Tiffia bừng tỉnh, lại không vội vàng, rất nhẹ nhàng ngồi dậy.
Đầu cô không đau, cả người cũng chẳng có thấm đẫm mồ hôi, hoàn toàn bình thường, chỉ là cổ họng có hơi khát.
Giấc mơ vừa rồi, Tiffia vẫn còn nhớ rõ.
Cô xem ra đã làm rất tốt, chỉ là vẫn không kiên trì nổi tới cuối cùng, để cho mọi thứ vỡ tan khi mà chỉ mới lôi ra được thêm có ba tinh linh.
Dù vậy, Tiffia đã là rất hài lòng với kết quả này.
Cô biết là không phải tinh linh nào cũng có hứng thú với cảm xúc giận dữ, khiến cho cả những tinh linh đó chịu lộ diện cũng xem là thành công ngoài ý muốn rồi.
– Tinh linh thuật sư là như thế ư?
Tiffia nói nhỏ, trong lòng không tránh khỏi sinh ra nghi hoặc.
Nếu tinh linh thuật sư nào cũng như cô thì họ thật quá đáng sợ rồi.
Mà nói như thế, thì lại chẳng khác nào cô đang sợ hãi chính bản thân mình vậy.
Bật cười một tiếng, Tiffia đứng lên, nhìn ra xa.
Cô trông thấy từ đó bước tới một bóng hình, đúng hơn thì là hai, nhưng người còn lại cố tình nép vào cạnh một thân cây, không có ý định tới gần hơn.
– Chị.
Người đến không ai khác chính là em trai của cô – Cautrius.
Nam yêu tinh đứng ở xa thì chẳng có gì phải nghi ngờ, là Quilter.
– Cậu tới đây làm gì?
Tiffia hỏi, vẻ hời hợt.
Cô đối với em trai, nghĩ kĩ thì không có chút tình cảm nào cả, nhiều lắm thì trong lòng cô có chút mong chờ được đối xử như một người chị mà thôi.
Cautrius lộ vẻ khó xử.
Cậu ta hẳn không đoán được chị mình lại phản ứng lạnh nhạt với em trai như vậy.
Nhưng nói tới thì, đây lại chính là bộ dáng của cậu ta thường có khi đối mặt với chị mình.
– Em đã được nghe chuyện của chị.
– Cautrius nói – Thật sự là…
Tiffia hơi nhướn mày, vẻ khó hiểu.
Cô không đoán được lý do của Cautrius khi tìm đến đây, lại còn là vào lúc này.
Nhiều khả năng là cậu ta cùng nam yêu tinh kia đã tới từ sớm, chỉ là chờ khi cô tỉnh dậy thì mới dám làm phiền.
– Em muốn nói lời cảm ơn.
Cautrius khó khăn thốt ra một câu.
Cậu ta hoàn toàn không quen với việc này.
Tiffia cũng không khỏi bất ngờ, nhưng phản ứng của cô vẫn là lạnh nhạt.
Sau khi trải qua những điên cuồng trong giấc mơ kia, cô mơ hồ cảm giác rằng mình đối với nhiều thứ đã không còn mặn mà nữa.
“Xem ra cái gì cũng có hạn lượng.
Dùng hết rồi thì sau đó sẽ không có mà dùng nữa.
Cảm xúc cũng là như thế.”
– Sao cậu lại cảm ơn tôi? – Tiffia thắc mắc – Người cậu nên cảm ơn…
Lời nói đến nửa chừng thì thôi.
Tiffia không khó để nhận ra rằng Cautrius tất nhiên biết ai là người đứng sau mọi chuyện.
Cautrius mím môi, nghĩ rồi bảo:
– Em cảm ơn chị đã đứng ra vì tộc yêu tinh.
Chị sau tất cả mọi uất ức phải gánh chịu, cuối cùng vẫn lựa chọn đứng về phía tộc yêu tinh.
Đây đối với em mà nói, là ơn nghĩa không gì sánh bằng.
“Ra là vậy.”
Tiffia thốt thầm.
Cô thật sự đã hơi xem thường sự trung thành và tận tâm của em trai mình đối với tộc yêu tinh.
Đây dưới cái nhìn của Tiffia thậm chí có thể xem là mù quáng, nhưng xét lại bản thân cũng không khác cậu ta là bao, cô đành thôi không nghĩ nhiều.
– Ừm.
– Tiffia đáp – Cậu đến đây chỉ để nói như thế?
– Dĩ nhiên không! – Cautrius vội bảo – Em… còn muốn hỏi về tổ đội của… ừm, anh Turan.
Tiffia nhăn mày.
Cô nghĩ mình có thể đoán ra được Cautrius có ngụ ý gì với lời vừa rồi.
Tuy nhiên, cô quyết định làm ngơ, tiếp tục lắng nghe.
Dù sao thì cũng chẳng phải chuyện gì xấu, hẳn là.
– Có lẽ chị cũng đã biết rồi, em giờ đã trở thành người của anh Turan, trong ít nhất ba năm nữa.
Tiffia lần nữa nhăn mày.
Lời lẽ của Cautrius không sai, nhưng thật dễ gây hiểu nhầm.
– Nên chẳng biết là chị có cần giúp đỡ gì không? Nếu có, đừng ngại nói ra, em chắc chắn sẽ hoàn thành.
Tiffia nhìn chằm chằm người em của mình, lại nhìn tới Quilter đang đứng ở xa.
Cô không cho là Cautrius đến đây mở lời chỉ vì bản thân theo giao kèo đang phải làm việc cho Turan, mà nhiều hơn tin tưởng rằng cậu ta là muốn cống hiến sức mình cho tộc yêu tinh.
Nghĩ đơn giản mà nói thì nếu vì giao kèo, cậu ta nên hỏi thẳng chuyện của Turan thì mới phù hợp.
Dù vậy, Tiffia cũng không thể thẳng thừng từ chối Cautrius.
Lại nói, cậu ta ắt hẳn cũng phải nhận được gợi ý gì đó từ Turan nên mới dám đến đây.
Giao kèo suy cho cùng là trói buộc với Turan, không phải cô.
– Tốt thôi.
– Tiffia đáp – Trước hết, tôi muốn cậu cùng tôi tới một nơi.
Cautrius đầu tiên là ra vẻ nghĩ ngợi, nhưng rất nhanh sau đó lần mò được điểm mấu chốt, gật đầu bảo:
– Được.
Hai người cứ thế quả quyết rời đi.
Quilter lộ vẻ lưỡng lự, sau cùng cũng là lựa chọn đi theo, tất nhiên là vẫn giữ khoảng cách.
Dọc đường, Cautrius lại trở về với bộ dáng lạnh nhạt, ít nói thường có của mình.
Tiffia thấy vậy thì thầm thở phào một hơi.
Sự thay đổi bất chợt của cậu ta khiến cô khó mà quen được, cứ cảm giác có gì đó không đúng.
E là cậu ta cũng là lần thứ nhất cúi đầu cảm ơn một người, lại còn phải nhờ người ta giao việc cho mình làm đi.
Quãng đường đi không xa, nhưng tẻ nhạt.
Càng gần điểm đến, con đường càng trở nên có phần gập ghềnh khó đi bởi cây cỏ mọc chen lấn vào nhau, cho thấy không thường có người dạo tới, thậm chí có khi còn chẳng có một ai.
Rồi không lâu sau đó, một mỏm đất hơi nhô lên trông khá bắt mắt hiện lên ở trước mặt.
Là một tấm bia mộ, chỉ là bị vùi lấp bởi cỏ dại và dây leo làm khó mà nhận ra.
Kì thực, tộc yêu tinh là không có tập tục mai táng mà thường theo ý nguyện trước đó của người chết hoặc do gia quyến quyết định mà tiến hành lễ tang cho phù hợp.
Nơi đây cũng chỉ có duy nhất một tấm bia mộ được dựng một cách cẩu thả mà thôi, và e là cũng chẳng có mấy người biết tới.
Nhưng hai người đến đây, đều là có biết về sự tồn tại của bia mộ này.
Khi ấy, Tiffia đã bất chấp mọi khó khăn và sự cấm cản của người trong tộc mà dựng lên tấm bia mộ.
Đây là sự ích kỷ của một mình cô, nhằm làm dịu đi sự giày vò đã hành hạ mình suốt.
Sau đó ít năm, Tiffia rồi cũng nhận ra hành động của mình là ấu trĩ dường nào.
Cô đã tự ý làm loạn, thậm chí không quan tâm tới người được khắc tên lên bia có muốn hay không.
Nhưng chuyện đã rồi, cô không thể bỏ mặc được, nên cứ mỗi khi rảnh rỗi là tìm tới dọn dẹp một chút, nói nhảm vài ba câu xong thì đi.
Mà nói là dọn dẹp, kì thực Tiffia chỉ là quét chút ít lá khô, xác côn trùng hay đất bụi vương lên bia mộ chứ chẳng có dọn đi cỏ cây quanh đây.
Dù sao thì đối với yêu tinh, thân thiết với thiên nhiên là điều chỉ có lợi chứ không hại chút nào.
Nực cười là, làm gì có một yêu tinh nào ở đây đâu.
Tiffia mỉm cười méo xệch.
Cô đoán là bản thân mình đối phó với đám tinh linh đến điên rồi mới quyết định dẫn Cautrius tới nơi này.
“Thôi thì cũng là đến rồi.”
Tiffia nói thầm, bước tới cạnh tấm bia mộ, ngồi bệch xuống, bắt đầu loay hoay dọn dẹp.
Cautrius đứng ở một bên, chần chừ một hồi rồi cũng lại gần phụ giúp.
Cả hai cứ thế lặng im hì hục làm việc, cả nhìn cũng chẳng nhìn nhau một lần.
Xong xuôi hết, Tiffia mới thở hắt ra một hơi, quay sang Cautrius, hỏi:
– Cậu có suy nghĩ gì?
Cautrius nhếch mép, muốn nói lại cảm thấy không được phù hợp lắm, lần lữa mãi mới đáp:
– Việc này, có chút phiền phức.
Tiffia nghe, không có nổi giận.
Cô hiểu ý của Cautrius không phải nhằm vào việc dọn dẹp chỗ bia mộ này, mà là nói tới cái nhìn của các yêu tinh khác trong tộc.
Lời của cậu ta, thật sự rất dễ gây hiểu nhầm.
Mà, cũng có thể là do cô cứ nhất định nghĩ tốt cho em trai mình.
– Yên tâm.
– Tiffia nói – Đây có lẽ là lần cuối.
Cautrius quăng tới ánh mắt nghi hoặc, không rõ lắm ý của Tiffia.
– Mọi chuyện tôi đã rõ ràng rồi.
Sau này nếu có muốn tưởng niệm, cũng là sẽ không tới đây.
Cautrius gật nhẹ đầu, tỏ ý đã hiểu, lại hỏi:
– Vậy còn những người khác, họ cũng không cần tới nữa, phải chứ?
Tiffia lộ vẻ ngạc nhiên.
Cô còn tưởng rằng chỉ có mình mình là còn đoái hoài chỗ này, xem ra là vẫn có không ít thành viên trong tộc luôn dành lòng thương tiếc cho bà ấy.
Cô nhịn không được mỉm cười, ánh mắt ẩn chứa sự cảm kích.
– Không cần.
Tùy ý mọi người thôi.
– Tốt.
Cautrius đáp rồi quay người, đưa tay làm một vài động tác.
Không khó để Tiffia đoán được là cậu ta đang ra hiệu cho ai đấy.
Nhìn tới, cô lại phát hiện rằng không chỉ có mỗi Quilter, mặc dù chẳng rõ cụ thể là những ai.
“Đây chẳng lẽ chỉ là chiêu trò để lấy lòng mình?” Tiffia nói thầm, lại rất nhanh dẹp bỏ đi ý nghĩ ấy.
Khả năng dù có cao thì cô cũng không muốn lấy đấy làm tiêu cực.
Tâm trí cô bây giờ, vẫn là nên tập trung vào những điều có ý nghĩa hơn.
.