Vans Force Phế Tích Thế Giới Các Thần


Đêm, trời tối đen như mực, chỉ có duy nhất một ngôi sao sáng le lói mà phải rất chú ý mới có thể thấy được ở trên cao.


Nếu là tình huống bình thường, Turan chắc chắn sẽ lựa chọn quay trở về tòa thành gần nhất ngay, nhưng giờ nó có muốn cũng là không thể.
Có thần Istrant mới biết thần Fyratr sẽ làm ra chuyện gì nếu nó dám trái ý cô ta.


“Nhưng mà giờ mình lại đang ở đâu cơ chứ?” Turan nói thầm, đưa mắt nhìn quanh thêm một lần nữa.
Kết quả vẫn là đáng thất vọng, nó hoàn toàn không tìm ra được chút gì đặc trưng để xác định vị trí của bản thân cả.


Bất lực, Turan nhìn về phía thần Fyratr.
Bóng lưng cô ta nhỏ nhắn nhưng bây giờ trông vào thật có cảm giác an toàn và đáng tin cậy.
Không chỉ do từ cô ta đang phát ra nhàn nhạt làn sương xám bạc soi sáng phần nào khu vực quanh đây mà còn có cả việc hơn mười con quái cấp xấp xỉ 15 vừa bị cô ta hạ sát trong nháy mắt.


Turan định mở miệng nói gì đó, lại thôi.
Thần Fyratr tạo cho nó cảm giác an toàn là có, nhưng cũng đồng thời khiến bản thân nó thấy e sợ.
Hơn hết là, nó mơ hồ đoán được rằng cô ta sắp bắt nó phải làm chuyện vô cùng nguy hiểm.


Nhưng chuyện gì đến cũng sẽ đến.
Thần Fyratr giải quyết xong đám quái mà cô ta mắng là “yếu nhớt” cùng “nhàm chán” thì quay sang Turan, tặc lưỡi, bảo:

– Thế nào? Nhắm được không?

Turan ngơ người ra một lúc.
Nó nghĩ bản thân hiểu điều mà thần Fyratr đang đề cập tới, nhưng lại vô thức muốn tránh né, vờ như là không hiểu.


– Ta sẽ xem như đó là được.


– Khoan!

Turan thốt lên.
Thần Fyratr thấy thế nhăn mày, vẻ khó chịu gắt:

– Ngươi còn lo lắng cái gì? Có ta ở đây, ngươi cùng lắm thì mất cái chân cái tay chứ có chết được đâu.



Turan hiện tại đã một nửa chấp nhận số phận của mình rồi.
Tuy nhiên, một nửa còn lại khiến nó vẫn cố chấp cất tiếng hỏi:

– Trước hết thì, đức Chính thần có thể cho tôi biết giờ chúng ta đang ở đâu không?

– Ngươi nha! – thần Fyratr hô lên – Thật là phiền phức.
Chuyện đó thì có quan trọng gì đâu chứ? Đằng nào thì qua ngày mai chúng ta lại chẳng tới một nơi khác.


“Còn có ngày mai?!” Turan thốt thầm, cả người không kiềm được run lên mấy đợt, rồi lại như bị rút hết sức lực, cơ thể mềm oặt suýt nữa thì ngã oạch ra đất nếu không phải kịp chống chân.


– Nhưng dù sao thì chuyện này…

Turan nói được nửa chừng thì ngừng lại.
Nó vừa cảm nhận được áp lực đè nặng lên người mình.
Không rõ vì bản thân đã quen dần hay là thần Fyratr đang nương tay mà lần này nó không có mất đi các giác quan, vẫn còn kiểm soát được chính mình.


Tuy nhiên, Turan biết là hiện giờ không thể tiếp tục phản đối ý muốn của thần Fyratr, kể cả dây dưa kéo dài thời gian cũng là cấm kỵ.
Nghĩ rồi, nó bảo:

– Được.
Tôi sẽ làm.


Cùng với lời đó, áp lực đè lên người Turan cũng biến mất đi như thể vừa rồi chỉ là ảo giác.
Nó thậm chí không nhớ được rằng thần Fyratr đã dùng gương mặt gì để nhìn mình.
Có lẽ, nó đã quá sợ hãi đi.


Thần Fyratr mỉm cười, vẻ thích thú, hơi nghiêng người tránh sang bên.
Turan nhìn thẳng về trước, không mất quá lâu để thấy được mục tiêu của mình.


Là một con Cừu bóng đêm.
Turan chưa bao giờ biết tới con quái nào trông như thế này, thậm chí cả chủng quái là cừu nó cũng là chưa từng nghe qua.
Bộ dạng của con cừu trông giống hệt như bất kì con cừu vô hại nào mà các nông trại sẽ chăn nuôi, chỉ khác là con quái có bộ lông màu đen sậm, trong màn đêm còn có thể thấy được phát ra những đốm sáng li ti màu tím.



Kì thực, nếu không phải nhờ có ánh sáng từ thần Fyratr chiếu đến, Turan là không thể nào phát hiện ra ở trước mặt mình đang có một con Cừu bóng đêm mà chỉ ngờ là một đám những con đom đóm.
Lại nói, đối phương là một con quái khó nhằn, cấp độ đạt tới 15.
Chỉ cần hơi không cẩn thận một chút, trúng cú húc của con cừu, Turan rất có thể sẽ chết ngay lập tức.


Vậy nên, Turan không tránh khỏi nảy sinh lòng nghi hoặc đối với việc thần Fyratr đã bảo rằng sẽ đảm bảo nó không chết.
Mất cái tay hay cái chân không phải là việc gì tốt, nhưng từ khi trải qua cảm giác bị cắt đôi người, Turan hiểu rõ rằng chỉ cần bản thân có thể sống tiếp được, còn lại đều chẳng quá quan trọng.


Turan chỉ mới Thần cấp 9, nó tự nhiên không dám vội vàng xông vào đấu trực diện với con Cứu bóng đêm.
Cẩn thận sử dụng kỹ năng chủ đạo của mình lên con quái, nó xác nhận những thông tin như sau:

“Quái: Cừu bóng đêm.


Chủng tộc: Cừu.


Loại: Ác tính.


Cấp độ: 15.


Thuộc tính chính:

+ Lực tấn công: 105 bậc.


+ Phòng thủ: 101 bậc.


+ Tốc độ: 117 bậc.



Thông số:

+ Sinh lực: 1 803 246 bậc.”

Tạm thời bỏ qua chênh lệch cấp độ, chỉ dựa vào thuộc tính và thông số sinh lực của con Cừu bóng đêm, Turan rất nhanh có được đánh giá của mình: không thể thắng được.
Đây tất nhiên là không bao gồm việc nó sử dụng tới các lời cầu khấn, nhưng chẳng cần phải nghĩ cũng biết là thần Fyratr sẽ không cho phép chuyện đó.


Hiện tại, thần Syrathr tình trạng không được tốt lắm, nhiều khả năng sẽ không đáp lại lời cầu khấn của Turan.
Trong khi đấy, việc cất lời cầu khấn tới Chính thần khác là không hề ổn thỏa.
Nó dù sao cũng không muốn có thêm ai nữa ngoài hai chị em này nhằm vào mình.


“Rồng Deln thì sao?” Turan chợt nghĩ.
Đây trên thực tế là lựa chọn giúp nó giải quyết con Cừu bóng đêm một cách nhẹ nhõm nhất.
Thế nhưng nếu làm vậy, nó sẽ để lộ cho thần Fyratr biết về mối quan hệ giữa nó và rồng Deln, dù không nhiều nhưng vẫn đủ để tạo thành cái cớ cho cô ta ra tay hành hạ một đợt.


“Vậy ra sau cùng, vẫn là muốn thăm dò bằng được à…”

Turan cất nhẹ một tiếng thở dài.
Con Cừu bóng đêm, nó tất nhiên không thể tránh né được rồi, vấn đề bây giờ là làm thế nào giảm mức độ tổn thương xuống thấp nhất.


Tấn công nhắm vào cặp sừng cong và rắn chắc của con cừu có vẻ như là một ý tưởng hay.
Nếu đã xác định không thể đánh giết được, vậy thì nên cố hết sức loại bỏ đi vũ khí của con quái để khi bị đánh trả còn chịu đựng nổi mà không chết ngay tức khắc.


Nhưng Turan thật sự sai lầm.
Nó có nghĩ thế nào cũng không ra được rằng một con cừu với cặp sừng oai vệ như thế, lại chỉ là dùng cặp sừng để làm cảnh.


Turan sau khi đã quyết định con đường dẫn tới đau thương của mình thì rút kiếm ra, kích hoạt hàng loạt các tấm bùa lên thanh kiếm và chính bản thân.
Chuẩn bị xong xuôi hết, lại kiểm tra lần nữa bộ giáp vừa mặc lên có bị hỏng hóc gì không thì mới nghiêng người, sải chân, vung kiếm chém ngang về trước, nhắm thẳng vào cặp sừng của con Cừu bóng đêm.


Đòn tấn công của Turan vô cùng mạnh mẽ, mặc dù không có cắt qua ngọt sớt chiếc sừng nào nhưng vẫn là gắng gượng đánh gãy được một chiếc.
Ngay lập tức, nó xoay chân, đạp mạnh với ý định thoái lui, tạo khoảng cách để chuẩn bị ra đòn tấn công tiếp theo.


Tuy nhiên, cố gắng của Turan dường như chỉ là một trò đùa trong mắt con Cừu bóng đêm.
Nó đạp mạnh lùi lại, chân còn chưa kịp chạm đất cho bước chân tiếp theo thì đã trông thấy những đốm sáng li ti màu tím quanh con cừu hội tụ lại.


Cảm giác bất an bốc lên không chút chậm trễ, nhưng bản thân Turan thì không được nhanh nhẹn như thế.
Nó chỉ kịp quay đầu, cố thốt lên gì đó nhưng một luồng sáng từ con Cừu bóng đêm đã lập tức bắn tới, xuyên thủng cổ họng của nó.



Chết.
Turan trong đầu lúc này chỉ nghĩ được đến mỗi điều ấy.
Nó cố giữ người mình đứng vững, lại đưa tay sờ lấy cái cổ họng bị thủng một lỗ trống hoác của mình.
Thế nhưng rõ ràng là mọi hành động đáng thương hại ấy hoàn toàn chỉ nằm trong tưởng tượng, vì toàn bộ cơ thể của nó giờ đây đã không còn điều khiển được nữa rồi.


– Chiến đấu như ngươi thì có Thần cấp có cao hơn con cừu ấy cũng là một đường chết.


Giọng thần Fyratr vang lên bên tai Turan.
Nó nghe được rất rõ, và có vẻ như là nó vẫn còn sống.


Liếc đôi mắt mở trừng nhìn về phía con Cừu bóng đêm, Turan thấy được con quái bây giờ đang loạng choạng từng bước, chừng không đứng nổi nữa.
Lại chú ý tới những đốm sáng li ti màu tím quanh con quái, bây giờ chúng đều đã tập trung lại ở chiếc sừng bị nó đánh gãy mất.


Turan không hiểu, nhưng cũng chẳng có tâm trạng suy nghĩ nhiều về vấn đề ấy.
Nó bây giờ, chỉ đang thắc mắc rằng liệu bản thân có sống nổi hay không.


“Thật là ngu ngốc.” Turan thốt thầm, muốn cất một tiếng thở dài, lại chỉ thấy nơi cổ họng mình lạnh buốt, và đau rát.
Nó giờ đã có chút ý muốn buông xuôi.


Tuy nhiên, khi Turan vừa nhắm nghiền mắt lại, bất ngờ, nó cảm giác được hơi thở trôi qua cổ họng mình.
Turan bối rối, và thảng thốt, vội vàng hít sâu một hơi.
Là thật.
Nó có thể hít thở được.


– Lần sau liệu hồn mà cẩn thận hơn.


Giọng của thần Fyratr vang lên với vẻ trách móc.
Turan nghe vậy, lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.
Không có gì phải nghi ngờ, cô ta đã cứu sống nó.
Dù rằng cái chết có tiếp cận Turan thật gần thì vẫn không thay đổi được sự thật là thần Fyratr đã làm đúng theo lời cô ta nói.



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận