Turan ngồi trên xe, ngả người lên ghế sau.
Động cơ xe đã tắt từ lâu, giờ là lúc đội ngũ nghỉ ngơi, và có vẻ như chẳng có ai đủ tự tin đến trò chuyện cùng nó cả.
Kì thực, không phải là mọi người e ngại Turan, mà là lo rằng việc nói chuyện cùng nó sẽ khiến bản thân trở nên nổi bật, thành tâm điểm cho mọi người bàn tán.
Tình hình hiện tại, sự bàn tán đó chỉ toàn dẫn tới kết quả xấu mà thôi.
Về phần Shelah, cô nàng bảo là có việc bận.
Turan khó mà xác định liệu lời của cô ta có đáng tin hay không, nhưng cũng chẳng để ý nhiều.
Giờ, nó chỉ mong sớm tới thời điểm tiến hành càn quét phó bản, làm cho xong việc với đội ngũ này.
Turan thở dài một hơi.
Nó có chút chán chường.
Đây không rõ có phải là điều mà Wyndur mong muốn hay không, nhưng có lẽ mọi việc vẫn đang đi đúng hướng.
Người gặp khó khăn nhiều nhất hẳn là chính bản thân nó.
Turan cần một đội ngũ đủ mạnh mẽ để giúp nó càn quét các phó bản cấp cao càng nhanh càng tốt, lại còn phải dành cho nó lượng Thần tinh lớn nhất, chứ không phải là một đội ngũ có đầy vấn đề như hiện tại.
Nhiệm vụ từ thần Syrathr dù chỉ yêu cầu Turan đạt đến Thần cấp 15, nhưng để kịp hoàn thành trước thời hạn, nó cần phải săn giết những con quái cấp cao hơn, thậm chí là cấp 20, như con Hề lanh lợi tinh anh vừa rồi.
Gần mười lăm phút trôi qua, cánh cửa xe đột nhiên được mở.
Người tiến vào bất ngờ thay lại là đội trưởng Athenia.
Mà thực sự thì, hẳn chỉ có cô nàng mới dám thoải mái đối mặt với nó vào lúc này.
– Tôi nghe rằng họ bắt gặp cậu khi săn giết quái trong khu vực.
Athenia mở lời.
Turan không vội đáp mà quay sang nhìn qua ô cửa kính, xác nhận rằng có không ít ánh mắt đang chăm chú hướng về đây.
Áp lực nhất định là rất lớn.
– Phải.
– Turan cất tiếng – Đã làm phiền mọi người rồi.
Athenia trầm mặc.
Ở vị thế của cô nàng hiện tại, thật khó mà lựa được lời phù hợp để nói cùng Turan.
– Cartien chỉ định mọi người à? – Turan tò mò hỏi.
– Đúng là vậy.
– Athenia thành thật đáp – Nhưng mà… đó không có nghĩa là chúng tôi có ý phản đối hay chán ghét gì.
– Tôi không hề nói như vậy.
– Turan vội bảo – Đừng căng thẳng.
Turan cảm giác đầu hơi đau.
Wyndur đặt ra cho nó một bài toán quá khó rồi.
Nghĩ thế nào thì trong chuyện này nó vẫn là người chịu thiệt nhiều hơn cả.
– Vậy, cô nghĩ sao? – Turan hỏi.
– Về chuyện gì?
Athenia thắc mắc, không có vẻ gì như là đang cố tình lờ đi vấn đề trước mắt.
Cô nàng đơn giản là bối rối, nhất thời khó nắm bắt được đối tượng trong câu hỏi.
– Về lục đục trong đội.
Sự tình sẽ chỉ càng ngày càng tệ nếu cả cô dây dưa chẳng chịu đưa ra quyết định.
Athenia ngơ ngác hồi lâu, lại thành vẻ lưỡng lự, mãi mới đáp:
– Tôi chỉ có thể nói rằng… đây là vấn đề riêng của đội ngũ chúng tôi.
“Nhưng chính tôi đang bị ảnh hưởng.” Turan nghĩ thầm, không vội thốt thành lời.
Nhìn chằm chằm vẻ mặt ngần ngại của cô gái đã từng luôn toát lên vẻ tự tin của một người đội trưởng đáng tin cậy, nó phải chạnh lòng.
Nhưng dù thế nào, Turan cũng cần giải quyết triệt để vấn đề này.
Tiếp tục cùng du hành hoặc là kết thúc ngay tại đây, cũng là nên được quyết định sớm.
– Nếu tôi đoán không nhầm, Cartien mới là người nắm quyền chủ chốt của đội ngũ, nhỉ?
Lời của Turan làm vẻ mặt của Athenia xám đi.
Cô nàng cắn môi, nhíu mày, cuối cùng là thở mạnh một hơi, dõng dạc bảo:
– Cậu Turan.
Chúng tôi biết đội ngũ hiện tại đang không ở tình trạng tốt nhất, nhưng tôi đảm bảo với cậu rằng kế hoạch tiếp theo sẽ được hoàn thành không chút sai sót.
Nói cách khác, Athenia muốn Turan đừng xen vào chuyện của đội ngũ nữa, bất chấp rằng sức ảnh hưởng của nó là rất lớn.
Nhưng Turan khó mà chấp nhận được lời lẽ hay cả cách giải quyết như vậy.
Nếu không xen vào thì nó thà trực tiếp yêu cầu với Wyndur một đội ngũ khác còn hơn.
Dĩ nhiên, đó cũng là một lựa chọn không tồi, nhưng vẫn chưa tới lúc.
– Cô không thể.
Việc này nằm ngoài khả năng của cô.
– Turan nhấn giọng.
– Cậu đang xem thường tôi.
– Athenia không chịu phép.
Turan chẳng muốn bàn cãi về việc Athenia có đủ khả năng hay không.
Nếu cô ta thật sự làm được thì nên làm từ sớm, tránh để giờ nó phải lo lắng.
– Athenia.
Nói đi, tôi có thể giúp được gì?
Sự thay đổi đột ngột về thái độ của Turan làm Athenia khó xử.
Cô nàng cũng chợt nhận ra rằng mình vừa để bản thân mất kiểm soát trong giây lát.
Hồi lâu, cô ta nhẹ giọng đáp:
– Tôi xin lỗi vì những phiền phức mà đội Khiên xám đã và đang gây ra cho cậu.
Về phần giúp đỡ, tôi phải từ chối.
Ở cương vị một người đội trưởng, tôi không thể cho phép một người ngoài xen vào nội bộ của đội.
Thật sự là cứng đầu, Turan thầm đánh giá.
Nếu ý cô nàng đã quyết như vậy thì nó cũng đành chịu.
Trước mắt, nó chỉ có thể làm theo kế hoạch, chờ có cơ hội thì tham gia hỗ trợ.
Dĩ nhiên, nếu tự đội ngũ cải thiện được thì chẳng còn gì tuyệt hơn.
Chiều, Turan cùng đội ngũ của Athenia di chuyển tới lối vào phó bản ‘Vùng đất hoang tàn’ nằm giữa một vùng đất cằn cõi đầy gió và bụi.
Suốt quãng đường đi gần bảy mươi cây số đó, bầu không khí căng thẳng liên tục được duy trì xung quanh Turan.
Nó không lấy đó làm khó chịu, ngược lại thêm tò mò về cách mọi người nhìn nhận mình.
Vừa bước xuống xe chưa bao lâu, trong lúc chờ đợi các thành viên trong đội vào vị trí sẵn sàng, một dáng người cao ráo với mái tóc màu nâu sẫm và gương mặt có vết sẹo bên lông mày tiếp cận Turan.
Nó không khó để nhớ ra được rằng đối phương là Pangol, một đấu sĩ có vẻ là thích dùng song đao trong chiến đấu dù bản thân chuyên về dùng thương.
Ở lần càn quét phó bản trước, cậu ta đã được phân công đơn độc đối chiến với quái trùm Noh, chỉ tiếc là kết quả không được như ý.
– Kiếm bị hỏng rồi?
Pangol cất tiếng hỏi, trong giọng nói có chút vẻ hằn học.
– Đúng vậy.
Turan đáp gọn, không giải thích gì thêm.
Chuyện thanh kiếm của nó bị hỏng quả thật là một vấn đề nhức nhối, nhất là khi thanh kiếm chỉ vừa mới được mua không bao lâu.
Còn may, nó có không ít đồ dự phòng, chỉ là khó mà so được.
– Dùng đao được không?
Turan ngẩn người ra một lúc, đưa tới ánh mắt dò xét cùng khó hiểu.
Hồi lâu vẫn không thấy đối phương nói thêm gì, nó bèn đáp:
– Có thể.
– Vậy cầm lấy.
Cùng với lời đó, Pangol đưa cho Turan một cặp đao mà nếu nhìn cẩn thận một chút liền sẽ nhận ra đó rất giống với cặp đao mà cậu ta đã dùng lần trước.
Cặp đao có cấp độ 15 và phẩm chất là ‘Tinh anh’, cũng không tệ, theo như đánh giá của nó.
Đưa xong đồ, chàng trai trẻ liền quay lưng rời đi luôn.
Bộ dáng trông hấp tấp cực kì, như sợ rằng có người trông thấy.
Và hướng cậu ta đang đi tới rõ ràng là hướng mà có ông chú Vrolm đang đứng chờ.
Turan bất giác mỉm cười.
Nó xem ra là đang cả nghĩ.
Mọi chuyện không hẳn là tồi tệ.
Cô nàng Athenia có lẽ sẽ giải quyết được vấn đề hiện tại, vì quanh cô ta vẫn còn có những người đồng đội đáng tin cậy.
– Cậu thấy vui sao?
Giọng nói ngọt lịm cất lên bên cạnh Turan.
Nó không cần quay sang cũng biết đối phương chính là cô vũ công Shelah.
Cô ta đã chú ý tới đây từ sớm, chỉ chờ có cơ hội liền chạy đến.
Turan đoán chừng lần càn quét phó bản này, vẫn chính là cô nàng giữ vai trò đảm bảo an toàn cho nó.
– Không hẳn… ừm, có một chút.
– Turan đáp, gật nhẹ đầu.
– Chúng tôi là một đội rất là vững mạnh nhé.
– Shelah thốt – Chỉ là giờ cả đội đang phải trải qua một hồi thử thách mà thôi.
Turan thích thú với ý nghĩ của Shelah, nhưng trong thâm tâm lại lo rằng cái kết sẽ không được tốt đẹp.
Nó chợt cảm thấy có lỗi vì đã châm ngòi gây ra tình trạng này của đội Khiên xám, nhưng cảm giác ấy chẳng kéo dài lâu.
Nó biết mình đã và đang làm những gì cần được thực hiện, ít nhất là phù hợp với mong muốn bản thân.
– Có lẽ, tôi sẽ mang được một vài người trong số các cậu cùng đi tới lục địa phía Tây.
Turan cất tiếng, nghĩ rồi dừng lại ở chỉ một câu duy nhất.
Nó không dám tiết lộ quá nhiều.
– Thật ư?!
Shelah hô lớn, nhận ra bản thân vừa gây chú ý liền che miệng, hạ thấp đầu, tiến sát bên người Turan, nói nhỏ, mang theo hương thơm nhàn nhạt.
– Cậu vừa nói… là thật sao?
Turan nhướn mày.
Nó đã đoán được rằng đề nghị này của mình có sức hấp dẫn lớn như thế nào, vẫn là bị bất ngờ bởi phản ứng quá lố vừa rồi.
– Tất nhiên.
– Turan nhấn giọng – Tôi có thể làm điều đó bằng nhiều cách.
Nhưng mà, tôi không đảm bảo rằng đi cùng với tôi là sẽ được hội họp với phó đoàn trưởng các người.
Vẻ mặt Shelah lập tức bớt đi sự háo hức, nhưng vẫn cho thấy rằng cô ta đang vui mừng, trông ánh mắt còn như thể đã bắt đầu tính toán đưa bản thân vào một trong những người được chọn.
– Tôi cần làm gì mới được? Cậu sẽ không yêu cầu một cái giá… đáng xấu hổ chứ?
Shelah ra vẻ bẽn lẽn, còn nháy mắt mấy cái như cố tình trêu chọc.
Dù vậy, Turan có thể thấy được rằng cô nàng sẽ gật đầu chấp nhận nếu nó đưa ra những đòi hỏi nhạy cảm, thậm chí có khi còn dám lôi kéo cả vị đội trưởng đáng kính của mình vào cuộc luôn.
Nhưng chính vì vậy, Turan lại có cảm giác bản thân đang bị xem thường.
Nếu Shelah nghĩ rằng chỉ cần như thế liền có thể đạt được sự chấp nhận từ nó thì quá là ngây thơ.
Cô ta dĩ nhiên chưa biết rằng Darmil, Tiffia hay cả Kull đã phải trải qua những gì.
– Đấu với tôi.
Turan cất tiếng.
Shelah nghệch mặt ra, đứng đơ hẳn một hồi lâu, miệng mấp máy mãi mới thành lời:
– Đấu với cậu?
Turan nhếch mép, hơi ưỡn ngực lên vẻ đầy tự tin, cũng là thể hiện sự thách thức, đáp:
– Chính xác.
Đấu với tôi.
Nếu có thể thắng, được chọn là điều hiển nhiên.
Ngược lại, tôi sẽ dựa vào phần thể hiện của cô để đưa ra quyết định.
Shelah cười méo xệch, chẳng hiểu nổi lối suy nghĩ của Turan.
Cô ta quay người đi, vò đầu nghĩ ngợi, bộ dáng trông buồn cười cực kì.