Đến tận khi trời sập tối, Tiffia mới ngừng lại hành động của mình.
Cô tới giờ đã hình dung không ít hơn ba mươi cảnh tượng hoặc là suy nghĩ, dẫn ra vô vàn các loại năng lượng tinh linh đầy màu sắc đổ dồn vào trong quả cầu.
Liếc nhìn quả cầu một chút, Tiffia không khỏi rít một tiếng vẻ khó chịu.
Toàn một màu đen đặc.
Cô thực không có ý định tô đen quả cầu của mình, dù sao đối với màu đen cô cũng là có một ít bài xích.
Nhưng nếu đây đã là kết quả cuối cùng, cô rất sẵn lòng đón nhận.
– Chẳng biết hiệu quả cụ thể thế nào…?
Mân mê quả cầu màu đen đặc trong lòng bàn tay một hồi, Tiffia nghĩ dùng tới sức mạnh tinh linh.
Vì là màu đen, cô chẳng chút do dự chọn ngay Jaar.
– Jaar.
– Có tôi.
Giọng của Jaar lập tức vang lên đáp lại Tiffia, kèm theo đó là một chút rung động đến từ quả cầu.
Nhìn vào trong đó, cô có thể thấy được một đốm sáng màu vàng cam lấp lóe ẩn hiện.
Đầu Tiffia nhói đau, bất chợt.
Cô có cảm giác như mình vừa nắm bắt được thứ gì đấy, lại lập tức bị vuột khỏi tay.
– Jaar?
Tiffia cất tiếng.
Cô ngờ rằng là do Jaar gây ra.
– Có tôi.
– Jaar đáp ngay.
– Ngươi… hiện thân đi.
Không bắt Tiffia phải đợi lâu.
Đốm sáng màu vàng cam vụt tắt, lại từ quả cầu màu đen đặc kia tràn ra một làn sương đen rơi xuống bàn, chốc liền dựng thành dáng một con mèo.
Chính là Jaar.
Thế nhưng Tiffia lại không cảm thấy quen thuộc.
Ở hắn ta, cô mơ hồ cảm giác được có gì đó khác biệt so với Jaar mà cô luôn biết.
– Ngươi là Jaar? – Tiffia không nhịn được hỏi.
Con mèo đen mở đôi mắt màu vàng cam của mình ra, nhìn chằm chằm Tiffia.
Hồi lâu, hắn ta mới đáp:
– Chính là Jaar.
Cô sao lại hỏi thế?
Tiffia vẫn chưa dứt bỏ lòng nghi ngờ, nói:
– Ngươi trông thật lạ.
– Tôi vẫn luôn như vậy.
– Jaar bảo – Có chăng là cách cô nhìn nhận tôi thay đổi mà thôi.
Tiffia không hiểu lời con mèo đen, nghĩ lại thôi.
Chuyện cô cần quan tâm hơn lúc này vẫn là xác định một cách đúng đắn chất và lượng của sức mạnh tinh linh mà mình đang nắm giữ.
– Giúp ta.
Tiffia nói, đưa cánh tay phải về trước.
Jaar lập tức hiểu ý, nhảy xổ đến, trong khoảnh khắc hóa thành làn sương đen bám lên cánh tay của cô.
Tiffia nhìn cánh tay màu đen đặc, còn đang bốc lên làn khói đen trông vô cùng kì dị, không khỏi hoảng hốt một hồi.
Lần này, cô rõ ràng cảm nhận được lực lượng mình đang có nhiều hơn trước đây rất nhiều, ít nhất cũng phải gấp hai lần.
Theo lời mèo Jorz, đặc tính sức mạnh của các tinh linh là rất đa dạng, và thường không thể hình dung bằng những khái niệm thông thường.
Suy cho cùng, bọn chúng là đến từ thế giới khác.
Sức mạnh của Jaar, nói gọn một chữ chính là “đen”.
Đó có thể tạo ra màn đêm bao trùm lấy một vùng không gian, hoặc nhấn chìm một thứ vào trong tịch diệt.
Nhưng là cũng không phải thật sự là bóng đêm hay hủy diệt.
Chỉ đơn thuần đen.
Không thể giải thích, cũng không cần phải cố giải thích.
Tiffia nghĩ rồi nâng cánh tay màu đen của mình lên cao, nhẹ nhàng và từ tốn vạch xuống một đường.
Giống như những lần trước, một vệt màu đen được vẽ ra, tồn tại trong vài giây rồi tan biến mất.
Đối tượng đầu tiên mà Tiffia dùng thứ sức mạnh này lên chính là vua yêu tinh Valder.
Ông ta lúc đó bị vệt màu đen bám lấy, phủ hết lên, hòa vào đêm cứ như là biến mất.
