Metrosios nằm trong vòng tay chị mình, thả lỏng cả người, thảnh thơi cảm nhận hơi ấm tỏa ra từ người thân.
Chiếc bàn thưởng trà của hai chị em từ lâu đã được dọn đi, giờ chỉ còn cánh đồng hoa bất tận khẽ lay động như đang ôm ấp cả hai, tô đậm thêm tình yêu thương tràn đầy.
Hồi lâu, khi tâm tình đã ổn định phần nào, lại lợi dụng nép mình vào trong cơ thể mềm mại của chị gái thêm một lúc nữa, Metrosios mới vẻ ngại ngùng lên tiếng:
– Chị quên chuyện hôm nay đi nhé.
Thenia bật cười khúc khích, thốt:
– Ừ.
– Hứa.
– Metrosios nhấn giọng.
– Chị hứa.
Thenia nghiêm giọng đáp, thuận tay gõ nhẹ lên đầu đứa em tinh nghịch của mình.
Metrosios kêu lên một tiếng như bị đau, choàng dậy, vội xô chị cô ra, bảo:
– Được rồi.
Vào chủ đề chính đi.
Em đang rất là nghiêm túc đấy.
Thenia đưa tới ánh mắt ngờ vực, song cũng không để ý nhiều, chỉ lắc nhẹ đầu.
Rồi chị ta nói:
– Khả năng Turan là sản phẩm của một Đại Chính thần là rất thấp.
Hắn ta đã có mặt ở đây từ trước khi Đại Thánh Thế lan truyền đến, sau đó thì lộ ra là một Nihr, chỉ mới đột phá gần đây mà thôi.
Dù không loại bỏ được hoàn toàn khả năng, nhưng Đại Chính thần tạo ra một thứ như thế này cũng quá cẩu thả rồi.
Vấn đề mấu chốt là liệu trước đó chuyện hắn ta là Nihr là thật hay giả.
Nếu là giả… sẽ rất phiền phức.
Tuy nhiên, nếu là thật thì sẽ càng phiền phức hơn nữa.
Metrosios cảm thấy đầu mình đau nhức, còn mơ hồ nghe được những âm thanh biểu tình của nội tâm với mong muốn được tránh xa khỏi đây, không muốn lọt tai thêm một lời nào của chị mình nữa.
Kì thực, cô không ngốc, ít nhất còn thông minh hơn khối kẻ, nhưng đối mặt chị gái, cô cảm tưởng rằng trí khôn bị thứ gì đó ăn mất, đến chẳng còn suy nghĩ nổi.
Không buồn để ý tới rằng liệu Metrosios nghe hiểu được bao nhiêu, Thenia tiếp tục:
– Cách giải thích khác cho việc Turan có thể thăng Thần cấp mà không cần thực hiện nhiệm vụ tấn thăng là hắn ta sở hữu Thần vận.
– A! Thần vận.
Phải rồi.
Metrosios thốt lên.
Cô hoàn toàn quên mất sự tồn tại của thứ này.
Thần vận luôn là thứ được săn tìm bởi các du hành giả và cả các Chính thần, nhất là những Thần vận có cấp độ đặc biệt quan trọng như là 45 hay 90 và cao hơn nữa.
Tuy nhiên, rõ ràng là Thần vận cấp 10 không được để tâm tới quá nhiều, vì đơn giản là tìm được nó quá tốn công, chẳng bằng cứ đi làm nhiệm vụ tấn thăng cho xong.
Thần vận là thứ được ban phát từ Đại Thánh Tôn cho tất cả mọi sinh linh, với nhiều hình thái và cấp độ khác nhau, lại chẳng có quy luật gì cho sự ban phát đó, chỉ có thể đánh giá là ngẫu nhiên xuất hiện.
Dù vậy, bằng một số biện pháp nhất định, sự xuất hiện của Thần vận có thể được biết trước, từ đó lên kế hoạch chiếm đoạt cho riêng mình.
Chỉ là, Thần vận không thể lưu trữ, một khi nhận được cần phải luyện hóa, dung nhập ngay, xong thì dĩ nhiên chẳng thể tách ra mà trao đổi được.
Vì vậy, nếu Turan có được Thần vận, còn đúng cấp độ mình sắp đạt được, hắn ta chắc chắn phải là vô cùng may mắn.
– Chị vốn muốn tiến hành một cuộc điều tra nhỏ xem có thông tin gì về Thần vận cấp độ 10 xuất hiện hay không.
– Thenia cất tiếng – Nhưng thời gian không cho phép bất kì ai trong hai ta tham gia vào chuyện này.
Do đó, đòi lời giải thích từ nhân vật chính có lẽ là thích hợp nhất.
– Nếu hắn ta từ chối… – Metrosios thắc mắc – Hoặc khăng khăng bảo rằng không biết gì thì sao?
– Thế thì có nghĩa là hắn ta không dựa vào Thần vận mà thăng Thần cấp.
– Thenia đáp ngay – Không có lý do gì để giấu chuyện Thần vận cấp độ 10 khỏi một Chính thần cả, hành động đó quá mạo hiểm.
Metrosios nhăn mày, hơi suy nghĩ, lại bảo:
– Không nhờ Thần vận, hắn ta lấy gì mà thăng Thần cấp chứ?
– Chuyện đó hãy để sau.
– Thenia nói – Chị đã có một số suy đoán, nhưng cơ bản thì đều không cần xem xét nếu chuyện Thần vận cấp 10 đó là đúng.
Mặt khác, em có thứ cần quan tâm hơn đây.
Metrosios há miệng, vừa định bảo gì đấy lại thôi, thấy không cần phải nhiều lời nữa vì trông Thenia có vẻ đã mất kiên nhẫn.
Điều đó không thể hiện rõ ràng, nhưng với cô em gái đã luôn quan sát chị mình hàng trăm năm trời thì vẫn có thể nhìn ra được một hai.
– Chị cần em đến gặp cô gái tên Nalisha một chuyến.
Vẫn còn nhớ chứ?
Metrosios nhíu mày, mất một lúc mới nhớ ra được người mà Thenia nói đến là ai.
Cũng may thời gian trôi qua không có lâu lắm, chứ thật sự thì hầu hết trường hợp cô không nhớ nổi những kẻ tầm thường ấy đâu.
– Chuyện này… Không phải chúng ta nên tránh gặp mặt cô ta sao? Chẳng có gì tốt cả.
– Metrosios bĩu môi.
– Em không phải đang lười biếng đấy chứ? – Thenia gằn giọng.
– Không có.
Metrosios thốt, theo phản xạ xua tay, lùi lại nửa bước, nhưng chỉ khiến chị mình thêm nghi ngờ.
– Cũng được thôi.
Thế thì em có thể đến chuyển một bức thư giúp chị đến chỗ lão Syneir…
– A- Không! – Metrosios vội thốt – Em rất vui lòng- Ý em là chuyện đến gặp Nalisha.
Thenia hừ một tiếng, sau đó lại liền là một nụ cười khích lệ dành cho em gái.
Rồi chị ta bảo:
– Ừm.
Nhớ là không được để lộ thân phận của mình cho cô ta biết.
Mặc dù có lẽ cô ta rồi cũng sẽ nhận ra em thật sự là ai, nhưng hai bên đến cùng cũng chỉ cần cái cớ để tránh né vấn đề mà thôi, em hiểu chứ?
– Vâng.
Em hiểu mà.
Metrosios cười khì đáp, cố tỏ ra bản thân càng đáng tin cậy càng tốt.
Cô vừa phát hiện rằng đây kì thực chính là một cơ hội để mình vui chơi thỏa thích.
Dù sao thì việc giấu thân phận đi gặp một người là không thể gấp được, cần có quá trình xây dựng thân thế giả, rồi còn từng bước tiếp cận nữa.
Nalisha đối với một Chính thần không đáng là gì, nhưng phần lớn những kẻ khác thì luôn phải ngước nhìn cô ta.
Thenia kế đó trao đổi với Metrosios thêm không ít về những chuyện đã xảy ra trong thời gian chị ta vắng mặt.
Mặc dù hầu hết thông tin chị ấy đều có thể tự thu thập và xác nhận, có khi cũng đã biết trước hết rồi, vẫn là cần phải nghe từ chính miệng Metrosios thì mới dám thật sự tin tưởng.
– Chị đã trở về rồi, vậy còn tên Turan thì tính thế nào? – Metrosios hỏi.
– Tạm thời cứ để hắn ta vui đùa một lúc đi.
– Thenia cười nói – Chị đã có ý tưởng về một cuộc gặp gỡ hoành tráng cho hắn ta rồi.
– A! Khi nào? – Metrosios thốt, lại nhanh chóng liếc mắt sang chỗ khác làm vẻ không quan tâm – Chẳng phải là em ham chơi hay gì đâu… Chỉ tò mò thôi.
Thenia đưa tay búng vào trán Metrosios một cú đau điếng, làm cô kêu rít lên, vội vàng nhảy tránh về sau, hai tay ôm đầu còn mặt thì thành nhăn nhó.
Chị cô thế mà còn làm ra vẻ rất thích thú, nhưng vẫn may là chị ấy không có tiến về trước tấn công cô thêm lần nữa, thay vào đó cất tiếng:
– Em lo mà tập trung vào nhiệm vụ của mình đi.
Những chuyện khác cứ để chị xử lý.
Turan… Hắn ta dĩ nhiên sẽ không được sống yên ổn đâu, dù chúng ta có muốn hay không.
Sai lầm lớn nhất của hắn ta chính là dây vào con mèo ấy.
– Jorz? – Metrosios thắc mắc – Em tưởng ông ta sẽ không nhúng tay vào thế giới này chứ?
– Ông ta sẽ không.
– Thenia vội đáp – Nhưng sự ảnh hưởng của ông ta là không thể tránh khỏi.
Đáng nói là, vấn đề sẽ không xuất hiện ngay mà ở rất lâu dài về sau, đi cùng với hậu quả nặng nề.
Thật không thể tin được là ta lại để quân cờ của mình bị cuỗm mất ngay trong lòng bàn tay như vậy…
Sắc mặt Thenia trầm xuống, chừng như rất buồn bực về chuyện đã xảy ra.
Một cách mơ hồ, Metrosios cảm tưởng rằng chị đang giấu giếm cô điều gì đấy rất quan trọng, nhưng cô lại không dám hỏi, sợ chính mình không gánh nổi sự liên quan.
Chị cô nói đúng, cô cứ lo tập trung vào nhiệm vụ được giao là tốt rồi.
– Vẫn còn may, chúng ta đã cứu được một bàn thua bằng giao kèo trói buộc hắn ta.
– Thenia nhếch mép cười, nói – Tiếp sau đó, sẽ còn nhiều chuyện phải làm lắm đây…
Ngừng lại hồi lâu, chị ta lên tiếng:
– Phải rồi.
Em chắc chắn rằng sự xuất hiện của Tử thần Sứ đồ tại Rungr không phải là ngẫu nhiên?
Nghe lời này, Metrosios phát bực, phồng má lên, thốt:
– Chị còn chưa chịu tin em!?
– Tin chứ.
Chị chỉ đang xác nhận thôi.
Dứt lời, Thenia quay người, chừng như có suy nghĩ riêng, lại không muốn người khác trông thấy biểu cảm hiện giờ của mình.
Chẳng biết bao lâu trôi qua, khi Metrosios vừa định lén trốn đi thì chị ta cất tiếng:
– Trước hết, quả thật vẫn nên đến làm việc với hội Tử thần Sứ đồ một chuyến.
Metrosios nửa muốn ủng hộ chị mình, nửa lại muốn cả hai tránh xa đám Tử thần Sứ đồ quái dị ấy.
– Em… chắc không cần phải đi cùng phỏng?
– Chị e là vậy.
– Thenia đáp – Nếu chờ quá lâu mà không thấy chị trở về, em cứ báo việc này cho lão Syneir là được, đừng manh động.
Metrosios hoàn toàn không cảm nhận được sự tình lại nghiêm trọng đến mức chị mình phải dặn dò trước như thế.
Cô có lẽ đã suy nghĩ quá hời hợt rồi.
– Em hiểu rồi.
Metrosios nhỏ giọng.
Cô tự biết bản thân không giúp được Thenia trong chuyện này.
Cô giờ chỉ là một gánh nặng mà thôi.
– Coi em kìa.
– Thenia cười nói – Tình hình chẳng xấu đến vậy đâu.
Chị chỉ đang đề phòng bất trắc.
– Nhưng mà-
Lời của Metrosios bị ngưng lại nửa chừng khi cô trông thấy ánh mắt sắc lẻm đầy ý đe dọa từ chị mình.
Chị cô biết cô đang định nói đến điều gì, và không thể nào cho phép lời ấy được thốt ra.
Metrosios vừa buồn vừa giận, nhiều hơn lại là thương Thenia.
Cô cúi gằm mặt, hậm hực, lầm bầm vài tiếng không có ý nghĩa rồi quay đi, cất bước tiến ra khỏi vùng không gian này.
Cô mong lắm một tiếng gọi mình từ phía sau, nhưng tiếc là chẳng có âm thanh nào vang lên cả.