Thế giới này là giả.
Đó là điều đầu tiên Turan nghĩ tới khi nó tỉnh dậy trên chiếc giường quen thuộc của mình.
Turan biết tất cả những gì nó trông thấy được trước khi mất đi ý thức đều là hiện thực.
Khung cảnh người đàn ông với dây nhợ cắm vào người cùng với những bánh răng, cũng như việc ông ta có thể làm Turan tan thây nát thịt chỉ bằng một cái nhìn.
May mắn là, bằng cách nào đó, Turan đã có thể sống sót được.
Dù vậy, nó vẫn không khỏi cảm thấy bất an khi nghe người đàn ông đó nói với giọng căm hận rằng sẽ tìm ra mình.
Một kẻ mạnh mẽ như ông ta, dù rằng Turan không biết ông ta ở đâu hay sẽ tìm mình như thế nào nhưng rõ ràng, ông ta có thể làm được.
“Phải tìm thần Syrathr…” Turan chợt nghĩ.
Sự lo lắng trong lòng nó bây giờ đánh bật hết tất cả e ngại hay căm ghét đối với một Chính thần của nó.
Nếu Turan muốn sống sót, nó phải tìm lấy một sự che chở, và đó không gì hơn là chủ thần của mình – thần Syrathr.
Nhưng Turan không biết phải tìm thần Syrathr như thế nào, cũng như cách liên hệ với cô ta cũng đều là bí ẩn đối với một Nihr như nó.
Từ trước đến giờ, chỉ toàn là Turan bị thần Syrathr tìm đến, hoặc đưa tới một cánh đồng hoa rộng mênh mông mà thôi.
Mặt khác, Turan lại không định dùng đến lời cầu khấn Giáng trần lúc này.
Không có gì đảm bảo rằng thần Syrathr sẽ đáp lại lời cầu khấn của nó cả, và dù là cô ta sẽ xuất hiện thì hẳn cũng sẽ nổi giận hành hạ nó một trận khi nghe rằng mình được cầu khấn giáng trần chỉ vì trí tưởng tượng của tên bầy tôi.
Thật vậy, Turan không có gì để thuyết phục thần Syrathr tin rằng mình đang gặp nguy hiểm cả.
Và cô ta cũng không có lý do gì phải bảo vệ nó.
Trong mắt thần Syrathr, nếu Turan chết, thì sẽ lại hồi sinh và tiếp tục thân phận bầy tôi của mình mà thôi.
“Chỉ mong tên kia không tìm thấy mình quá sớm…”
Chợt, tiếng cánh cửa phòng bị phá tung ra một cách mạnh bạo làm Turan giật mình, vội đưa mắt trông tới trong khi cơ thể sẵn sàng bỏ chạy.
– Đã quá trưa rồi đó thằng quỷ! Mày định ngủ- Cái quái gì mà hôi thế này?!
Là tiếng của bà Lylat.
Trông thấy khuôn mặt nhăn nhó của bà ta thì Turan thở phào nhẹ nhõm.
Nó còn tưởng rằng người đàn ông kia chưa gì đã tìm đến mình rồi thì khốn.
“Cơ mà hôi…” Turan thắc mắc, quay nhìn xung quanh phòng mình.
Nó nhận ra là tấm đệm giường của mình và cả chính bản thân nó đều bị phủ lên bởi lớp bẩn màu nâu đen và bốc mùi thôi thối.
Lúc tỉnh dậy nó cứ mải lo nghĩ chuyện người đàn ông, cùng với việc đã quen với không khí ở đây nên không cảm nhận được.
– Tao không biết mày làm cái gì nhưng dọn sạch đống đó! Xong thì tới quầy tìm tao.
Bà Lylat nói rồi đóng sập cửa lại thật mạnh, bỏ đi luôn.
Turan tặc lưỡi.
Nó thử ngửi lại lần nữa đống cặn bẩn quanh mình, thấy cũng không đến nỗi nào.
Dù vậy, cảm tưởng rằng cả ngày mình đã ngủ trên đống này làm nó có chút ghê tởm, cảm giác muốn nôn ọe dâng lên mà chạy ra khỏi phòng.
Sau khi tắm rửa cùng dọn dẹp đống cặn bẩn mà nghĩ mãi không biết từ đâu xuất hiện, Turan mới tới quầy để gặp bà Lylat.
Bà ta tìm nó hẳn là có việc muốn nhờ, nếu không thì cũng chẳng có lý do gì lết đến tận phòng của nó.
Dù gì thì bây giờ, công việc chính của Turan là du hành, chứ không cần phải phụ giúp bà ta nữa.
Bà Lylat đang lau mấy chiếc cốc, trông thấy Turan thì ngẩn người ra một lúc rồi mới bảo:
– Ơ thằng này hôm nay trông sáng sủa, đẹp trai hẳn nhỉ.
Turan chau mày, gắt:
– Bà cũng biết nói mấy lời này nữa à.
Đáp lại Turan là tiếng cười đùa của bà Lylat làm nó phát bực, vội hỏi:
– Tìm tôi làm gì?
– Còn nhớ lão lùn Gin chứ? Ông ta đặt một lượng lớn rượu ở chỗ tao, nên muốn nhờ mày mang tới cho ông ấy.
Turan nghe vậy thì không khỏi thắc mắc.
Thông thường, công việc vận chuyển hàng hóa sẽ được giao phó cho các công ty vận chuyển hơn, không có lý do gì mà bà Lylat lại phải nhờ đến nó cả.
Dường như đoán được suy nghĩ của Turan, bà Lylat nói tiếp:
– Ông ta không thích rượu bị đưa vào trong túi trữ vật.
Mà mấy công ty vận chuyển thì có thần Istrant mới biết họ có thật sự vận chuyển đàng hoàng hay không, nên chỉ có thể trực tiếp mang đến mà thôi.
Turan cất một tiếng “à”, vẻ hiểu ra.
Nó nhớ lần trước, lúc đi du hành thì ông ta cũng mang theo rượu trên lưng cũng vì lý do đó.
Dù vậy, Turan vẫn hỏi:
– Sao lại phải nhờ tôi? Đến ủy ban tìm một đám du hành giả là được rồi không phải à?
– Cứ là không đáng tin.
– bà Lylat đáp ngay.
Turan nheo mắt nhìn chằm chằm bà Lylat, cố dò xem bà ta có đang giở trò gì không.
Sau hồi lâu, nó mới bảo:
– Thế, ông ta ở chỗ nào?
Mắt bà Lylat sáng lên ngay, đưa cho Turan một cuộn giấy, nói:
– Mày cứ xem trong này là biết.
Vậy nhé.
Rồi bà Lylat quay người đi ra sau quầy luôn.
Bà ta quá rõ ràng là muốn trốn tránh những câu hỏi của Turan, cũng như không định cho nó cơ hội từ chối.
Turan cũng không còn cách nào khác, đành tự mình mở cuộn giấy ra xem.
Là một nhiệm vụ thành văn.
“Nhiệm vụ: Giao rượu đến cho Gin Rohant.
Phẩm chất: Thường.
Độ khó: Không bình thường.
Mô tả: Giao rượu đã được đặt mua ở quán rượu Lylat đến cho Gin Rohant ở thành Kyrult.
Chi tiết:
+ Không được để rượu vào túi trữ vật hoặc tương tự.
+ Hoàn thành trước ngày 4 tháng 9 năm 4.
Tiến trình: 0%.
Phần thưởng chủ:
+ 2000 xen.”
Phần thưởng của nhiệm vụ chỉ có vỏn vẹn hai nghìn xen, dù không ít nhưng Turan đã bắt đầu du hành, thậm chí vừa mới thăng cấp thì đối với nó số tiền này có hơi không đáng cho một chuyến đi dài.
Turan đã xem qua đoạn đường đến thành Kyrult được mô tả trong hướng dẫn nhiệm vụ.
Đoạn đường đi qua đến bốn khu vực có quái và hai trong số đó có cấp độ trung bình là 5.
Dù cho Turan có cố di chuyển cẩn thận đến mức nào thì việc đụng độ phải vài đám quái cũng là không thể tránh khỏi.
“Vậy ra đây không đơn giản chỉ là vận chuyển.” Turan nghĩ thầm.
Nó đoán là mình sẽ phải đưa cả tổ đội đi cùng nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ này ổn thỏa nhất.
Ngoài ra nó cũng phải chuẩn bị rất nhiều thứ từ việc đi đường cho đến bảo quản đống rượu.
Nhưng tất cả đều không thành vấn đề đối với Turan lúc này.
Bởi vì lý do mà nó nhận nhiệm vụ của bà Lylat không gì hơn việc nó muốn thử nghiệm khả năng của bản thân cả.
Bây giờ thì Turan đã là Thần cấp 1 rồi, nó thật nôn nóng không biết mình có thể mạnh đến đâu.
Nghĩ rồi, Turan liền tìm gặp hai thành viên trong tổ đội của mình.
Darmil sau bữa trưa vẫn không thấy Turan xuất hiện thì đã đi đến ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn một mình.
Turan ban đầu cho rằng cậu ta đến gặp cô tiếp tân, nhưng sự thật thì cậu ta lại đến đây để luyện tập dưới tầng hầm.
Theo lời cô tiếp tân thì Darmil đang ở khu chung của tầng hầm, nơi mà các du hành giả có thể đến để sử dụng các cỗ máy đồng bộ để chiến đấu với nhau trong một môi trường giả lập.
Turan tới đây thì trông thấy có rất nhiều người đang cùng quan sát một tấm màn hình lớn chiếu cùng lúc hàng chục trận chiến đối kháng.
Turan tất nhiên không biết Darmil đang ở trong cỗ máy đồng bộ nào, nhưng nó cũng không định cứ thế chờ cậu ta xuất hiện.
Nếu Darmil đang tham gia chiến đấu thì với phong cách không giống ai của cậu ta, Turan có thể lần theo đó tìm ra cậu ta ở đâu.
Nghĩ vậy, Turan đưa mắt chăm chú quan sát từng cảnh chiến đấu một.
Không mất quá lâu để nó tìm thấy một tên tóc đỏ xõa dài quá vai đang vác lấy một chiếc búa lớn bằng cả người hắn ta.
Đối thủ của hắn ta là một kẻ dùng kiếm và khiên, đồng thời có thể sử dụng các phép hỗ trợ cùng cường hóa đơn giản.
Một khiên kiếm sĩ.
Khiên kiếm sĩ lúc này đang cắm khiên xuống đất, hạ thấp người thủ thế.
Tên tóc đỏ thấy vậy thì không hề ngần ngại, lao đến, quật một búa từ dưới lên thẳng vào tấm khiên.
Đòn tấn công đó vậy mà đẩy khiên kiếm sĩ lùi về mấy mét liền.
Nhưng điều đáng ngạc nhiên là đòn tấn công không kết thúc như vậy.
Khiên kiếm sĩ ngay khi nghĩ rằng đến lượt mình ra đòn, chuẩn bị niệm phép thì lại gặp phải một chiếc búa lớn nện xuống, không tránh được mà tan biến thành đốm sáng li ti.
– Vô lý.
Hai đòn búa tạ trùng điệp nhau có thể làm được sao?!
– Ngươi thấy đòn vừa rồi ư? Hắn ta không phải là lợi dụng kẽ hở nào của chương trình giả lập đấy chứ?!
– Không thể nào.
Đây là Đại Thánh Tôn đó.
Sao có thể có kẽ hở được.
– …
Không ít người chú ý cảnh chiến đấu vừa rồi lập tức bàn tán xôn xao lên.
Trên thực tế thì khung cảnh này không hề hiếm.
Mỗi du hành giả đều có một năng lực đặc biệt riêng, một số đáng kinh ngạc, nhưng phần lớn đều là bình thường.
Vì vậy nên luôn có thể tìm thấy một kẻ nổi bật hơn hẳn đám còn lại.
Turan cũng hơi ngạc nhiên khi thấy tên tóc đỏ có thể quật chiếc búa to bằng cả người mình dễ dàng như vậy, khiến nó thoáng có cảm giác kẻ này không phải Darmil mà là một người có Thần cấp cao nào đó.
Dù vậy, mô tả Thần cấp của hắn ta rõ ràng là 1, hoàn toàn phủ định ý nghĩ của Turan.
“Chính là cậu ta rồi.” Turan nói thầm, nhìn kỹ dòng thông tin về cỗ máy dồng bộ của tên tóc đỏ trên màn hình: F-12.
Turan nhìn về cỗ máy có cùng ký hiệu đó và thấy cỗ máy mở ra.
Một kẻ không ai khác chính là Darmil ngồi dậy, bước ra ngoài.
– Mạnh đấy.
Turan lên tiếng sau khi bước lại gần Darmil.
Cậu ta thấy nó thì vẻ ngạc nhiên không giấu được, thốt:
– Turan?! Sao cậu lại ở đây?
– Chúng ta có việc cần làm.
– Turan đáp gọn.
– Việc cần làm.
Là… du hành! Du hành đúng không!?
Turan gật nhẹ đầu xác nhận, nhưng trước khi nó có thể giải thích gì thêm thì Darmil đã bắt đầu kêu oang oang về việc bản thân mừng rỡ như thế nào.
– Thôi ngay! – Turan gắt – Theo tôi đi tìm Tiffia.
.