Kull ra khỏi ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn liền quay đầu nhìn quanh một lượt.
Cậu không quá khó khăn lại bắt gặp bóng người vừa nãy, và bóng người đó lại lần nữa biến đi mất.
Nếu không phải đã từng trải qua tình huống tương tự, cậu sẽ thực sự cho rằng mình gặp ma.
Kì thực, nếu tinh mắt, quan sát kỹ sẽ thấy bóng người kia không biến mất theo nghĩa đen mà là sự di chuyển nhanh nhẹn, phối hợp cùng những biện pháp ngụy trang nhất định.
Tuy nhiên, như vậy vẫn là quá nhanh rồi, đến mức Kull thậm chí không nhìn ra được cụ thể đối phương di chuyển như thế nào, hay là dùng biện pháp ngụy trang gì.
Sợ mất dấu, không nghĩ nhiều thêm, Kull liền dấn bước chạy theo.
Bóng người kia cùng với cậu chơi trò đuổi bắt thêm chừng năm phút nữa mới kết thúc, dừng chân ở gần cuối một con hẻm tối.
Không có gì phải nghi ngờ, hắn ta là muốn cùng cậu có một cuộc nói chuyện riêng.
Tuy nhiên, Kull ngờ rằng đối phương có thể thật sự sẽ mở miệng nói chuyện, vì hắn ta không ai khác chính là Kouheista, người đã từng bóp nát viên đá truyền âm của cậu khi còn ở phân hội Zalt thành Nortre, cũng đã từng lao vào đấu một hồi với phân hội trưởng.
Hơn tất cả, hắn ta chính là người mà Hein đã gọi một tiếng “sư huynh”.
Kull không rõ ràng lắm mối quan hệ giữa Hein và Kouheista, nhưng cũng đoán được phần nào.
Ít nhất, cậu biết hắn ta tới đây là có liên quan tới Hein, thậm chí có khả năng bản thân cô ấy cũng đang ở gần đây.
Nghĩ đến, Kull là chưa có tới vương quốc Servous để tìm Hein theo như lời úp mở trong thư của sư phụ cô ấy – Daito.
Không phải là cậu không có cơ hội, càng chẳng phải do đi đường khó khăn, mà là bản thân cậu hiện giờ quá yếu.
Cậu không có ngốc, tất nhiên biết được trên đường tới gặp Hein sẽ phải đối mặt với bao nhiêu kẻ địch.
Chẳng nói chi xa, chỉ riêng tên giao thư đêm ấy cũng là đã khiến cậu rất khó khăn mới hạ được.
Đối phó với du hành giả, khác xa những gì mà Kull từng tưởng tượng khi còn là một Nihr.
Du hành giả là có Thần cấp, có kỹ năng, các vật phẩm và trang bị đặc biệt.
Trước khi biết được đối phương sở hữu cái gì, có thể làm được những gì, Kull là sẽ không mạo muội ra tay.
Ít nhất, Kull muốn bản thân đạt tới gần với Thần cấp của Hein thì mới bắt đầu lên đường tìm cô ấy.
Kouheista bây giờ đang đứng đưa lưng về phía Kull, chỉ hơi quay đầu liếc nhìn ra sau.
Trông đến, không hiểu sao cậu lại có cảm giác ớn lạnh, như thể bị vô vàn mũi dao và họng súng nhắm vào, chỉ chờ hắn ta một cái hiệu lệnh là cậu sẽ bị đâm thủng hàng trăm nghìn lỗ.
“Đây… là Thần uy chăng?”
Nghĩ tới, Thần uy cũng là một đặc thù khiến việc đối mặt với du hành giả trở nên khó khăn hơn đối với người thường rất nhiều.
Theo tới nay Kull được kiến thức đến và phần nào trải nghiệm, cậu biết Thần uy là có muôn hình vạn trạng, dù suy đến cùng đều cùng chung một gốc là gây áp lực.
Thần cấp thấp hơn phải phục tùng Thần cấp cao hơn, đây là sự thật không bao giờ thay đổi.
Tuy nhiên, ngoại trừ Lời mệnh do Đại Thánh Tôn ban xuống, cái phục tùng nói đến là có khác nhau giữa mỗi người.
Đối với một sát thủ như Kouheista, hoặc Kull đoán thế, chính là gây cho đối phương cảm giác bản thân đối mặt với cái chết thật gần, đến nỗi buông tay chấp nhận trước cả khi hắn ta có hành động gì.
Kouheista cứ đứng yên như thế hẳn một lúc lâu, tới tận khi mồ hôi lạnh đổ từ tay Kull thành giọt rơi xuống được hẳn một vũng thì mới bất ngờ quay người đối mặt với cậu.
Hắn ta vẫn vậy, luôn đeo một lớp vải đen che mặt, cũng chẳng chịu nói lời nào.
– Có chuyện gì?
Kull lên tiếng, cố giữ giọng mình thật điềm tĩnh.
Cậu giờ lòng có hốt hoảng thì biểu hiện ra ngoài càng không thể hốt hoảng.
Kouheista không đáp mà nhấc chân, lại đột ngột biến mất, sau đó xuất hiện thì đã ở ngay trước người Kull, cách chỉ hơn một mét làm cậu giật bắn mình, định tránh né, muốn kích hoạt luôn kỹ năng chủ đạo mới phát hiện cả người đều không thể cử động được.
Kull lòng không sợ, hoặc tự nhủ chính mình không sợ, nhưng cơ thể của cậu thì lại không nghe theo.
Thậm chí, trong đầu cậu đã bắt đầu hình dung ra không ít cảnh tượng người mình bị đâm xuyên qua rồi.
Hùng hổ là thế, Kouheista lại chỉ hơi vênh mặt lên, lấy ra một cuộn giấy chìa về trước.
Kull hít một hơi thật sâu rồi thở ra, cố làm bản thân bình tĩnh lại.
Cậu sau đó mới tiếp lấy cuộn giấy, xem xét một hồi thì đoán hẳn là của Daito.
Suy đoán là vậy, cậu vẫn có chút mong chờ đó là do Hein viết cho cậu.
Kouheista đưa xong cuộn giấy cũng không có thêm hành động gì khác mà chỉ nhìn chằm chằm vào Kull.
Hiểu ý, cậu mở cuộn giấy ra, đọc một lượt nội dung:
“Nhóc.
Ta đang nghĩ giao một nhiệm vụ cho ngươi.
Phần thưởng là gì không tiện nói nhưng chắc chắn sẽ không khiến ngươi thất vọng.
Vẫn còn nhớ nhiệm vụ sát thủ cuối cùng của ngươi khi còn thuộc hội chứ? Chủ nhân của nhiệm vụ đó lại yêu cầu thêm một nhiệm vụ nữa, lần này là chỉ đích danh ngươi.
Ta vốn không nên tiết lộ điều đó nhưng hãy xem là một món quả nhỏ của ta đi.
Nội dung nhiệm vụ, ngươi nếu muốn thực hiện thì cứ tới bất kì phân hội Zalt nào để xem.
Mong là ngươi biết mình nên làm gì.”
Kull hơi nhăn mày, nghĩ rồi hỏi:
– Nội dung nhiệm vụ, ngươi biết không?
Tên che mặt im lặng.
Hắn ta có lẽ dựa vào câu hỏi đó của Kull mà xác định cậu đã đọc xong thư, cứ thể quay người, thoắt cái liền biến mất.
Kull không có buồn quay đầu đi tìm, cậu biết rõ Kouheista đã bỏ đi rồi.
Việc của hắn ta đã xong, giờ chỉ còn chờ ở cậu mà thôi.
– Nhiệm vụ sát thủ à…
Kull cất nhẹ một tiếng thở dài.
Cậu đối với nhiệm vụ sát thủ không có ý bài xích, nhưng là đối với hội Zalt thì rất muốn tránh xa.
Daito rõ ràng là muốn cậu lần nữa dính líu tới hội, sâu xa hơn là dưới sự khống chế của ông ta thay vì cả hội như trước.
Dù đã đoán trước được tình huống này, nhưng Kull vẫn là không ngờ chuyện xảy đến sớm như thế.
Cậu bây giờ đã không còn là Nihr nữa, từng ngày lại trở nên mạnh mẽ hơn, bất kì ai để ý tới cậu chắc chắn cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Chuyện này mặt xấu là không tránh khỏi, đồng thời cũng có mặt tốt.
Kull hoàn toàn có thể dựa vào đây để tiến tới gần Hein hơn.
Cậu không có quên rằng cô ấy là đệ tử của Daito, và ông ta chính là đang dùng đó để dụ dỗ cậu.
Nhưng Kull biết, Daito kì thực không quá xem trọng cậu mà chỉ đơn thuần là đầu tư một ít.
Nếu ông ta thật xem trọng cậu thì đã lập tức nhận cậu làm đệ tử rồi, như đối với Hein khi xưa vậy.
Cậu so với cô ấy, rõ ràng là vẫn còn tồn tại cách biệt quá lớn.
Bản thân Kull bây giờ đã bị khai trừ khỏi hội Zalt nên muốn tới phân hội để xem nhiệm vụ là không thể nào.
Tuy nhiên, cậu hoàn toàn có thể dùng nhiều nguồn khác nhau để điều tra nội dung nhiệm vụ đó.
Dù sao thì nội dung nhiệm vụ không phải gì quá bí mật, càng chẳng có để lộ người ra nhiệm vụ là ai.
Vấn đề là, Kull nên dựa vào đâu để xác định nhiệm vụ nào mới là nhiệm vụ được người giao nhiệm vụ lần trước đưa ra khi chẳng biết người đó là ai.
Tạm thời, cậu có lẽ chỉ có thể chờ tin từ Turan, sau đó mới có thể thuận tiện hỏi cậu ta.
Kull quay người, xem xét một chút tình hình xung quanh, xác định chính mình không có bị ai để ý, càng không lộ bất thường nào thì mới tìm một lối khác hoàn toàn với lối mình đến nơi này để rời đi.
Hiện tại, Kull có hai lựa chọn về việc để làm: trở về ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn tham gia đấu trường giả lập với Darmil; hoặc thu thập thêm thông tin về hội Zalt, móc nối các mối quan hệ.
tạo thế sau này càng dễ dàng hơn làm việc với hội.
Không cần nghĩ thì cũng có thể thấy ngay được lựa chọn thứ hai là phù hợp và đúng đắn nhất, cũng là có ích lợi nhất.
Tuy nhiên, Kull ngờ rằng chính mình nên hành động vội vàng như vậy, trông cứ thật giống như đã bị Daito sắp đặt sẵn hết rồi.
Có khi cậu vừa tìm tới bên ngoài phân hội Zalt thì đã bị ai đó “vô tình” trong thấy, “trùng hợp” dẫn cậu vừa đi vừa nói chuyện rồi “lỡ lời”.
Kull không dám xem nhẹ Daito, không bao giờ.
Ông ta là kiểu sát thủ sẽ không trực tiếp ra tay mà chỉ mưu tính, thao túng những kẻ khác bằng nhiều cách, cuối cùng đạt đến mục đích của mình.
Tất nhiên, đôi khi chỉ mưu tính là không đủ, và để bù đắp, Daito dùng đến một thứ gọi là hồn thuật.
Hồn thuật nhìn ở một góc độ nhất định mà nói thì không khác gì tà pháp, âm chú chuyên dùng để nguyền rủa cả.
Nguyên lý cụ thể Kull là không có nắm, nhưng nó biết rằng một khi hồn thuật được thi triển thành công, ngày chết của người bị nhắm tới là không còn xa nữa.
“Hein không phải cũng là học hồn thuật chứ?”
Kull nghĩ, lắc nhẹ đầu.
Cậu không phải đang phủ định khả năng học hồn thuật của Hein, mà là phủ định nghi ngờ ngu ngốc của mình.
Hein tất nhiên là học hồn thuật, nếu không thì chẳng được Daito nhận làm đệ tử để làm chi cả.
Thậm chí, cô ấy hẳn là rất có tài năng nên mới được xem trọng như thế.
Kull là không có bài trừ hồn thuật, mặc cho bao nhiêu lời đàm tiếu về thứ đó.
Cậu chỉ có chút nao nao khi phải nhìn nhận, đánh giá Hein theo một cách mới.
Cậu không quen.
Cô gái mà lúc nào cũng mạnh bạo đè cậu xuống táng cho mấy bộp tay rồi lại bị cậu đấm ngược đến bầm hết cả người ngày xưa, có lẽ đã thật thay đổi rồi.
.