– Đến rồi.
Giọng nói kia vang lên, như là đánh thức Tiffia.
Cô hoảng hốt nhìn thì phát hiện chính mình đang ở trong một hang động khá nhỏ, ít nhất là so với vừa rồi.
Gọi là hang động, kì thực giống hơn là một căn phòng.
Nơi đây có bàn, ghế, kệ sách, vài món đồ trang trí, và được soi sáng đơn độc bởi cây đèn đứng ở góc phòng.
Ngồi ở ghế vừa đặt quyển sách trong tay xuống là một nữ yêu tinh với mái tóc màu trắng bạc dài quá vai được cột cao lên.
Cô ta có đôi mắt màu xanh nước biển, mũi cao, môi hơi mỏng, đôi tai thì lại có phần dài hơn so với bình thường.
Trang phục thì chỉ có một chiếc áo thun hở vai màu nâu sẫm với quần đùi, hẳn là chú trọng sự thoải mái.
Dù vậy, Tiffia vẫn thấy được từ cô ta toát ra vẻ uy nghi, như là tự có.
Đáng chú ý hơn cả là nằm cuộn mình trên đùi cô nàng yêu tinh là một con mèo tam thể, giờ đang lộ vẻ khoan khoái cùng thích thú, thỉnh thoảng còn cọ cọ đầu vào người cô ta.
Chính là mèo Jorz, không thể nhầm lẫn được.
– Ngươi làm rất tốt.
Nữ yêu tinh cất tiếng, đưa tay xoa nhẹ đầu con bằng mã vừa bước lại gần mình.
Tiffia trông, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
Cô đoán đây là chủ nhân của giọng nói vừa nãy, và rất có khả năng chính là người chấp chưởng chỗ bí mật của tộc yêu tinh.
Nghĩ lại những chuyện đã xảy ra tới giờ, trong đầu cô bắt đầu dấy lên vô vàn câu hỏi.
Nữ yêu tinh sau đó để cho con bằng mã nằm xuống ở một bên, quay sang Tiffia, nhìn cô chằm chằm.
Đôi mắt xanh nước biển ấy trông thật đẹp, khiến Tiffia như bị hút hồn, không dứt ra được.
– Cô không thấy lạnh sao?
Câu hỏi bất chợt làm Tiffia lộ vẻ lúng túng, mất một lúc mới nhận ra cả người mình vẫn còn đang ướt sũng.
Nữ yêu tinh thấy thế cất một tiếng cười nhẹ nhàng, lấy ra một bộ trang phục cùng chiếc khăn bông xếp gọn gàng đặt lên bàn, bảo:
– Lấy mà thay đi.
Ừm.
Nếu cô không muốn dùng của ta thì cũng không sao.
Tiffia nghe vậy, tránh thất lễ, vội tiến đến nhận lấy đống đồ.
Đây dù sao cũng là người quản lý nơi này, còn được mèo Jorz xem trọng như thế, cô tất nhiên không dám làm phật lòng.
Theo chỉ dẫn của nữ yêu tinh, Tiffia trốn vào một góc khuất, che thêm tấm màn, có chút bối rối thay lấy bộ trang phục.
– Hợp đấy chứ.
Nữ yêu tinh cười nói.
Tiffia nhìn cô ta một chút, lại nhìn chính mình.
Bộ trang phục mà cô ta đưa cho có kiểu cách giống hệt bộ cô ta đang mặc, chỉ là màu sắc có chút khác biệt.
– Đến ngồi đi.
Nữ yêu tinh ra ý mời.
Tiffia nghe vậy cũng chưa có vội đến ngồi mà trước cất tiếng hỏi:
– Không biết tiền bối là…?
Gọi là tiền bối, vì Tiffia biết chắc nữ yêu tinh là lớn tuổi hơn mình, nếu không đã chẳng được giao cho nhiệm vụ quản lý nơi đây.
Nhìn mặt ngoài, suy cho cùng là khó đoán ra tuổi thật của một yêu tinh.
Nữ yêu tinh mỉm cười, quan sát Tiffia một chút, nhưng rồi cũng không đáp lời mà ra ý mời lần nữa.
Tiffia thấy thế đành ngồi xuống.
Lúc này, nữ yêu tinh mới nói:
– Cô không cần biết ta là ai.
Dù sao thì khi rời nơi đây, cô cũng không nhớ được cái gì.
Tiffia nhướn mày, định lên tiếng, ngừng lại lựa lời một hồi mới bảo:
– Tôi sẽ… quên?
– Cũng không phải là quên.
– nữ yêu tinh đáp – Mà là bị phong ấn, khóa lại.
Khi nào cô trở lại đây, ký ức đó sẽ được giải mở, nhớ tới.
Tiffia hơi suy nghĩ, nói:
– Vậy thì tiền bối… cũng nên cho tôi được biết cái tên.
Để sau này có trở lại còn tiện chào hỏi.
Nữ yêu tinh nghe vậy, đầu tiên là sững sờ, sau đó nhếch mép cười, bảo:
– Còn có lần sau sao… Cũng tốt.
Cô có thể gọi ta là Raenadi.
Tiffia không hiểu lắm ý của nữ yêu tinh, nhưng cũng chẳng có thắc mắc nhiều, nói:
– Tôi tên Tiffia.
Lần này đến đây…
Tiffia nhìn đến mèo Jorz vẫn đang nằm trên người Raenadi, lộ vẻ khó xử.
Cô còn tưởng có thể nhờ cậy ông ta chút gì, giờ lại thành thế này.
– Đừng lo.
– Raenadi lên tiếng – Hắn ta sẽ cùng cô quay về, không dám trốn ở đây luôn đâu.
Tiffia định nói rằng bản thân không phải có ý đó, lại là nhịn, nghĩ rồi tiếp tục lời nói của mình:
– Lần này đến đây là muốn tìm cho mình chút sự giúp đỡ.
Raenadi cười nhạt, như đã đợi sẵn, bảo:
– Ta có thể cho cô ba lợi.
Tiffia ngơ người ra một lúc, nhớ lại lời mèo Jorz khi vừa đến đây rõ ràng là có nhắc tới lợi.
Theo đó, lòng cô cũng dần nổi lên mong chờ.
– Lợi có thể chọn từ bốn thứ.
– Raenadi nói tiếp, chỉ tay về phía kệ sách – Thứ nhất, là một quyển sách.
Sách này có thể là sách kỹ năng, hoặc chứa đựng kiến thức nào đó, tùy cô chọn.
Tiffia nhìn tới, cũng chưa có vội chạy đi xem mà chờ đợi Raenadi nói tới những thứ còn lại.
– Thứ hai, là một món bảo vật.
Bảo vật cô có thể tùy chọn, nhưng có lấy được ra khỏi đây hay không thì còn phải phụ thuộc nhiều vào cô.
Raenadi lần nữa chỉ tay về phía kệ sách.
Tiffia nhìn, lại bất ngờ khi mới vừa rồi kệ chứa đầy sách giờ lại biến thành một kệ chứa đủ những món vật phẩm khác nhau.
– Thứ ba, là Thần cấp.
Ta có thể giúp cô gia tăng Thần cấp, nhưng được bao nhiêu thì là do cô.
Tiffia hơi tò mò, cất tiếng:
– Cụ thể thì như thế nào? Ngài sẽ để tôi săn giết quái hay là hưởng dụng mạch nguyên khí tiên thiên sao?
– Không.
Là khiến ngươi gia tăng Thần cấp.
Lời sao nghĩa vậy.
Cụ thể khó mà giải thích cho ngươi được.
Tiffia mở tròn mắt ngạc nhiên.
Cô còn tưởng mình nghe nhầm, giọng run run hỏi lại:
– Ngài có thể… trực tiếp gia tăng Thần cấp của người khác?
– Ừm.
Cũng không phải do chính ta.
Thay người làm việc mà thôi.
Tiffia không nắm được điểm mấu chốt trong lời Raenadi.
Sự tập trung của cô hoàn toàn bị hấp dẫn bởi chuyện gia tăng Thần cấp.
Thấy Tiffia không có hỏi thêm nữa, Raenadi tiếp tục:
– Cuối cùng là, tinh linh.
Ta có thể giúp cô chuyển hóa năng lượng tinh linh tinh thuần thành ngọc thô.
Tiffia hơi ngẩn người ra, mặt lộ vẻ khó hiểu.
Raenadi mỉm cười giải thích:
– Ngọc thô này cùng tinh linh có quan hệ rất lớn, tùy tình huống có thể giúp tăng cường năng lực của tinh linh hoặc giúp tinh linh hồi phục trạng thái.
Tuy nhiên, thường được sử dụng nhất vẫn là để phụ lên trang bị hoặc vài món vật phẩm nhất định năng lực của tinh linh.
Hơi ngừng lại để Tiffia kịp tiêu hóa lời của mình, Raenadi nói tiếp:
– Lựa chọn này, chỉ dành cho những tinh linh thuật sư có cơ may đến nơi này.
Các yêu tinh khác là không có phần phúc ấy.
Lời này, ẩn ý chính là khuyên Tiffia nên chọn lựa chọn thứ tư.
Tuy nhiên, đối với một du hành giả vừa mới cất bước như Tiffia, cô khó mà dứt bỏ được ba lựa chọn trước đó.
Nhất là Thần cấp.
Tiffia giờ vẫn là đang ở Thần cấp 1.
Cô tự nhiên không muốn bị những đồng đội của mình bỏ lại quá xa, thăng được một Thần cấp cũng là thăng.
Huống hồ gì, cô có thể mơ hồ đoán được một lợi này không chỉ là một Thần cấp.
– Này… có gấp không? – Tiffia vẻ lo lắng hỏi.
Raenadi như đã lường trước được câu hỏi này của Tiffia, liền đáp:
– Không.
Cô cứ chậm rãi thưởng thức thời gian của mình ở đây.
Ít nhất trước khi có người khác tìm tới, ta là sẽ không mời rời đi.
Tiffia thầm thở phào một hơi.
Nhưng cũng rất nhanh, cô bắt được điểm mấu chốt trong lời vừa rồi, không nhịn được thắc mắc:
– Còn có người khác?
Raenadi không vội đáp mà vươn tay lấy một bộ ấm tách bày ra, cẩn thận rót hai tách trà nóng, mời Tiffia một, riêng mình nhấp nhẹ một ngụm.
Xong, cô nàng mới bảo:
– Có phiền không nếu ta cùng cô trò chuyện một hồi?
Tiffia đầu tiên là ngạc nhiên, lại rất nhanh quả quyết nói:
– Không phiền.
Mời tiền bối nói chuyện.
– Ừm.
Nơi này gọi là Sylphonite, còn được biết tới là nơi của ký ức đến và đi.
Tộc yêu tinh dựng ra nơi này cũng đã mấy mươi vạn năm rồi.
Tiffia hơi giật mình.
Cô biết tộc yêu tinh có niên đại rất lâu dài về trước, lại không ngờ rằng con số có thể lớn tới vậy khi chỉ mới nhắc tới nơi gọi là Sylphonite đây.
Cô hẳn là sắp được nghe một đoạn lịch sử hào hùng của tộc mình.
Nhìn vẻ mặt của Tiffia, Raenadi không khó đoán được ý nghĩ trong đầu cô, cười méo xệch, cũng liền bình tĩnh lại, nhẹ giọng nói:
– Đây là nơi ta chịu tội.
– Ơ-
Tiffia bất giác thốt lên một tiếng.
Nhận ra mình phản ứng quá khiếm nhã, mặt cô đỏ ửng, lại không biết nên chữa thế nào.
– Đừng hoảng hốt.
– Raenadi vội bảo – Cô phản ứng như thế là bình thường.
Ta nói với cô những lời này cũng vì khi cô rời khỏi đây sẽ không nhớ được.
Cô có gì muốn nói cũng không cần giấu trong lòng.
Trừ phi quá mức khinh bạc, ta là sẽ không vì thế làm khó.
Tiffia nhắm hờ mắt, hồi lâu mới mở ra, lựa lời mà hỏi:
– Tiền bối sao lại cần phải chịu tội?
Raenadi mỉm cười, gật nhẹ đầu, tỏ ý hài lòng với thái độ của Tiffia.
Chậm rãi nhấp một ngụm trà xong, cô ta mới đáp:
– Là do ta làm tổn hại tới thời vận của tộc yêu tinh, nên bị phạt ở đây bù đắp.
Lời ít nhưng nội dung thì nhiều.
Tiffia ngẫm nghĩ hồi lâu, định hỏi sâu hơn lại thôi, đổi thành:
– Tiền bối còn phải ở lại đây bao lâu?
– Không có thời hạn cụ thể.
– Raenadi nói – Chỉ xác định rằng, khi nào tộc yêu tinh đứng trên bờ vực diệt vong, ta mới có thể ra ngoài phụ giúp một tay.
Ừm, thử nghĩ một chút, ta bổn phận là đang giúp tộc yêu tinh củng cố thời vận của tộc mình, tức là góp không ít sức để tộc yêu tinh vững mạnh, cũng chính là càng thêm kéo dài thời gian ta ở lại đây.
– Này…
Tiffia lời nửa chừng thì ngưng lại.
Trong tình huống này, cô nói cái gì cũng là sai.
Vấn đề được nhắc tới, cô vốn không có quyền bàn luận.
Chỉ có thể lắng nghe.
.