Turan hít sâu một hơi, đưa tay nâng lấy đầu, xoa nhẹ một bên thái dương.
Nó có tính toán kỹ thế nào cũng không thể ngờ tới rằng hai người đồng đội của mình trong lúc bận rộn vẫn còn dư hơi sức chơi vui đến vậy.
Tham gia đấu trường đã đành, đánh chết người cũng còn chấp nhận được, ấy thế mà hai người này còn thoải mái tới mức đàn áp luôn cả ban quản lý đấu trường của người ta.
Đây chẳng phải là tự rước nợ vào thân còn gì.
Vốn dĩ, Turan không định truy cứu, vì mới nghe qua, cứ tưởng là một buổi luyện tập nhỏ, coi như thay đổi không khí sau những ngày dài săn giết quái nhàm chán.
Tuy nhiên, nó chẳng bao lâu trước đấy nghe được không ít tin đồn, điều tra một hồi thì phát hiện đấu trường số bảy cùng không ít bộ phận khác của khu phố dưới lòng đất bị hội Zalt ráo riết thâu tóm trong đêm.
Liên hệ với những gì mà Darmil với Kull khoe khoang với mình, Turan liền bắt được một vài điểm mấu chốt.
Nó đã không hỏi tới thì thôi, nhưng đã hỏi, hai người họ tự nhiên không dám giấu, một hồi liền kể hết đầu đuôi sự việc cả đêm qua.
Đúng thật là làm Turan kinh ngạc.
Đau đầu.
“Hai người này là trẻ con à?”
Turan cũng chỉ mắng thầm như thế mà thôi.
Darmil hẳn không suy nghĩ gì nhiều, nhưng Kull chắc chắn là có mưu tính đằng sau hành động của mình.
Sự việc có liên quan mật thiết tới hội Zalt, đương nhiên là không đơn giản.
Vấn đề là Kull định làm gì.
Cậu ta cho tới giờ vẫn chưa chịu tiết lộ chút gì cho Turan cả.
Nó vốn định chờ cho tới khi cậu ta sẵn sàng, cũng như tin tưởng mình hơn, nhưng xem ra càng lúc, cánh tay của cậu ta lại càng vươn thêm xa.
Năng lực của Kull thật sự là vượt trội, hoàn toàn ngoài dự liệu của Turan.
Khó mà hiểu nổi bằng cách thần kỳ nào hội Zalt lại để hổng con người này.
Có lẽ chỉ vì cậu ta là một Nihr đi.
– Tóm lại, sự tình đã giải quyết ổn thỏa? – Turan hỏi.
– Thật sự là như vậy, Turan.
Kull thốt, đấm ngực mình mấy cái bày tỏ sự đảm bảo cho lời nói của bản thân.
– Ừm.
Thế cũng tốt.
Ý của Turan là, nếu Kull có thể tự giải quyết, đương nhiên là tốt.
Trên thực tế thì nó nhất định không tin rằng sự tình đơn giản như vậy đã giải quyết xong.
Căn bản là không thể ép buộc gì Kull, nhất là khi nó còn đủ thứ chuyện phải lo.
Tin tưởng vào năng lực của đồng đội đương nhiên tốt, nhưng quan trọng hơn cả là phải biết chọn lọc.
Ý của Kull hẳn cũng là như vậy.
Thế nên, Turan quyết định tạm thời không truy cứu.
Có điều nếu mọi việc lộ ra ngoài tầm kiểm soát của Kull, nó chắc chắn sẽ nhúng tay, còn kèm theo trừng phạt thật nặng.
Tổ đội này cũng là có quy tắc cần phải tuân thủ, và lời nói của đội trưởng tự nhiên là cao hơn tất cả.
Thấy đội trưởng chấp nhận để sự việc lại cho mình tự xử lý, Kull liền thở phào một hơi, xong còn quay sang nhướn mày với Darmil, tỏ ý khoe mẽ rằng bản thân nói không có sai.
Darmil thì chỉ có thể nhún vai đáp lại, hoàn toàn chẳng rõ hai người đồng đội của mình vừa quyết định cái gì.
– Kế đến, – Turan lên tiếng, ngừng một chút chờ cho Darmil và Kull chú ý, tiếp tục – Tôi muốn hỏi cậu, Kull, về chuyện đã xảy ra tuần trước.
Kull nghe vậy thì vẻ dè chừng nhìn lấy xung quanh.
Cả đội là đang ngồi ở trong một căn phòng khách khá lớn được cung cấp bởi ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn.
Giá cả thuê căn phòng này không hề rẻ, và mặc dù bản thân căn phòng được trang bị các loại biện pháp chống nghe lén và dò xét, vẫn chẳng có gì đảm bảo mọi thứ đều được bảo mật tuyệt đối cả.
Tuy nhiên, Turan vẫn có hơi khó hiểu khi thấy dáng vẻ của Kull.
Nếu cậu ta muốn cẩn thận thì nên cẩn thận từ đầu rồi mới đúng.
Nội dung cuộc trò chuyện vừa nãy cũng chẳng phải là thứ nên bị người khác biết được.
Nhưng mà, đến cùng thì nó vẫn không có lên tiếng hay phản ứng gì.
Năng lực của Kull, nó là hiểu rõ.
– Cậu thật sự muốn tôi kể ở đây?
Kull vẻ lo lắng hỏi.
Turan nhíu mày, thắc mắc:
– Đúng vậy.
Có vấn đề gì sao?
– Vấn đề… kì thực không có.
Chỉ là nơi này, năng lực của mình bị hạn chế khiến tôi không có đủ tự tin.
“Là như vậy…?” Turan nói thầm.
Nó nghĩ chính mình có thể hiểu được phần nào ý của Kull.
Bên trong ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn, tất cả cả du hành giả đều phải chịu lấy một sự áp chế về nhiều phương diện.
Sự áp chế này vốn không quá rõ ràng, chủ yếu chỉ khiến các du hành giả khi đối mặt với nhau không gặp quá nhiều áp lực, bất kể Thần cấp giữa họ có chênh lệch bao nhiêu đi chăng nữa.
Đây giống như là một hệ thống cân bằng, góp phần không nhỏ đảm bảo an ninh của ủy ban.
Đối với những căn phòng khách được đặt riêng thế này, hiệu quả áp chế là được tăng cường.
Bản thân là người đặt phòng, Turan có thể yêu cầu ủy ban loại bỏ hiệu quả tăng cường ấy, nhưng dĩ nhiên mức tối thiểu là vẫn phải có.
Kull hẳn là, quá nhạy cảm rồi đi.
Mà quả thật, bản thân không còn sử dụng được năng lực vốn có của mình nữa, cũng là cảm giác rất khó chịu.
Có điều, vậy vẫn chẳng giải thích được vì sao Kull không có biểu hiện như thế ngay từ đầu.
Cứ như thể đối với cậu ta, chuyện làm loạn ở đấu trường dưới lòng đất là điều chẳng đáng để tâm tới vậy.
Xem chừng, cách suy nghĩ giữa Turan và Kull là có sự khác biệt không nhỏ.
– Vậy thì về nhà trọ?
Turan đề nghị.
Nó vốn là muốn tạo cảm giác thoải mái cho mọi người trong đội nên mới lựa chọn phòng khách do ủy bản Đại Thánh Tôn hiệp đoàn cung cấp, nếu là phản tác dụng, thay đổi tự nhiên là cần thiết.
Kull lộ vẻ khó xử.
Nếu chỉ vì cảm giác cá nhân mà gây ảnh hưởng đến toàn đội thì thật không đáng, dễ dàng khiến cậu ta biến thành phần tử mang đến rắc rối cho đội.
Mặc dù trên thực tế, cậu ta đã gần như vậy rồi, chỉ là còn chưa đến mức khiến Turan phải nhúng tay.
– Thế thì không cần.
– Kull bảo – Tôi vừa nêu cảm nhận của mình mà thôi.
Ha ha!
Turan nhướn mày nhìn lấy anh chàng thám đạo của tổ đội mình, xác nhận cậu ta không có ý gì khác thì cũng chẳng bận tâm thêm nữa, bèn bảo:.
– Vậy thì bắt đầu đi.
Kull theo đấy từng bước kể về chuyện đã xảy ra vào cái đêm mà cậu ta đụng độ với thuật sư và nữ y thuật sư, bằng cách nào mà cậu ta nhận được mấy miếng ngọc dưỡng thần, rồi chính mình nhận được lời mời ra sao.
Cậu ta kể bằng giọng điệu thay đổi cho phù hợp với từng tình tiết một, có hùng hồn dồn dập, có từ tốn sợ sệt, khiến người nghe cảm giác rất chân thật, thậm chí gay cấn đến mức như thể đang diễn ra ở ngay trước mặt mình vậy.
Tính ra cũng là một loại tài năng đi.
Tuy nhiên, Turan cảm giác được không ít lỗ hổng trong câu chuyện, có lẽ là do Kull cố tình tránh đi.
Như thể vì lý do gì mà cậu ta nhắm đến mấy du hành giả ấy, hay rằng bằng cách nào mà thuật sư bị đánh bại, chính mình nhờ đâu mà nhận được lời mời từ nữ y thuật sư.
– Kull! Không ngờ cậu lại trải qua một đêm phiêu lưu thú vị đến thế mà không rủ tôi!
Darmil thốt lên ngay khi câu chuyện kết thúc, vẻ ghen tỵ thấy rõ.
– À thì, cậu lúc đó say rượu ngủ mất rồi…
Kull vẻ áy náy đáp.
Nhưng trong vẻ áy náy đó của cậu ta, Turan có thể xác định đến chín phần mười khả năng Darmil say rượu là do cậu ta gây ra.
Chờ cho hai người đồng đội của mình vui vẻ tạm đủ rồi, Turan mới nhẹ đằng hắng, lên tiếng:
– Nói ngắn gọn, cậu muốn đi gặp nữ y thuật sư đó, bất chấp rằng bản thân là nguyên nhân chủ yếu gây cho họ một đống phiền phức mà trong tình huống thông thường, chính là loại thù không đội trời chung?
Kull chẳng chút ngần ngại gật đầu, còn bảo:
– Chính xác.
Đối phương đã có lời mời, không phải sao?
Darmil bên cạnh như hòa theo bầu không khí, thốt:
– Tôi cũng muốn gặp họ, Turan! Nghe chừng, kẻ đã truy đuổi Kull là rất mạnh.
Tôi muốn đấu với hắn ta một trận.
Phản ứng của hai người này chẳng khác biệt so với tưởng tượng của Turan là bao.
Nó cũng không phải là không vừa ý, nhưng mà, tình huống này bình thường mà nói, rất kì khôi.
Cười khẩy một tiếng, Turan bảo:
– Tốt thôi.
Tôi cũng rất tò mò rằng chúng ta có thể đạt tới loại quan hệ gì với đối phương.
Nhất là khi, Kull, lấy ra xem.
Nghe lời đội trưởng, Kull kêu lên một tiếng như thể giờ mới sực nhớ ra, lại vội vàng đặt lên trên bàn mấy miếng ngọc màu xanh lục nhạt, có vài miếng lẫn thêm màu vàng đất vào.
Vừa trông tới, Turan liền nhận ra đó là gì.
Có lẽ là do nó đã từng học qua kỹ năng ‘Luyện tinh thần’ nên mới có phát hiện như vậy.
Chúng đơn giản mà nói, là tinh thần lượng được bao bọc ở bên trong, chỉ rất ít bị phát tán ra ngoài.
Vấn đề mà Turan quan tâm hơn là, cấp độ không thấp, phẩm chất cũng là tương đối cao.
Bằng kỹ năng chủ đạo của mình, nó dễ dàng xác định trong số mười một miếng ngọc dưỡng thần được lấy ra, toàn bộ đều có cấp độ trên 5, thậm chí có cả một miếng đạt cấp 10; phẩm chất thì hầu hết đều là ‘Ưu’, nổi bật có hai miếng đạt đến phẩm chất ‘Tinh anh’.
Cụ thể chúng có giá trị như thế nào, Turan vẫn còn chưa xác định được, nhưng chắc chắn không hề rẻ, hoàn toàn vượt xa cái giá mà nó đã từng nghĩ đến.
Người sở hữu và thậm chí dám ném ra đống ngọc này, chắc chắn có thân phận không hề thấp.
Phải biết, bản thân ngọc dưỡng thần đã rất có giá rồi, càng chẳng kể đến đống có cấp độ và phẩm chất tốt như đây..