– Vẫn là đến…?
Người đàn ông ngồi ở bàn cất tiếng, giọng hơi run.
– Đừng lo.
Một chốc liền đi.
– Kull cười nói.
– Quậy còn chưa đủ?!
Như lấy hết can đảm, người đàn ông rít lên một hơi.
Ông ta chừng như muốn đứng dậy, nhưng hai chân lại không thể đáp ứng yêu cầu xa xỉ ấy.
– Quậy? Không hề.
– Kull lắc đầu, vẻ không hài lòng bảo – Mà kì thực, ông không phải rất mong tôi nán lại đây càng lâu càng tốt ư? Mấy người ông gọi sắp đến rồi?
Người đàn ông trầm mặc vài giây, nhẹ giọng nói:
– Biết thế, thì sớm chuẩn bị cho cơn ác mộng khủng khiếp nhất đời ngươi đi.
Chuyện có vẻ không đơn giản như những gì Kull đã nói, nhưng hẳn còn chưa thể kết luận được.
Darmil quyết định sẽ nhìn thêm một chút, dù sao thì Núi thần chẳng có vẻ gì còn có thể trốn đi lần nữa.
Đương nhiên, nếu nữ sát thủ kia lại ra tay, đừng trách nó đánh luôn cả hai.
– Ấy da, vẫn còn rất mạnh miệng… – Kull làm vẻ lúng túng bảo – Ông không sợ rằng chính mình đêm nay sẽ không có cơ hội nhìn thấy chuyện diễn ra tiếp theo à?
Ám chỉ rất rõ ràng, ngốc như Darmil còn nhận ra được.
– Dù sao cũng không thể tránh được.
Người đàn ông đáp.
Ông ta có lẽ đã chấp nhận số phận của mình khi thấy Darmil và Kull xuất hiện ở đây.
– Tốt.
Rất thẳng thắn.
– Kull cất lời khen, lại bảo – Có điều, sẽ thế nào nếu tôi dùng ông làm con tin nhỉ?
– Ngươi dám!?
Người đàn ông thốt lên.
Ông ta có lẽ đã bị cơn giận làm mờ mắt, quên đi mất khả năng này.
Lúc này, Kull nhấc bước tiến tới.
Nữ sát thủ theo phản xạ liền di chuyển đến chặn ở trước mặt người đàn ông, đề phòng cậu ta có bất kì động tác mang tính công kích nào.
Nhưng Kull chỉ bước đến nửa đường thì dừng lại, cất tiếng:
– Sao chúng ta không nói chuyện đàng hoàng chút?
Người đàn ông như bị chạm trúng điểm nhạy cảm, trừng mắt giận dữ, gắt:
– Còn nói chuyện đàng hoàng? Ngươi quên rằng chính mình đã làm gì với người của ta sao?
— QUẢNG CÁO —
Kull nhún vai, đáp:
– Người của ông… Kì thực ông cũng chỉ quan tâm có mỗi tên pháp sư thôi, không phải?
Người đàn ông không phủ định lời Kull, hít sâu một hơi như cố dằn cơn giận của mình xuống.
Xong rồi, ông ta bảo:
– Vậy, ngươi muốn nói gì?
– Bình tĩnh nói chuyện đúng là thoải mái hơn nhiều.
Kull vẻ hài lòng nói, thản nhiên bước tới chiếc ghế bành cách đó không xa mà ngồi xuống, lại bảo:
– Trước đó thì… Darmil.
Làm cho xong chuyện cần làm trước đã.
Darmil hiểu ý, lập tức bước tới.
Nó thấy nữ sát thủ có định xông đến, nhưng đã bị người đàn ông ra hiệu ngừng lại.
Không chút do dự, Darmil vung cả người, tung ra một cú đấm hướng thẳng vào ngực Núi thần.
Hắn ta lúc này vẫn còn chút ý thức, ánh mắt lại chỉ mang theo cay đắng, chậm rãi nhắm lại.
Cuối cùng vẫn là không thoát khỏi cái chết.
Nắm đấm của Darmil xuyên thấu ngực đối phương, kèm theo lực lượng dữ dội, nhất là xung chấn tràn ra xung quanh phá nát cơ thể.
Đòn này, Darmil không dùng quá nhiều sức, gần như chỉ là vừa đủ.
Năng lực kiểm soát sức mạnh của nó đã có tiến triển chút đỉnh.
Dù sao thì đối phương là không có phản kháng, giống như bao cát để luyện tập vậy.
Nếu cả thế mà nó còn làm hỏng thì thật đáng xấu hổ.
Tuy nhiên, có vẻ như Kull đã trông chờ một tình huống khác xảy ra.
Đã khiến cậu ta phải thất vọng, nhưng âu cũng là không có cách.
Nếu muốn cái gì, cậu ta nên nói trước với nó.
Sau đó chỉ vài giây, khi thân xác Núi thần đã biến hết thành vô vàn những đốm sáng li ti, Darmil bất chợt cảm nhận được một luồng cảm giác mát lạnh đầy sảng khoái tràn đi khắp người.
Nó vừa thăng Thần cấp, đạt đến Thần cấp 12.
Lời của Kull là thật, chỉ cần làm tốt, trong đêm nay nó có thể thăng Thần cấp.
Chờ cho những đốm sáng li ti hoàn toàn biến đi mất, Kull mới cất tiếng:
– Ông hẳn là biết hội Zalt.
Người đàn ông nhắm hờ mắt, chừng có điều suy nghĩ.
Rồi ông ta bảo:
– Nói tiếp đi.
Ý tứ là không muốn thể hiện ý kiến riêng về vấn đề này, ít nhất là trước khi xác định rõ mục đích của Kull.
Darmil đứng ở giữa phòng lộ ra lúng túng, đành di chuyển tới chỗ chiếc ghế bành bên cạnh Kull.
Người đồng đội của nó không vội nói thêm lời nào, đợi đến khi nó ổn định chỗ ngồi xong thì mới lên tiếng:
– Hội Zalt đang đẩy mạnh chiến lược thâu tóm toàn bộ khu phố dưới lòng đất.
Đấu trường số bảy các người… không định chỉ chờ bị nuốt trọn thôi chứ?
Người đàn ông giữ im lặng trong vài giây.
Nhìn chằm chằm Kull, ông ta bảo:
— QUẢNG CÁO —
– Chúng ta… Đấu trường số bảy về cơ bản chẳng cần phải làm gì.
– Thật ư? – Kull vẻ khinh thường thốt – Hay là, kì thực đấu trường số bảy đã bị bỏ rơi rồi?
– Không có chuyện đó!
Người đàn ông kêu lên, gần như mất hoàn toàn sự bình tĩnh mình vừa có được.
Kull ngồi ngả người ra sau, thả lỏng tay, vắt chéo chân, mỉm cười thích thú.
Darmil ngồi cạnh, chỉ biết giữ gương mặt mình nghiêm chỉnh, tùy theo phản ứng của Kull mà thay đổi cho phù hợp.
Ví như cậu ta lớn tiếng mắng chửi, thì nó cần trưng ra gương mặt dữ tợn, sẵn sàng lao tới đánh nhau bất kì lúc nào.
Người đàn ông sau vài giây cũng biết chính mình có phản ứng không tốt, chậm rãi hít sâu rồi thở ra, xong thì bảo:
– Ngươi dựa vào đâu mà nói vậy?
– Chịu khó điều tra một chút là sẽ rõ thôi.
– Kull điềm tĩnh đáp, tỏ vẻ như đây là một điều rất bình thường – Ông có lẽ cũng đã sớm nhận ra, nhưng mà không muốn thừa nhận.
Người đàn ông trầm mặc.
Lần này trầm mặc này kéo dài rất lâu.
Nếu không phải Kull ở bên cạnh vẫn không có phản ứng gì nhiều, thậm chí còn thản nhiên rót cho bản thân và Darmil mỗi người một tách trà nóng, Darmil e sẽ tưởng rằng đối phương đang cố câu thời gian.
Là nó suy nghĩ quá kém.
Thở hắt một hơi, người đàn ông cất tiếng:
– Ngươi nói cho tới giờ, rốt cuộc muốn cái gì?
– Muốn cái gì? – Kull thốt, tỏ vẻ ngạc nhiên – Không.
Ông có lẽ đang hiểu nhầm chỗ nào đấy.
Tôi chỉ là đang trò chuyện một hồi mà thôi.
Hay là… ông trông mong điều gì ở tôi? Ngây thơ như là một sự giúp đỡ chẳng hạn?
Người đàn ông nghiến răng, vẻ bực tức vô cùng.
Nhưng rồi ông ta cũng không có làm ra hành động lỗ mãng nào, thay vào đó nghiêm giọng bảo:
– Nếu vậy thì xin hãy rời đi, đừng gây thêm rắc rối nữa.
Đấu trường số bảy có như thế nào thì cũng không phải là chỗ mà chỉ hai tên du hành giả có thể làm loạn.
Trước khi bị nuốt chửng, con mồi vẫn có thể giày nát đám cỏ dưới chân.
– Tốt thôi.
Rất vui vì đã gặp.
Nói rồi, Kull tặc lưỡi, đứng dậy tỏ ý muốn rời đi.
Darmil không chút do dự liền làm theo.
– Chờ đã…
Người đàn ông thốt lên khi cả hai đã bước gần đến cửa.
Darmil quay người trước tiên, dán chặt mắt vào cả ông ta và nữ sát thủ cạnh đó, sẵn sàng tiếp đón bất kì đòn công kích nào.
Trong tình huống đặc biệt, nó là sẽ không ngần ngại kích hoạt luôn kỹ năng chủ đạo của mình.
– Cậu… đấu sĩ Búa tạ, thật sự chỉ là Thần cấp 11 như đã báo danh?
Người đàn ông có chút e dè hỏi.
Ông ta đối mặt với Darmil, cảm nhận trực tiếp áp lực từ nó, không thể không hoảng sợ.
— QUẢNG CÁO —
Kull ra vẻ suy nghĩ một chút.
Quả thực trước đó Darmil là Thần cấp 11, nhưng chỉ vừa mới đây thôi đã thăng Thần cấp rồi.
– Không.
Cao hơn.
Đáp gọn như thế, Kull mỉm cười, để cho Darmil cùng mình bước đi.
Cả hai cứ thế thênh thang rời khỏi đấu trường, nơi mà vừa bị bọn nó làm loạn một đợt.
Thành thật thì, Darmil không hiểu nổi chuyện gì vừa diễn ra.
Vẻ ngoài không giống như Kull chỉ gợi chuyện cho có với người đàn ông, nhưng sau đó cậu ta lại từ bỏ việc bàn sâu hơn.
Nói là cậu ta từ đầu chỉ muốn tạo cơ hội cho nó để giải quyết nốt trận đấu còn dang dở, nó đúng là sẽ tin, nhưng mà, cậu ta cũng chưa có bảo như thế.
Chờ tới khi cả hai đã rời khỏi khu phố dưới lòng đất, lại đi thêm chừng hai ba trăm mét nữa, Kull bỗng ngừng bước, cất tiếng:
– Cậu không có thắc mắc gì sao, Darmil?
Darmil ngớ người ra một lúc.
Thắc mắc thì nó có, nhưng nói thì lại không biết nên nói như thế nào.
Mà kì thực, nó vẫn luôn nghĩ rằng, mấy việc cần suy nghĩ nhiều như thế này, cứ để cho đồng đội của mình lo liệu là được.
Nó xen vào, thật chẳng khác nào đang khoe dốt.
Thấy Darmil không đáp lời, cùng với vẻ lúng túng dần hiện rõ, Kull đành bảo:
– Mục đích căn bản nhất của chuyện vừa rồi, là đưa ra lời cảnh cáo cho ban quản lý đấu trường.
Nếu chúng ta không gây áp lực, bọn họ chắc chắn sẽ ra sức điều tra, cuối cùng tìm tới để gây phiền phức.
Turan sẽ không thích như vậy.
Darmil gật đầu trong vô thức.
Nó cảm thấy lời Kull rất đúng, mặc dù chẳng rõ ràng lắm cụ thể đúng ở chỗ nào.
– Cho.
Nên.
Là.
– Kull nhấn mạnh từng chữ một – Chuyện đã được giải quyết xong rồi.
Đừng báo với Turan, được chứ?
– Không còn rắc rối nữa?
Darmil hỏi lại.
Nó khó mà tin được sự tình cứ như vậy kết thúc.
Mọi việc trông rất phức tạp.
Có lẽ là do bản thân nghĩ quá nhiều đi, mà quan trọng là nghĩ tầm bậy.
– Phải.
Đã xong chuyện.
Ít nhất thì, tôi có thể đảm bảo rằng sẽ không khiến Turan phải bận tâm.
Kull nói với vẻ chắc nịch.
Đã có lời đảm bảo của cậu ta, Darmil tự nhiên không nghi ngờ thêm nữa.
Từ trước đến nay, cậu ta chưa bao giờ khiến nó phải thất vọng cả.
Mỗi người, là đều có điểm mấu chốt của riêng mình.
– Tôi hiểu rồi.
Nhưng chuyện tham gia đấu trường, tôi vẫn muốn kể lại cho đội trưởng.
Darmil đáp.
Nó thật muốn khoe khoang với Turan một hồi, mà chẳng những với cậu ta, còn với cả những cô nàng xinh đẹp mà nó sẽ gặp trong tương lai nữa.
Đây có nhìn kiểu gì cũng là một chiến tích oai hùng.
– Việc đó không có vấn đề.
– Kull vẻ sảng khoái bảo – Tôi còn muốn kể cho đội trưởng hơn cả cậu nữa là.
Cậu ta hẳn sẽ làm gương mặt như thế này.
Kull trố mắt, mở to mồm, trông như sắp rớt cả cái hàm của mình xuống, còn lắc lư qua lại.
Darmil bật cười.
Vẻ kinh ngạc này, nó là chưa thấy Turan thể hiện qua bao giờ.
Càng nghĩ, nó càng nôn nao đến trưa ngày mai, biết đâu lại thật sự trông thấy được gương mặt đáng xấu hổ này của đội trưởng..