Nhưng rồi ông ta cũng quay trở lại.
Nghĩ một cách đơn giản thì vệt màu đen ấy đã cố đưa Valder vào một vùng không gian khác, lại vì không đủ lực lượng mà bị ông ta phá, thoát ra.
Nghĩ sâu xa hơn thì vệt màu đen là một loại vật chất muốn ăn mòn, gặm nhấm, đồng hóa đối phương, cũng cùng lúc bị triệt tiêu dần đi mà biến mất.
Điều đáng nói là, mèo Jorz đã bảo Jaar có khả năng tác động tới tâm trí của một đối tượng, thậm chí có thể là thao túng.
Nhưng theo lối suy nghĩ hiện tại của Tiffia thì khả năng đó gần như bằng không.
“Ăn mất tâm trí của một người, có thể xem là giống với thao túng sao?”
Tiffia thở hắt một hơi.
Không có cách, cô giờ thiếu hụt quá nhiều kiến thức cần thiết cho một tinh linh thuật sư.
Lại nói, tình trạng của cô là bất thường, cũng không thể chỉ dựa vào mèo Jorz đã phát triển bản thân.
– Trở về đi.
Cùng với lời đó, lớp màu đen trôi khỏi cánh tay của Tiffia bay trở lại vào quả cầu.
Trông thì giống như Jaar đang sống trong quả cầu vậy, nhưng thực tế đó chỉ là biểu tượng.
Nếu bây giờ Tiffia lựa chọn vứt bỏ hoặc hủy đi quả cầu, thì Jaar vẫn tồn tại, cũng có thể lại xuất hiện từ một quả cầu khác.
Hắn ta, là đến từ chính bản thân cô.
– Kalr.
Không có tiếng đáp lại, nhưng rất nhanh từ quả cầu lao ra một màn khói màu tím lẫn với xám, hiện ra chính là Kalr.
Con sói tím hai chân trông rất vui mừng, bay vòng quanh một hồi thì mới dừng lại trước Tiffia, ngầng đầu nhìn cô vẻ phấn khích, nói:
– Kalr có thể giúp gì?
Tiffia không đáp ngay mà cúi người xuống cởi giày ra, cẩn thận đặt chân lên bàn, bảo:
– Đến ta xem.
Con sói tím sủa lên một tiếng, nhào tới chân của Tiffia, trong khoảnh khắc hóa thành từng sợi màu tím lấp lánh cuộn quanh, lại bất chợt đâm vào.
Tiffia không nhịn được khẽ rên một tiếng.
Đó không phải là đau đớn gì, nhưng tê tê khó tả.
Ngay sau đấy, chân cô bắt đầu run lên nhè nhẹ, chừng muốn vận động thật nhiều.
Nhìn đến, cái chân trắng ngần giờ hằn lên những đường nét màu tím, trông như một loại hoa văn.
Tiffia đoán rằng chúng có ý nghĩa nào đó, lại nhất thời không thể xác định được cụ thể là gì.
Lần đầu tiên Tiffia sử dụng đến sức mạnh của Kalr cũng là khi đối mặt với Valder, chỉ dùng để chạy khỏi ông ta.
Gọi là chạy, kì thực là bước bộ, lại không có cảm giác đi trên đất mà giống hơn là lần theo một con đường có sẵn nào đấy.
Mô tả một cách ngắn gọn, thì đó là nhìn đến một nơi, chọn lấy điểm đầu và điểm cuối, hình dung ra con đường, lập tức nhấc bước đi lên.
Tốc độ cũng không tính là nhanh, nhưng rất khó nắm bắt tới.
Tiffia khá chắc chắn rằng nếu có người nhìn vào, sẽ không thấy cô đang đi bộ hay cả chạy mà giống như một bóng ma lướt đi.
Là rất kì dị.
Tiffia biết rằng năng lực của Kalr không chỉ giới hạn ở di chuyển.
Tương tự Jaar là đen, Kalr là săn đuổi.
Việc Tiffia có thể lợi dụng sức mạnh của Kalr để nhanh chóng đi từ nơi này sang nơi khác, kì thực là nhào tới một con mồi, với con mồi lại là một vị trí nhất định.
Tiffia nghĩ rồi đứng dậy, hơi nhấc chân, đột ngột đá mạnh một cú hướng thẳng lên.
Cú đá nhanh và mạnh đến mức cô không kịp phản ứng, mất đi trọng tâm cơ thể, lại cứ thể lộn hẳn một vòng.
Thế mà đáp đất thành công.
Tiffia lòng có hốt hoảng, miệng lại nở một nụ cười tươi rói.
Đây cũng thật quá kích thích.
– Trở về đi.
Tiffia lên tiếng sau thêm năm lượt đá nữa.
Cô vẫn còn muốn tiếp tục, nhưng nghĩ tới còn bốn tinh linh chờ mình thử nghiệm thì đành tạm để sang một bên.
Kalr rời chân Tiffia bay trở lại vào quả cầu đen xong, cô hơi suy nghĩ một chút liền làm ra lựa kế tiếp:
– Solr.
Nghe gọi, một làn khói trắng bắt đầu lan ra từ quả cầu, lại phải mất một lúc lâu mới hóa thành hình dạng một hàm răng màu trắng xám.
Chính là Solr.
– Cô-cô chọn ta?
Tiffia gật nhẹ đầu, lại lộ vẻ khó xử.
Cô trước đây cũng chỉ mới dùng tới sức mạnh của Jaar và Kalr mà thôi, còn bốn tinh linh khác là chưa bao giờ.
– Ngươi có thể làm gì?
Sau câu hỏi đó, gần như ngay lập tức, một lượng lớn kiến thức bỗng tràn vào trong đầu Tiffia.
Đây là tinh linh đang truyền cho hiểu biết về năng lực của hắn ta.
Lượng kiến thức là rất nhiều, Tiffia có muốn nắm bắt hết cũng là không thể.
Lại nói, phần lớn trong số chúng, cô nhìn tới liền thấy choáng váng cả đầu, hẳn là không nằm trong khả năng nhận thức của cô ở hiện tại.
Tuy nhiên, Tiffia vẫn coi là có vừa đủ lượng kiến thức để bản thân biết được mình có thể làm gì với sức mạnh của Solr.
Cô nâng tay trái của mình lên, cất tiếng:
– Đến.
Solr không chút chần chừ liền lao tới, trong khoảnh khắc hóa thành làn khói trắng bám vào cánh tay của Tiffia.
Chờ cho đến khi làn khói trắng biến mất đi, Tiffia nhìn lại cánh tay của mình, không khỏi giật nảy người.
Đó giờ chỉ còn lại là xương.
“Không đúng.”
Tiffia thốt thầm, quan sát kỹ hơn thì phát hiện rằng tay của cô hóa thành xương, nhưng cũng không phải là bị lóc hết thịt mà giống như được phủ lên một lớp giáp.
Nghĩ đến giáp, Tiffia liền giơ tay đập mạnh xuống bàn.
Cái bàn gãy làm hai, còn cánh tay cô thậm chí một chút đau đớn cũng không cảm nhận được, chỉ là có hơi tê.
– Công được, thủ được?
Tiffia nói nhỏ, suy tư một hồi lại thấy không đúng lắm.
Theo như kiến thức mà cô có được từ Solr, năng lực của hắn ta chỉ đơn giản là xương.
Hóa một phần cơ thể thành xương dùng như một món trang bị có nghĩ thế nào cũng là hại nhiều hơn lợi.
Thực tế chẳng ai lại muốn lấy cánh tay chính mình đối chọi với đòn tấn công của kẻ địch, bị phá nát đó chính là hủy cả cánh tay.
“Xem ra không phải dùng như thế này.”
Tiffia nghĩ thầm, cúi thấp người xuống đặt tay lên một nửa cái bàn vừa bị đập gãy.
Tập trung tinh thần, bàn tay hơi siết, cảm nhận lực lượng từ cánh tay hướng tới mục tiêu.
Hiệu quả là không nhanh, nhưng Tiffia có thể thấy được rằng chiếc bàn gỗ, nơi bị cánh tay của cô đặt lên đang dần hóa mục, biến thành màu xám trắng, chốc thì tan thành bụi rơi trên sàn.
– Này…
Tiffia không khỏi hốt hoảng một đợt.
Cô nhất thời không tìm ra hiệu quả trong chiến đấu của loại sức mạnh này, nhưng rõ ràng là không thể xem thường.
Nếu tác động lên gỗ có thể làm cho gỗ hóa mục, vậy rất có khả năng tác động lên cơ thể sống sẽ khiến xác thịt mục rữa.
Tiffia rùng mình ớn lạnh.
Nghĩ tới chính mình tiếp xúc gần như vậy với loại sức mạnh ấy, cô mới nhận thấy bản thân đang ở tình huống nguy hiểm như thế nào.
Tất nhiên đó cũng chỉ là lo lắng không đâu.
Tiffia đâu thể nào đi làm chính bản thân mình mục rữa.
Cơn ớn lạnh ấy, kì thực cũng như là một người cầm dao gọt hoa quả trong tay, là thỉnh thoảng có chút xúc động rằng ngón tay bị cắt tới.
Phản ứng đó, giống hơn là tự nhắc nhở bản thân về các nguy cơ, tránh gặp phải sai lầm.
.