Vans Force Phế Tích Thế Giới Các Thần


Sáng sớm, khi trời vẫn còn mờ sương thì Turan đã khởi hành rời khỏi thành Goryth.
Quãng đường đi đến thành Kalre là rất dài, lại còn có khả năng đụng phải nhiều con quái khó nhằn nên nó đành phải tranh thủ, tránh đến khi trời đã tối mà vẫn còn chưa tới nơi.


Những con quái mà Turan gặp phải trong nửa ngày đầu là mấy con thuộc chủng trâu, ngựa và vài con hề.
Vì hầu hết chúng đều là lành tính nên không khó để Turan tránh né, nhưng chuyện dần trở nên khó khăn khi nó bắt gặp mấy con nhầy.


Phần lớn là Nhầy cỏ, gần sông hơn thì có thể bắt gặp vài con Nhầy nước.
Chúng đều có cấp độ 10, nhưng thực tế thì không một du hành giả nào muốn đối đầu với chúng nếu không có sự chênh lệch Thần cấp nhất định.


Lý do chủ yếu là chủng quái nhầy gần như miễn dịch hoàn toàn với các hình thức sát thương như đâm hoặc chém, lại còn có khả năng tấn công tầm xa, biết hoạt động theo bầy.
Điểm yếu duy nhất của chúng có lẽ là khả năng truy đuổi kém, nên chỉ cần du hành giả không bị vây lấy thì hoàn toàn có thể trốn thoát được.


Tuy nhiên, tình huống của Turan lại là cần phải đi qua nơi mà đám nhầy xuất hiện lúc nhúc khắp.
Nó cũng đã thử tìm một con đường vòng nhưng tiếc là không khá hơn là bao.
Nếu còn tiếp tục dò đường thì có khi nó sẽ đi tới thành Foam luôn, nhưng cũng là lựa chọn không tệ.


Về việc đối phó với đám nhầy, kì thực không phải là không có cách.
Nhầy là chủng quái có điểm yếu và mạnh đặc trưng phụ thuộc vào loại của chúng, như Nhầy cỏ mà Turan gặp thì khá nhạy cảm với lửa hoặc các đòn tấn công gây thiêu đốt, gia tăng nhiệt.
Mặc dù không sở hữu những kỹ năng chuyên dụng để đối phó với nhầy, nó vẫn có thể sử dụng mấy tấm bùa mà mình còn đang tích trữ.


Chỉ là, Turan không chắc bản thân có đủ số bùa để đi qua được khu vực mà đám nhầy chiếm đóng.
Lại nói, không cẩn thận khiến đám nhầy xung quanh chú ý tới, chạy đến phụ giúp đồng bọn của mình thì nó e là không thoát nổi.


Nghĩ rồi, Turan bước khỏi xe, nhìn quanh thêm một lượt xác nhận hoàn cảnh rồi mới lấy ra một khẩu súng trường dài hơn mét.
Ý định của nó rất rõ ràng, chính là muốn nhắm bắn vào quả hạch nằm trong con nhầy, thứ duy nhất mà viên đạn có thể tác động tới, phá hủy, cũng đồng nghĩa với việc giết chết con quái.



Trong chiến đấu, vì quả hạch di chuyển liên tục, lại còn được con nhầy không ngừng bảo vệ bằng nhiều cách nên rất khó để đánh nát được.
Đó cũng là một phần không nhỏ lý do vì sao chỉ khi du hành giả chênh lệch Thần cấp nhất định với đám nhầy thì mới chịu đánh với chúng.
Nếu là ngang nhau, đánh trúng quả hạch đã khó, một đòn đánh nát lại càng khó hơn.


Sử dụng súng bắn tỉa từ xa như Turan định làm kì thực không phải là cách hay.
Thứ nhất là mục tiêu quá nhỏ, rất khó bắn trúng.
Thứ hai là nếu bắn trúng, lại không thể đảm bảo rằng con nhầy bị tiêu diệt ngay, và dĩ nhiên con quái sẽ bắt đầu phòng thủ và tránh né, lại còn kêu gọi đồng bạn của mình nhào tới tấn công kẻ địch.


Hiệu quả mà Turan mong muốn đạt được chỉ có một: bắn một phát, nếu trúng và tiêu diệt được con nhầy, tiếp tục với con tiếp theo; ngược lại nếu hụt, hoặc con quái vẫn còn sống, lập tức lên xe rời đi.
Dù sao thì đám nhầy cũng không đuổi được nó, là đáng để thử.


Rất nhanh, Turan khóa chặt mục tiêu đầu tiên.
Đó là một con nhầy cách nó gần năm trăm mét.


Lọt vào tầm nhắm, con nhầy vẫn hoàn toàn thờ ơ với mọi thứ, chỉ là thỉnh thoảng nhảy một cái về hướng ngẫu nhiên hoặc là bắn ra một tia nước màu xanh lục vào một con côn trùng xấu số nào đấy bay ngang qua rồi lao tới nuốt trọn.


Turan hít sâu một hơi rồi thở ra.
Khác với lần trước, mục tiêu gần như là đứng yên, có điều bây giờ, nó chỉ có một cơ hội duy nhất.
Chuyện sát thương có đủ giết chết con nhầy hay không giờ chẳng cần phải nghĩ nhiều tới, vì dù sao cũng là bắn có một phát mà thôi.


Rồi cứ thế, canh ngay khi con Nhầy cỏ đang bận nhấm nháp bữa ăn của mình, Turan bóp cò.
Một lực phản tác động vào cánh tay nó, sau đó thì tiếng súng vang lên và đầu viên đạn bay đi.
Kết quả cũng rất nhanh liền có được.


Trúng.

Turan thông qua ống nhắm còn mơ hồ thấy được quả hạch của con Nhầy cỏ bị nứt ra với đầu viên đạn nằm ngay sát.
Nhưng lại không có vỡ nát.


Không chút do dự, Turan đứng dậy, trở vào trong xe bán tải, nhấn ga liền chạy đi.
Quay đầu nhìn sang con nhầy mình vừa tấn công, nó có thể thấy được con quái run rẩy một hồi rồi nhảy dựng lên, bắt đầu xông về phía mình.


Bỗng, một âm thanh xé gió vang lên, sau đó lại nghe như tiếng rít gào của một con quái vật hoặc là âm thanh mà người ta thường nghe được trong những cơn bão lớn.
Turan rùng mình một đợt, không tự chủ được đạp chân thắng.


Ngay vừa rồi, không chỉ con Nhầy cỏ đang cố đuổi theo nó mà cả những con Nhầy cỏ ở xung quanh, trong khoảnh khắc liền bị bị cuốn nát hết, đồng loạt biến thành vô vàn những đốm sáng li ti.


Turan nuốt một ngụm khan.
Không cần phải nghĩ nó cũng đoán được chuyện gì vừa xảy ra, hay đúng hơn là ai vừa đến.


– Xuống xe.


Một giọng nói như vang vọng lên từ trong lòng Turan.
Nó cố khiến bản thân bình tĩnh, lại không thể nào loại bỏ khỏi tâm trí mình cảnh tượng vừa rồi.
Nếu Turan nán lại ở chỗ vừa rồi chỉ chừng giây lát thôi, nó có khi đã cùng chung số phận với đám nhầy.


– Ngươi còn giả vờ không nghe thấy sao!

Giọng nói gắt lên, và trong khi Turan vừa mới nhấc chân còn chưa kịp siết tay mở cửa thì đã cảm thấy cả người mình bị nâng lên, lại chớp mắt thì thấy chiếc xe mà mình vừa ở bên trong đã bị biến thành một đống sắt vụn, chỉ kịp nghe âm thanh của kim loại bị nhào nát.



Mùi xăng dầu bốc lên đến ngột ngạt.
Turan không nhịn được hướng đầu chăm chú quan sát, đề phòng rằng có ngọn lửa nào bén lên thì còn kịp hét lớn để đối phương kịp kéo nó đi xa.


Cũng may là không có vẻ gì là đống sắt vụn mà mới vừa vài giây trước còn là một chiếc xe kia sẽ bốc cháy.
Cô ta chắc hẳn đã làm gì đó để đảm bảo chuyện ấy không xảy ra.


Rồi bất chợt, Turan cảm giác được cơ thể bị thả ra, rơi thẳng xuống tiếp đất bằng lưng từ khoảng cách hơn ba mét một cú đau điếng.
Vẫn còn may nó giờ đã là Thần cấp 9 nên cũng không có bị tổn thương gì.


– Ngươi còn định chạy nữa không?

Người nói chuyện không ai khác chính là thần Fyratr.
Cô ta tới tận bây giờ mới xuất hiện trước mặt Turan, cũng không rõ là bằng cách nào.


Turan lồm cồm ngồi dậy.
Nó chẳng có chút ý định bỏ chạy nào, lại không biết tại sao bị thần Fyratr đuổi tới rồi làm cho ra nông nỗi này.
Tuy nhiên, gì thì gì, nó không thể cất lời phàn nàn hay phản đối ý kiến của cô ta, đó chẳng khác gì là tìm chết.


– Không biết đức Chính thần tìm tôi có việc gì?

Turan hỏi, hơi cúi đầu, vẫn chưa có đứng lên.
Đây âu cũng là phù hợp để đối đáp với thần Fyratr hơn, vì dù sao thì chiều cao hai bên chênh lệch thật sự có hơi nhiều.


– Tất nhiên là…

Thần Fyratr thốt lên, định nói gì đó nhưng nửa chừng thì ngừng lại.
Ra vẻ nghĩ ngợi hồi lâu, cô ta mới đằng hắng một tiếng, bảo:

– Là đến để đốc thúc ngươi.
Sao rồi, nhiệm vụ của chị ta giao cho ngươi, không phải là vẫn đang không có tiến triển gì đấy chứ?

Turan thầm than một tiếng.
Thần Fyratr thật sự không biết giả vờ gì cả, một chút kỹ xảo diễn xuất cũng không có.

Nó đoán hơn chín phần mười khả năng cô ta tìm tới mình là muốn dò xét chuyện của mèo Jorz và Deln.
Trước khi xác định được rõ ràng chuyện gì đã xảy ra vào lần đó, cô ta chắc chắn sẽ không chịu nói lời thẳng thắn.


Dù sao thì, giao kèo là vẫn còn ở đó.
Thần Fyratr hẳn cũng phần nào tin tưởng rằng Turan sẽ không dám làm gì quá mức, chỉ là trong lòng ắt hẳn vẫn không tránh khỏi thấp thỏm, muốn dò xét một hồi.


“Nếu cô ta đã tới đây rồi, vậy thì cũng đừng đi nữa.” Turan nghĩ thầm, ngước đầu lên nhìn cô gái nhỏ nhắn đang khoanh tay nhìn xuống mình với vẻ khinh khỉnh.


– Tôi là đang trên đường du hành đấy chứ.
– Turan thốt – Đám nhầy vừa rồi, lại còn chiếc xe… Chậc.


Turan cất một tiếng thở dài, cố tình làm lộ vẻ mặt chán nản.


Thần Fyratr thấy thế, vẻ mặt thoáng qua một chút khó xử, xong thì bảo:

– Chỉ là một chiếc xe cỏn con.
Có ta ở đây, không khiến ngươi phải đi bộ.


Dứt lời, Turan lại cảm giác lần nữa cơ thể mình bị nâng lên.
Chợt nghĩ tới gì đó, nhưng nó còn chưa kịp cất lời thì đã bị thần Fyratr một tay đưa tới, nhấc chân hướng thẳng về trước đưa cả hai bay đi.


Tốc độ là quá lớn.
Turan bị gió táp vào mặt đau rát, mắt cũng không dám mở chỉ có thể cố hết sức nhắm nghiền mà chịu đựng.
Nó bây giờ thậm chí cả muốn thở cũng là khó khăn vô cùng.





.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận