Thenia thở phào một hơi, muốn tháo đi hết sự bực tức và giận dữ của mình.
Về chuyện trả công, cô kì thực vẫn chưa suy nghĩ nhiều, chỉ mới có ý tưởng mà thôi.
Tuy nhiên, đó là điều nhất định cô sẽ làm.
Cô chẳng muốn mang nợ ai cả.
– Thế, ông có đề nghị gì không?
Bầu không khí trở nên yên tĩnh đến lạ.
Thenia méo mặt.
Cô chợt nhận ra mình vừa thốt ra một cây đáng xấu hổ cực kì.
Nhưng giờ đã không còn cách rút lại lời vừa nói được rồi.
– Ừm, thì… – Gangka nhướn mày, nghĩ rồi tiếp tục – Một nửa lợi ích mà cô có được từ chỗ tòa tháp, thế nào?
– Mở miệng liền định ngoạm một miếng to thế ư.
– Thenia gằn giọng – Nhưng thôi, ta chấp nhận.
– Thế thì tốt rồi.
Gangka cười hề hề đáp, xem như qua được một ải khó.
Rõ ràng, nếu yêu cầu của ông ta quá cao, Thenia sẽ không đồng ý, nhưng nếu quá thấp thì cô ta chắc chắn sẽ nổi giận, cho rằng đối phương có ý xem thường mình, thậm chí tệ hơn nữa là thành thương hại.
– Vậy, cô muốn ta giúp như thế nào? – Gangka hỏi.
– Dĩ nhiên không thể đòi tiền của ông được.
– Thenia đáp – Mọi thế lực của ông ở thế giới đó, ta muốn toàn quyền nắm giữ cho tới khi ông đột phá giới hạn Thần cấp.
Gangka nghệch mặt ra, sau một hồi thành nhăn nhó, bảo:
– Cô có chắc mình không có ẩn ý gì sau lời vừa rồi chứ?
– Hửm? Chẳng lẽ ông thiếu tự tin rằng sắp tới mình sẽ đột phá được tới vậy ư?
– Không.
Dĩ nhiên ta tự tin, còn là cực kì tự tin.
– Gangka dõng dạc.
– Vậy thì có gì khó khăn đâu chứ, phải không? Ta là đang ủng hộ ông.
Thenia nói, đưa tới ánh mắt thúc giục, vẻ rằng mọi chuyện vô cùng bình thường, chẳng cần phải suy nghĩ thêm nữa.
– Được được được.
Là cô đúng.
Là ta sai khi nghi ngờ ý tốt của cô.
Gangka thốt, chẳng cam lòng lắm nhưng cũng đành chịu.
Dù sao thì ông ta cũng có lòng tự tôn, không thể chấp nhận rằng chính mình sẽ còn nán lại ở cái Thần cấp hiện tại thêm lâu hơn nữa.
Đây cũng coi như là một loại động lực đi.
Lát sau, khi đã nguôi cơn bực tức trong người, Gangka mới cất tiếng bàn về sự thay đổi trong kế hoạch:
– Tình huống xấu nhất là ngay bây giờ Deln đã lên đường rời đi.
Sẽ càng tồi tệ hơn nữa nếu sự ra đi của hắn ta bị phát hiện và theo dõi bởi người trong hội đồng.
Ta thì đã vắng mặt chính đáng, còn cô định dùng lý do gì tránh né bị nghi ngờ?
Thenia hơi suy nghĩ.
Cô kì thực đã có chuẩn bị sẵn biện pháp phòng bị, nhưng vẫn đắn đo đôi chút.
– Cách đây vài ngày, ta bị thương nặng.
Chỉ cần để lộ ra chuyện này, hội đồng sẽ tạm thời bỏ qua.
Gangka nghe vậy thì hai mắt mở tròn, vẻ đầy ngạc nhiên thốt:
– Cô bị thương nặng?! Đến mức nào cơ? Là có kẻ địch tập kích ư?
– Không tới nỗi.
Thenia vội đáp.
Cô biết chắc mình sẽ phải đón nhận hàng loạt câu hỏi phiền phức như thế này.
Nhưng đây cũng là không tránh được.
Muốn dùng cái lý do như vậy trình cho hội đồng, kiểu gì cũng phải giải thích vài thứ để thuyết phục họ.
Đó cũng không phải do họ nghi ngờ cô báo tin giả, mà là lo rằng thật sự đang có thế lực thù địch nhắm vào, bắt đầu động tay động chân.
Lại nói, tình trạng bị thương mà Thenia thực tế gặp phải là vô cùng nặng.
Cô tự nhiên không thể nói thật mọi chuyện cho hội đồng, chỉ cầu họ hiểu rằng mỗi người đều cần có sự riêng tư.
Nếu không, chuyện dắt theo Metrosios rời hội đồng đã xem như là không thể tránh khỏi.
– Ừm.
Nếu cô đã xử lý ổn thỏa thì tốt rồi.
Gangka vẻ gượng gạo nói.
Ông ta chừng như thành thật quan tâm, lại chỉ khiến Thenia thêm khó chịu.
Như thế này là tốt nhất cho cả hai.
– Thời gian tránh bị điều tra ra có được ít nhất là một tháng, nhiều nhất là ba tháng.
Dĩ nhiên không bao gồm tình huống tên Deln ấy lười biếng bỏ ngỏ giao kèo đã được thành lập.
Ha, lúc ấy ta vẫn còn chưa trở về, chỉ thiệt cho cô.
Thenia nhíu mày.
Gangka giờ vẫn còn giở thói đùa nghịch ra được.
– Ta tự có cách giải quyết.
– Thenia gằn giọng.
– Nếu không, ta nhờ người trong gia tộc…
Lời đề nghị của Gangka nghe chừng có vẻ hấp dẫn, nhưng Thenia lại chẳng muốn nhờ đến.
Ít nhất thì hiện tại cô còn đủ khả năng ứng phó được.
Để người nhà của ông ta hiện thân sẽ thành một mớ bòng bong mất.
Phải nhớ rằng chuyện giao kèo diệt thế không phải là thứ duy nhất mà cô đang theo đuổi.
– Đừng manh động.
– Thenia đáp – Ta cũng có kế hoạch của riêng mình, và mong ông đừng làm ảnh hưởng tới chỉ vì sự nông nổi.
Gangka trông vẻ như muốn nói thêm gì đó, lại thôi.
Hai người kế đến bàn tiếp một số điều chỉnh trong kế hoạch.
Kì thực thì chẳng có nhiều lắm sự thay đổi, đây giống hơn là một buổi xét lại xem kế hoạch có đang diễn ra đúng hướng hay không.
Kết thúc cuộc nói chuyện, Thenia vẫn chưa vội rời đi.
Cô ngồi ở bên giường, thở dài một tiếng, bất giác cơn mệt mỏi ập tới, khiến cô không kiềm được thả người nằm dài, tay chân buông thõng.
Tai nạn cách đây vài ngày thật sự là rất tệ.
Tình huống thông thường, Thenia sẽ mất tới năm đến mười năm để có thể xuất hiện với tình trạng như hiện giờ.
Để rút ngắn khoảng thời gian đó thành chỉ còn chưa đầy một tháng, cô đã tiêu tốn một Hạt giống sống dậy, thứ mà những du hành giả ở Thần cấp ngang cô có mất cả đời cũng chưa chắc có được một.
Tuy nhiên, Thenia không thể không sử dụng hạt giống.
Cô đã đánh đổi quá nhiều để gây dựng nên thế lực của mình ở nơi đây, chuẩn bị đã xong hết, chỉ còn chờ thêm ít lâu nữa liền có thể hái quả.
Đôi khi, thiệt hơn không phải là vấn đề quan trọng nhất, mà là công sức đã bỏ ra.
Chẳng ai muốn nhận thất bại khi đã cố gắng quá nhiều cả.
Hơn hết là, Thenia không đành lòng để Metrosios gánh vác mọi thứ trong suốt khoảng thời gian mình hồi phục.
Em ấy mạnh mẽ và tài giỏi, nhưng không đủ cứng cáp.
Áp lực sẽ khiến con người ta ngày càng trưởng thành hơn, nhưng cũng có khả năng đè bẹp một người.
Metrosios vẫn chưa sẵn sàng, Thenia hiểu như vậy.
Trải qua hàng trăm năm trời, em ấy chưa bao giờ có thể vững vàng đối đầu với những kẻ có Thần cấp vượt trội mình, chỉ đành cố gắng hết sức.
Thấy như thế, chỉ khiến cô càng thêm đau lòng, mà thương.
Nếu được, Thenia hi vọng Metrosios sẽ có được một chuyến du hành cho riêng bản thân.
Dĩ nhiên, yêu cầu rằng không được quá sức em ấy.
Nhưng càng nghĩ, cô lại không an tâm được.
Một đứa nhóc chỉ mới Thần cấp 110 thì làm được gì nhiều đâu, đến cả cô còn phải rất cẩn thận mới có thể sống tạm coi là yên ổn.
Vậy nên, Thenia trông chờ vào một sự thay đổi nhất định.
Cô cần một nhân tố độ biến có thể bổ sung lực lượng cho hai người, lại phải đáng tin cậy.
Kẻ cô đang nói đến không ai khác chính là Turan.
Thenia ham muốn ở trên người hắn ta nhiều hơn chỉ là khả năng cất lời cầu khấn bất chấp điều kiện.
Dĩ nhiên, nếu tình huống chuyển xấu, khả năng đó sẽ là thứ duy nhất của hắn ta mà còn hữu dụng.
Đáng giận là, Thần ấn dường như không hoạt động đúng như mong muốn trên Turan.
Thenia hiểu rõ rằng không có chuyện lão Syneir bỏ qua cho hắn ta khi dùng tới tận ba Thần nguyên chi tinh chỉ để diệt đi Thần ấn của cô.
Hắn ta chắc chắn đang nhận được sự bảo hộ nào đấy, cũng chính là nguyên nhân khiến cô gặp nạn lúc cố dùng Thần thông.
Thenia mắng thầm một tiếng.
Cô chợt nhớ lại đau đớn, khốn khổ khôn cùng lúc mà ngón tay của cô chạm vào trái tim đối phương.
Một tia chớp màu xanh lam xuất hiện, lại chằng phải đến từ nơi cô đang chạm vào mà lại thẳng ở trên trời xuống, hủy diệt mọi liên kết giữa cơ thể, linh hồn và tinh thần.
Chỉ chút nữa thôi, nếu cô không phản ứng kịp, Thần nguyên đã bị tiêu tan mất rồi, và đó sẽ còn tệ hơn cả cái chết.
Hoặc đó chỉ là tưởng tượng của Thenia.
Cô ngờ rằng đó giống như một đòn tấn công tinh thần, hoặc là sức mạnh vượt trên phạm vi ngữ nghĩa mà cô có thể hiểu được.
– Chẳng lẽ là do hội Tử thần Sứ đồ trước đó cài vào?
Thenia cất tiếng.
Cô đã từng nghĩ tới khả năng này, lại lập tức bỏ qua.
Nhưng giờ nghĩ đến, cô thật cảm thấy có khả năng rất lớn khi hành động của đám sứ đồ càng lúc càng càn rỡ, không coi ai ra gì cả.
Mặc dù trước đó chúng cũng chẳng coi trọng ai, nhưng ít ra thì hành động là có quy tắc, tương đối dễ đoán.
– Như vậy thì tòa tháp không hẳn là mục đích chính của chúng…
Thenia nói nhỏ, cảm giác tim mình trĩu nặng, thấp thỏm.
“Không được sợ, Thenia.”
Thenia tự nhủ.
Cô không phải là chưa bao giờ đối mặt với kẻ địch ở tầng thứ như thế này, áp lực còn lớn hơn gấp nhiều lần.
Cái giá bỏ ra chắc chắn là không nhỏ, nhưng lợi ích nhận về luôn luôn là xứng đáng.
Hoặc là, Thenia chẳng cần phải tranh đoạt với đối phương.
Trước hết, cô cần xác định mọi chuyện thực hư là thế nào đã.
Biết đâu hai bên lại có cùng ý tưởng, còn có thể hợp tác với nhau.
Tình huống lý tưởng, có khi chính tên Turan lại đồng tình với điều đó.
Nhưng điều lý tưởng thường chẳng thể xảy ra được.
Thenia nở một nụ cười cay đắng.
Cô chỉ đang tự trấn an bản thân, lại chỉ khiến tâm tình càng thêm tệ.