Vans Force Phế Tích Thế Giới Các Thần


Darmil giật mình tỉnh dậy và nó liền phải ôm lấy bụng vì cơn đau từ đó nhói lên.
Cơn đau khiến nó cảm thấy rằng giấc mơ nó vừa có là thật.
Nó đã mơ thấy mình tiến vào một hầm mộ, đánh bại những con quái vật trong đó nhưng rồi lại bị con trùm ở đáy hầm thụi cái chày to lớn vào bụng.
“Hay đó chính là sự thật?”



Hơi rượu thoang thoảng, Darmil chợt ngửi thấy.
Hơi rượu rất dễ chịu và khiến nó cả người nó lâng lâng, vô cùng thoải mái.
Những suy nghĩ mông lung của nó theo đó cũng nhanh chóng trôi đi.



Darmil mất một lúc mới quen được hơi rượu, tỉnh táo hơn mà quan sát xung quanh.
Nó đang ở trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ, rộng chỉ chừng bảy, tám mét vuông.
Đồ vật trong căn phòng rất đơn sơ, chỉ có một cái bàn nhỏ cạnh giường và một cái tủ ở góc phòng, tuyệt nhiên không có vật gì mang giá trị trang trí.
Đây là lần đầu tiên Darmil thức dậy trong một căn phòng tầm thường như thế này, và vì như vậy, nó nhanh nhóng nhớ ra những chuyện đã xảy ra: nó đã cố tìm tên Turan rồi sau đó lại bị cậu ta đạp vào bụng đến bất tỉnh.



– Vậy thì mình đang ở đâu?



Darmil thắc mắc, không thể đoán ra được điều gì.
Nó luôn rất tệ trong việc suy nghĩ, và do đó nó rất ấn tượng với sự nhanh trí và léo lắt trong cách nói chuyện của Turan.
Nó cho rằng Turan là một đồng đội nhất định phải có trong chuyến hành trình.
Lần trước nó đã không thành công, nhưng nó vẫn nhớ như in việc cậu ta hứa sẽ nghe chuyện của nó.



Nghĩ như vậy, Darmil bèn ra khỏi phòng.
Bên ngoài là một hành lang rất hẹp, chỉ vừa đủ cho một người đi.
Darmil bước lần theo đó, qua vài ngã rẽ thì tìm được lối ra một khoảng sân nhỏ.



Trời lúc này đã tối, trong khoảng sân cũng không có ngọn đèn nào, chỉ có ánh trăng lờ mờ soi sáng.
Darmil đứng im một lúc lâu, không biết mình nên đi đâu.
Nó đoán rằng bây giờ cũng đã phải quá sáu, bảy giờ tối, tức là nó đáng lý phải đang ở nhà để dùng bữa cùng gia đình.
Nhưng nó vẫn đang ở đây, điều này sẽ khiến nó lại chịu thêm một trận giáo huấn ra trò từ bà mẹ nghiêm khắc của nó.
Darmil bất giác rùng mình lên khi nhớ lại cơn lôi đình hôm qua của mẹ khi phát hiện nó đổ một đống tiền vào ba cây chùy vô giá trị.



– A, anh tỉnh rồi à?



Một giọng nói nữ rất êm vang lên.
Darmil quay qua: đó là một cô gái cao gần mét bảy, cô ta có một mái tóc vàng óng ánh và dù đang là ban đêm, Darmil vẫn có thể thấy rằng đó là một mái tóc rất đẹp.
Cô ta đang mặc một cái tạp đề trắng bên trên một chiếc đầm màu xanh lục, loại đầm rất bình thường nhưng lại hợp với cô ta một cách kì lạ.
Darmil chỉ lướt nhìn được như vậy và liền cảm thấy bản tính của mình trỗi dậy.
Nó phải tán cho bằng được cô gái này.



– Nếu anh muốn tìm-



– Anh đang tìm em đấy.




Darmil ngắt lời cô gái và nhanh chóng bước lại gần cô ta.
Hành động bất ngờ như thế này theo lẽ thường sẽ luôn mang lại một biểu cảm hốt hoảng thú vị trên khuôn mặt của mọi thiếu nữ, nhưng lần này, đáp lại Darmil là một nụ cười khúc khích đầy tinh nghịch.
Darmil cảm thấy rất rõ ràng: cảm giác bối rối đang dâng lên trong nó, và với sự bối rối đó, nó chỉ có thể cố nói:



– Em-em là…?



– He he.
Anh tìm tôi mà không biết tôi là ai sao?



Cô gái đáp, đưa mắt nhìn Darmil chằm chằm.
Đôi mắt cô ta to và sáng quá, Darmil gần như bị áp đảo bởi ánh nhìn từ đôi mắt đó.
Nó nuốt vội một ngụm nước bọt, cố làm bản thân mình bình tĩnh lại.
Cô gái này thật sự quá dễ thương, và dễ thương một cách vô cùng tự nhiên.
Đây không phải lần đầu nó tán tỉnh một ai đó nhưng nó chưa bao giờ gặp ai phản ứng như cô ta cả.



– A ha ha.
Để anh đoán nhé… Sylphiere? – Darmil giả một nụ cười rồi bắt đầu trò đoán tên, một cách cơ bản để làm cuộc nói chuyện đầu tiên thú vị hơn.



Cô gái lắc đầu, đôi mắt vẫn không rời Darmil.



– Ha ha.
Tên của em hẳn phải hay hơn rồi.
Kirbstyl… chăng?



Cô gái lại lắc đầu.
Hiển nhiên Darmil không thể đoán trúng được.
Trò đoán tên này chỉ nhằm tạo không khí và sau đó kết thúc bằng việc nó hỏi thẳng tên cô ta mà thôi.



– Vậy thì là-



– Ngươi không đoán được đâu.



Một giọng nói nam vang lên từ sau cô gái, ngắt lời của Darmil.
Darmil bực tức, liền nhìn xem kẻ nào lại làm phiền cậu vào lúc này.



– T-Turan!?



Darmil thốt lên.
Nó dường như đã quên mất Turan, quên luôn rằng nó đáng ra phải đang đi tìm cậu ta và mời cậu vào tổ đội của mình.

Nhưng cô gái trước mặt nó lúc này, nó không muốn phải đánh mất cơ hội nói chuyện cô ta chút nào.



– Xem ra người anh thật sự tìm đã tới rồi nhỉ? E he he.



Cô gái nói, cất một nụ cười đầy thích thú rồi bước nhanh qua Darmil.
Darmil quay đầu nhìn theo, có chút hụt hẫng, định cất tiếng gọi nhưng Turan đã gắt lên:



– Này! Đừng có mà lớ xớ.
Cô ta không phải loại ngươi có thể tán tỉnh được đâu.



– Hể…? Cậu ngăn tôi để làm gì chứ? Không lẽ cậu-



– Ta muốn tốt cho ngươi thôi.



Darmil nghe thế thì không nhịn được mà bật cười ha hả.
Nó không cần đoán cũng biết chắc rằng Turan rất thích cô gái này.
Rõ ràng phản ứng của cậu ta là đang ngăn không muốn cho nó chọc ghẹo hay tán tỉnh người cậu ta thích.
Cậu ta ghen.



Turan thấy Darmil cười thì cũng không nói gì, chỉ thở dài một tiếng rồi lắc nhẹ đầu.
Darmil không hiểu lắm cử chỉ đó, nhưng nó tự cảm thấy rằng mình không nên cười nữa, liền im lặng.



– Về lời hứa lúc sáng… – Turan lên tiếng – Dù gì cũng là ta khiến cho ngươi bị thương như thế, nên nói đi, ta sẽ nghe.



Darmil như mở cờ trong bụng, thốt lên:



– Sao cơ!? Cậu thật sự sẽ tham gia tổ đội với tôi ư?



Turan nhăn mặt, xì một tiếng rồi gắt:



– Không! Hề! Ta chỉ bảo ngươi nói đi, ta sẽ nghe yêu cầu của ngươi.
Còn chuyện tổ đội, ta e là không thể.



Darmil đơ ra một lúc, nó không hiểu Turan đang muốn nghe nó nói gì cả.

Yêu cầu của nó rõ ràng chỉ là muốn cậu ta vào tổ đội với nó thôi.



– Cậu bảo rằng không thể vào tổ đội của tôi? – Darmil hỏi.



– Đúng vậy.
– Turan xác nhận ngay – Và để rõ ràng luôn, ta là một Nihr.
Vì thế nên ngươi đã rất sai lầm khi mời ta.
Thật chẳng hiểu sao có nhiều tên cứ vớ đại một người lạ vào tổ đội thế này.



Darmil lại đơ ra một lúc nữa.



– Cậu là Nihr… nhưng thế thì có vấn đề chứ?



– Ê này, ngươi có biết Nihr là gì không vậy? – Turan bực tức bảo – Ta là một tên không được ban phước, Thần cấp 0.
Vào tổ đội để làm gì chứ?



Darmil ngạc nhiên, chỉ vào mình rồi nói:



– Nhưng tôi cũng là một Nihr mà?



– Ngươi là Nihr? – Turan thốt – Không đùa đấy chứ?



– Tôi không đùa.
Sao phải đùa với việc là Nihr.



Turan im lặng một lúc, ra vẻ suy nghĩ.
Rồi cậu ta nhìn Darmil chằm chằm, rít một hơi dài trông rất khó chịu, xong thì bước tới bức tường gần đó mà dựa vào, lại ra vẻ suy nghĩ.
Darmil cứ quan sát Turan như thế, không dám nói gì làm phiền cậu ta cả.
Nó thắc mắc không biết vì lý do gì mà cậu ta lại phải suy nghĩ nhiều như thế về việc nó là Nihr.



– Ngươi bảo rằng ngươi cũng là Nihr? – Turan cất tiếng hỏi.



Darmil có hơi bất ngờ khi Turan chợt hỏi, vội đáp:



– À-à phải.
Tôi đúng là Nihr.



– Là Nihr, Thần cấp 0, không có kỹ năng hay chiêu thức nào được ban phước cả.
Tại sao lại tìm tổ đội để tham gia vào cái cuộc tranh đua đó? Ngươi nghĩ mình sẽ sống sót được sao? Ngươi có biết là khi chết sẽ mất đi ký ức không? Ngươi thậm chí còn không thể đạt được gì từ cuộc tranh đua cả.



Turan hỏi nhiều quá, Darmil không biết phải trả lời thế nào.
Nó cố suy nghĩ, nhưng chỉ khiến đầu óc nó trở nên rối rắm, chẳng biết đâu là đâu.
Sau cùng, nó quyết định bảo:




– Cần gì quan tâm mấy cái đó.
Tôi chỉ muốn trở thành Du hành giả.



Turan không nói gì, vẻ mặt lộ rõ sự bất ngờ, và rồi cậu ta lại suy nghĩ.
Trong thoáng chốc, dường như Darmil đã thấy được đôi mắt cậu ta sáng lên, nhưng điều đó diễn ra rất nhanh, choáng ngợp bởi những cái chau mày đầy tư lự.



Turan suy nghĩ rất lâu và điều đó làm Darmil bắt đầu lo lắng.
Nó lẩm bẩm lại câu mình vừa nói, cố tìm xem có gì đó kì lạ hay thậm chí là thô lỗ không.
Có vẻ nó đã làm ngơ mấy câu hỏi của cậu ta, và cậu ta không hề thích bị như thế.



Trời ngày càng tối hơn.
Darmil sốt ruột, nửa muốn về nhà, nửa lại muốn Turan vào tổ đội; và nửa sau có trọng lượng hơn hẳn.
Nghĩ rồi, nó lên tiếng:



– Tôi xin lỗi nếu-



– Im nào.
– Turan gắt – Tôi nghĩ gần ra rồi.



“Cậu ta đang nghĩ cái gì?” Darmil thắc mắc.
Nó thật không thể hiểu được.
Việc trở thành du hành giả lại có thể có nhiều thứ để lo tính như vậy sao? Đối với Darmil, trở thành du hành giả chỉ là được du hành, được mạo hiểm, chiến đấu và giành lấy chiến thắng cũng như phần thưởng, cả trở thành thần nữa.



– Được rồi.
– Turan lên tiếng – Tôi chưa thể vào tổ đội của cậu nhưng-



– Sao cơ! – Darmil thốt – Sau tất cả cậu lại-



– Im! – Turan quát – Tôi chưa chưa thể vào tổ đội của cậu nhưng có một số thứ tôi muốn thử.
Lần du hành sau, tôi sẽ đi cùng cậu.



Darmil mừng rơn.
Cả người nó run lên từng đợt.
Turan nói nhiều hơn một thứ, nhưng rõ ràng là cậu ta sẽ cùng nó du hành.
Nó còn mong gì hơn thế.



– Tuyệt! Chào mừng cậu vào tổ đội của tôi, Turan! – Darmil dõng dạc.



– Đã bảo tôi chưa có vào mà!



Turan bực tức gắt lên, một mực phủ định.
Nhưng Darmil mặc, nó nào có quan tâm tiểu tiết.
Lần sau Turan đi cùng nó, nó nhất định sẽ nện cho đám Hề ngu ngốc kia ra bã.
Cuộc du hành của nó rồi sẽ đại thành công.
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận