– Xong rồi?
Turan cất tiếng khi thấy Darmil bước tới với bộ dạng hùng hổ như đang đối mặt với kẻ thù, ở bên đầu còn có một vết máu chảy xuống làm tăng thêm sự dữ tợn.
Đây không nghi ngờ gì là biểu hiện của việc kỹ năng ‘Cuồng nộ’ đã ảnh hưởng tới cậu ta quá lớn.
Dù vậy, Turan không tỏ ra chút nao núng nào.
Nó tự tin có thể đối phó được với Darmil nếu cậu ta đánh mất chính mình, mà hiện giờ thì cậu ta vẫn còn thể hiện được sự bình tĩnh trong ánh mắt.
– Giết hết chúng nó.
– Darmil gằn giọng, tiếng lớn như quát – A! Đau.
Rồi cậu ta ôm đầu, cả người xiêu vẹo, bước chân thì loạng choạng tiến tới trước được chốc thì ngã vật sang bên.
Đang khi Turan toan chạy tới đỡ người đồng đội thì Darmil liền lồm cồm ngồi dậy, trông chừng đã tỉnh táo hơn.
– Đầu thật là đau đâu…
Darmil lầm bầm, lại rít một hơi dài vẻ khó chịu.
Turan thử kiểm tra bằng kỹ năng ‘Thông hiểu’ thì thấy rằng nộ tích lũy của cậu ta đã gần đạt mức tối đa rồi, chỉ cần một chút nữa thôi thì bản thân sẽ tự động rơi vào trạng thái ‘Cuồng nộ’.
“Thật tai hại.” Turan nói thầm.
Nộ được tích lũy rõ ràng là nhanh hơn so với trước đây, hoặc ít nhất là nó cảm thấy như thế.
Nhưng dù thế nào thì tình trạng hiện tại cũng không thể làm ngơ được.
– Chúng ta sẽ nghỉ hẳn một giờ.
Cậu đừng căng thẳng nữa, còn lại cứ để Kull lo liệu.
Turan lên tiếng, cố gắng trấn an Darmil.
Nếu cậu ta giờ không có chuyển biến tốt đẹp mà càng tăng thêm nộ, nó sẽ không do dự đánh đồng đội của mình tới mất luôn khả năng chiến đấu ngay tại đây.
Dù sao thì vẫn còn tốt hơn là để cậu ta bùng phát một cách vô tội vạ trong phó bản, chỉ tự hành hạ bản thân mà thôi.
– Ừm.
Tôi hiểu rồi.
Darmil gượng cười đáp, nhấc chân lê cái thân xác cứ nghiêng qua nghiêng lại của mình về phía trước.
Cậu ta hẳn đang phải cố gắng lắm mới giữ bản thân không rơi vào trạng thái ‘Cuồng nộ’.
Kull ở đằng xa chạy tới lui thu nhặt những món vật phẩm rơi ra từ lũ quái, chốc chốc gương mặt lại trở nên mừng rỡ, chừng như vừa kiếm được món đồ quý hiếm nào đấy.
Turan cũng không tiện quản, vì hầu hết vật phẩm rơi ra đều không có nhiều giá trị, còn mấy món nó có hứng thú thì tin chắc rằng Kull sẽ không dám giấu làm của riêng.
Hồi lâu, Kull xong việc, liền hớt hải chạy lại chỗ Turan, cười nói:
— QUẢNG CÁO —
– Coi cái gì này, đội trưởng.
Một chiếc túi vải màu nâu sẫm được ném ra, bị Turan tiện tay bắt lấy.
Nó đưa tới Kull ánh nhìn dò xét, thấy cậu ta chỉ cười thì cũng đành mở túi ra xem.
Bên trong chiếc túi vải là một viên đá đầy góc cạnh mang màu vàng nhạt của cát với một phần nhỏ hóa thành trong suốt.
Turan chợt cảm giác ngay được một cơn rùng mình chạy khắp người, mất một lúc mới bình tĩnh lại, nâng viên đá cao hơn để nhìn cho kỹ.
Rồi còn chưa tin tưởng nổi, nó sực nhớ tới kỹ năng chủ đạo của mình, kích hoạt luôn.
Những luồng thông tin chen nhau xông tới, đâm thẳng vào đầu Turan khiến nó choáng váng, nhưng Turan không hề khó chịu mà chỉ tập trung hết cỡ vào từng chút mẩu thông tin mà mình bắt được.
Sắp xếp, tóm lấy, lại sắp xếp, cả quá trình xảy ra trong vài giây nhưng tưởng chừng đã qua hàng giờ khiến Turan không khỏi vô thức thở từng hơi gấp gáp, gương mặt thì nhăn nhó vì nôn nóng, không kiên nhẫn thêm được.
Cuối cùng, Turan cũng có được thành quả mong muốn:
“Hổ phách sa mạc.
Lớp: Vật liệu.
Loại: Thô.
Cấp: 13.
Phẩm chất: Anh hùng.
Độ hiếm: Cực hiếm.
Độ bền: Còn lại 45%.
Mô tả: Hổ phách được tạo thành do các hạt cát tụ lại thành từng tảng, hấp thu các loại năng lượng nơi sa mạc dần hóa thành tinh thể.
Các pháp sư rất ưa thích vật phẩm này.
Cũng được gọi là Tinh thể sa mạc.”
Viên đá trong tay Turan quả thật là món vật phẩm mà nó đang nghĩ tới.
Hổ phách sa mạc, món đồ có giá trị lớn nhất có thể rơi ra từ phó bản ‘Tàn tích Gufara’ mà không bao gồm quái trùm.
Theo thống kê của quân đoàn Cáo hai đuôi thì từ khi phó bản được phát hiện tới giờ, chỉ có duy nhất một viên từng được phát hiện mà thôi.
Không chỉ hiếm, giá cả của món đồ này trên thị trường cũng là vô cùng cao, ít nhất là bốn trăm nghìn xen sẽ được các học viện ma pháp chi trả để mua về.
Trong trường hợp bán đấu giá, số tiền thậm chí có thể lên đến gấp đôi nếu có người thật sự cần.
Tuy nhiên, đối với Turan, giá trị của Hổ phách sa mạc không nằm ở cả hai điều trên.
Nó đã từng được thấy trong bản chép tay của Yeatra về các phương thức luyện chế bùa, cũng nghe cô ta nhắc qua một vài lần, chỉ là vì tạm thời không có nguồn cung nên đành gác lại.
Nào ngờ giờ viên hổ phách lại đột nhiên xuất hiện ở phó bản đây.
— QUẢNG CÁO —
Hổ phách sa mạc là đối tượng nghiên cứu quan trọng của các học viện ma pháp, vì bên trong chứa đựng năng lượng đặc biệt thích hợp để thực hiện các ma pháp có chủ đề sa mạc.
Chẳng những vậy, viên hổ phách cũng có thể trở thành vật dẫn cho các loại trận pháp tương tự, giúp tăng thêm hiệu quả một lượng đáng kể.
Dù vậy, vì số lượng hiếm hoi, Hổ phách sa mạc không được sử dụng như một vật phẩm tiêu hao mà chỉ dùng để nghiên cứu.
Như vậy lại không có nghĩa là các học viện ma pháp sẽ chấp nhận bán đi, ít nhất là khi giá cả đưa ra còn chưa đủ cao, tầm vài triệu xen chẳng hạn.
Quan trọng hơn cả, nếu Turan nhớ không nhầm, Hổ phách sa mạc là nguyên liệu chính của một loại bùa chú mang tên ‘Bão cát’, khi kích hoạt sẽ tạo ra một cơn bão cát dữ dội ở khu vực chỉ định, gây ảnh hưởng lớn đến cả môi trường nơi đó.
Tấm bùa không có nhiều tác động trong việc săn giết quái, nhưng để đối phó với cả một đội quân hàng vạn người của phe địch thì chẳng khác gì ném tới một thảm họa.
Nhưng khi bình tĩnh lại, Turan ngờ rằng tấm bùa có thể được tạo ra bởi Yeatra lúc này.
Cô nàng cũng chỉ mới là một du hành giả non trẻ thôi, sẽ chẳng có gì bất ngờ nếu không đủ sức luyện chế tấm bùa như thế.
Chủ động gây ra một cơn bão cát đã là không tưởng rồi, làm điều đó ở một nơi không phù hợp cho một cơn bão cát xảy ra thì càng khủng khiếp hơn, thật chẳng khác gì sức mạnh của một Chính thần cả.
– Turan?
Kull nhíu mày, cất tiếng hỏi thăm.
Người đội trưởng vừa có một phản ứng thái quá mà kể cả trong ảo tưởng cậu ta cũng không dám nghĩ thấy được.
– À, tôi vừa mất tập trung.
Turan đáp đại một câu, săm soi viên hổ phách thêm chút nữa thì bỏ luôn vào túi trữ vật.
Xong, nó mới bảo:
– Cậu có xác định được thứ này rơi ra từ con quái nào không?
– Từ con Thây ma cát cầm trượng.
Kull trả lời ngay, có vẻ đã chuẩn bị sẵn.
Rồi cậu ta tiếp tục:
– Tôi thấy nó từ khi mới đánh xong con quái cơ, nhưng chẳng rõ đó là gì, lại đang trong trận chiến nên không có thời gian xem kỹ hơn.
May mắn là vẫn tìm thấy được, không có bị cát giấu mất.
Lời của Kull có chút thừa.
Nếu cậu ta đã thấy vật phẩm rơi ra mà sau đó tìm không thấy thì dĩ nhiên phải dùng tới bùa chú dò tìm vật phẩm và tài nguyên, không có lý gì lại để mất cả.
— QUẢNG CÁO —
– Hổ phách sa mạc à…
Turan nói nhỏ.
Nó thực sự là đang vui mừng quá mức, chuyện lại không đáng chút nào.
Sự vui mừng này nên dành đến khi Yeatra thành công luyện chế ra tấm bùa ‘Bão cát’ mới đúng.
Theo đó, sắc mặt Turan dần trầm xuống.
Rồi nó bảo:
– Thám thính khu vực tiếp theo đi.
Phòng bí mật sẽ là phù hợp nhất.
Kull nghe vậy thì ngẩn người ra, thốt:
– Tôi tưởng chúng ta sẽ nghỉ ngơi chừng tiếng đồng hồ chứ?
– Darmil thôi, không phải cậu.
– Turan gắt – Đi nhanh còn chạy đi kiếm con Thằn lằn sa mạc nữa!
Kull liền phát bực bội, lèm bèm vài lời xong rồi cũng đành lủi thủi rời đi.
Bộ dạng đó của cậu ta khiến Turan thấy buồn cười, nhưng nhịn, chờ đối phương mất hút thì mới há mồm cười toe toét.
Nó thật lòng cũng chẳng muốn chèn ép Kull làm gì, nhưng đâu ra đó, phó bản cần hoàn thành đúng như dự định, Darmil được nghỉ ngơi chẳng qua là bất đắc dĩ mà thôi.
Quay sang Darmil lúc này đang nhắm nghiền mắt cố nghỉ ngơi, gương mặt lại là nhăn nhó trông kì dị vô cùng, chừng như đang gặp một cơn ác mộng.
Turan thở hắt một hơi, thử lục lọi trí nhớ xem có lời cầu khấn nào giúp được trong trường hợp này hay không.
Đáng tiếc là nó không tìm ra được thứ gì hữu ích cả.
Làm dịu sự khốn khổ của Darmil thì có không ít cách, nhưng giải quyết vấn đề thật sự thì không có.
Dù vậy, Turan vẫn tin rằng đó là do kiến thức của mình còn nông cạn.
Dù sao thì hầu hết các lời cầu khấn nó đang biết đều là thông qua quyển sổ kia.
Nếu có cơ hội, nó hẳn nên hỏi thăm hai chị em Chính thần xem họ có gợi ý nào hay không.
Nghĩ đến, Turan tò mò không biết phải mất bao lâu nữa thì thần Syrathr mới trở lại.
Khả năng của một Chính thần luôn là không tưởng, vậy nên nó chẳng dám tin rằng cô ta sẽ ở trong cái hình hài bông hoa kia được lâu.
Mà, chẳng hiểu sao vừa nghĩ vậy, nó lại cảm giác ngay một cơn rùng mình ớn lạnh chạy khắp người.