhanh bị choáng ngợp bởi sự hụt hẫng và đau thương.
Cô ta không chịu nổi nữa, quay mặt đi, chạy biến lại chỗ một gốc Lula rồi ngồi gục đầu vào đó.


Tiffia khóc.
Ban đầu chỉ là từng tiếng thút thít, nhưng rồi không kiềm chế được khóc òa lên.
Xen lẫn với những tiếng khóc nức nở là tiếng mắng chửi cuộc đời, nguyền rủa số mệnh, xong lại thành than thân trách phận, tưởng nhớ tới người mẹ của mình.


– Tại sao con lại thành công- còn mẹ… mẹ…

Turan nghe rất rõ câu nói đó.
Còn câu sau nữa, chính là lời thề thốt muốn đánh đổi bản thân để giành lấy mẹ mình.


“Điều đó thật ngu ngốc.” Turan gắt thầm.
Nó không ưa được tình huống này, càng không ưa thái độ của Tiffia.
Nó làm đủ mọi chuyện để cô nàng đột phá Nihr, không phải là để đổi lấy mẹ cô ấy.


“Chết tiệt.”

– Thật là ngon-ngon.
Đ-đúng là mỹ vị.


Giọng nói lắp bắp như trẻ con mới tập nói vang lên làm Turan giật bắn mình.
Nó mất một lúc mới nhận ra giọng nói đến từ chỗ Tiffia.


Mèo Jorz là người phản ứng đầu tiên, cất tiếng:

– Ngươi là Solr?

Chỉ có tiếng khóc nức nở còn chưa dứt của Tiffia đáp lại lời của mèo Jorz.
Nhưng chỉ vài giây sau đó, cánh tay trái của cô ta đột nhiên xoay ra sau, để lộ ra bàn tay lúc này đã bị bao lấy bởi một lớp khá dày màu trắng xám trông hệt như xương.


Từng ngón tay ngoe ngoắt, run rẩy, rồi đột nhiên phát ra âm thanh:

– Ng-ngươi biết ta?

Thay cho câu trả lời, mèo Jorz lại bật lên một tiếng chửi rồi bảo:

– Vậy ra cô ta thật sự lập khế ước với nhiều hơn một tinh linh.
Quá ngu xuẩn.


Không rõ Jorz đang giận dữ hay chỉ là bực bội, nhưng ông ta chắc chắn là không vui vẻ gì khi biết được điều ấy.
Turan dò đoán rằng tình trạng của Tiffia không được tốt, và rằng có nhiều hơn một tinh linh sẽ mang đến bất lợi nào đấy.


“Là lỗi của mình ư?”

– Ôi! Ngon-ngon quá! Kh-không thèm nói ch-chuyện với ngươi.


Dứt lời, cánh tay của Tiffia quay về vị trí cũ của mình, hẳn là đang ôm lấy khuôn mặt đầy nước mắt của cô ta.


– Jorz.



Turan gọi.


– Ngươi muốn biết?

Jorz hỏi, dường như đã đoán được điều mà Turan thắc mắc.
Nhưng rồi trước khi nó có thể nói thêm gì nữa, ông ta đã bảo:

– Thôi.
Giờ không phải là lúc.


Turan định gặng hỏi, lại thôi.
Nghe tiếng nức nở vẫn còn chưa chịu thôi của Tiffia, nó cũng thấy chạnh lòng.
Có lẽ nó sẽ phải tìm cách nào đó để bù đắp lại cho cô nàng, nếu không sẽ áy náy chết mất.


Vừa lúc Turan toan bước tới an ủi một hồi Tiffia, nó chợt phát hiện ở sau lưng cô ta mọc ra một cái đuôi.
Đó là một cái đuôi đầy lông có màu tím sậm, trong đêm tối, dù là có ánh sáng từ những tán cây Lula vẫn có khả năng sẽ bỏ qua nếu không chú ý.


– Một tên nữa.


Mèo Jorz trầm giọng, vẻ hơi chán nản.
Ông ta sau đó bay tới gần Tiffia, hít sâu một hơi rồi đưa chân trước lên vẽ vời gì đấy.
Cử động của ông ta rất chậm rãi, khác hẳn những lần trước, không rõ vì e sợ hiệu quả gây ra hay là lo mình làm không tốt sẽ khiến trận pháp không hoạt động.


Thế rồi, chân trước của mèo Jorz ngừng lại nửa chừng.
Ông ta nghĩ rồi quay đi, gạt phăng luôn đống mình vừa vẽ.


– Thế nào?

Turan vội hỏi ngay khi mèo Jorz bay trở về.


Mèo Jorz lắc nhẹ đầu, đáp:

– Ta vừa sực nhớ rằng bản thể này còn quá yếu.
Chọc giận đám tinh linh đó không phải là cách hay.
Tốt hơn hết, ngươi nên tìm cơ hội thẳng thắn với cô ta.


– Tôi vẫn còn chưa biết vấn đề là gì.


Mèo Jorz cười khẩy một tiếng, bảo:

– Không cần ta phải giải thích cho ngươi.
Trông tình trạng hiện giờ, cô ta sớm muộn gì cũng sẽ phải gánh chịu hậu quả.
Lúc đó, ngươi cần ở bên cạnh, nếu không muốn mất đi người đồng đội yêu quý của mình.


– Tôi…

Turan không biết nói gì, chỉ đành cất nhẹ một tiếng thở dài.
Nó là nên chịu trách nhiệm về chuyện này.
Hơn nữa, nó phải đảm bảo Tiffia phát huy được tiềm năng vốn có của cô ta.
Tất cả những gì nó đã làm tới giờ, đâu thể cứ đơn giản vậy mà từ bỏ được.





.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận