Bất lực và hoảng sợ, tên gác cổng bắt đầu đánh mất đi khả năng nhận thức cái gì nên làm và không.
Hắn ta giờ hẳn còn chẳng buồn suy nghĩ nữa, lên tiếng:
– Các người còn chờ cái gì? Xông lên đi chứ.
Đều là tại các người không phải sao?
Bầu không khí đột nhiên trở nên trầm tĩnh đến lạ, cứ như thể những tiếng kêu thảm vừa rồi chưa từng tồn tại.
Tên thuật sư vừa mắc sai lầm đã sớm trốn vào một góc, chuẩn bị chạy đi bất kì lúc nào, muốn chối bỏ toàn bộ trách nhiệm.
Hắn ta đã hoàn toàn đánh mất sự tỉnh táo, tình trạng có khi còn tệ hơn chủ nhân giọng nói vừa cất lên kia.
Turan cẩn thận cảm giác lấy xung quanh.
Chẳng có ai chịu bước ra cả, và điều đó làm cho nó khó xử.
Theo tính toán của nó, giờ phải là lúc thích hợp nhất để đám người trong bóng tối kia ra mặt, cậy vào lời nhờ vả của đội gác cổng mà ra tay trấn áp tổ đội của nó.
Thở hắt một hơi, Turan quyết định thay đổi phương thức hành động.
Chí ít, nó không muốn tình trạng bản thân ở thế bị động như thế này kéo dài thêm nữa.
– Kull.
Lấy lại tấm thẻ bài.
Đến lúc rồi.
– Nghe lệnh đội trưởng!
Kull cười bảo, dứt lời liền thoắt chạy đi, xông thẳng tới chỗ tên gác cổng.
Hắn ta phát hoảng, lảo đảo lùi về sau vì đôi chân không còn có thể cử động bình thường được nữa.
Đến khi tên gác cổng sắp tự mình ngã vật ra sau, Kull đã đến trước mặt hắn ta, một tay túm lấy cổ áo, một tay giật thẻ bài đi.
Vẫn còn may đối phương không có bí quá hóa liều mà giấu tấm thẻ vào trong túi trữ vật.
Khi ấy, mọi sự chỉ có thể tiến triển theo chiều hướng xấu nhất, và tự nhiên là nỗi kinh hoàng suốt đời hắn ta.
Kull lấy được thẻ bài thì đạp văng tên gác cổng vào vách một căn nhà gần đấy.
Buông lời khinh thường xong, cậu ta mới ung dung bước trở lại chỗ chiếc xe của đội mình.
– Ổn cả chứ, đội trưởng?
Kull dò hỏi, đưa tấm thẻ bài cho Turan.
– Lên xe.
Chúng ta đi.
Turan quả quyết bảo.
Đội gác cổng đã không còn có thể chặn tụi nó được nữa, đám người kia cũng đã bỏ qua cơ hội tốt nhất.
Sự tình tiếp theo nên diễn ra ở bên ngoài thành Nortre thì hơn.
Cứ thế, chiếc xe bán tải chở ba người bon bon chạy đi.
Trên trường, Turan cố tình giữ cho tốc độ chiếc xe không quá nhanh.
Dù sao thì không thể nào thoát khỏi truy đuổi của đối phương được, tình huống xấu nhất vẫn nên tránh khiến đối phương vì ngăn cản mà công kích chiếc xe, làm hỏng mất sẽ rất phiền phức.
Tuy nhiên, xe chạy được chừng vài cây số, Kull bỗng cất tiếng nói với lên:
– Không có ai theo cả, Turan.
Turan nhíu mày.
Nó đương nhiên không nghi ngờ lời của đồng đội mình.
Đám người kia, có vẻ như đã thật sự buông tha cho bọn nó.
Lại còn là sau khi gây rối một đợt.
— QUẢNG CÁO —
“Chẳng lẽ chỉ là tên gác cổng tự tung tự tác?”
Turan không cho là vậy.
Đơn giản bằng câu nói cuối cùng của đối phương đã cho thấy rõ hắn ta hành động bởi có sự sai khiến, càng là có người chống lưng.
Huống hồ chi, việc bị một đám đáng ngờ từ trong bóng tối nhòm ngó vẫn là sự thật không thể loại bỏ.
Nghĩ đến, khả năng lớn nhất chính là nhờ tấm thẻ bài mà Turan đã đưa ra.
Tên gác cổng có thể không nhận ra, nhưng đám người kia hẳn đã sớm biết đó là gì.
Nhưng nếu là vậy, tình huống sẽ thành họ cố tình để cho tên gác cổng mắc sai lầm chí mạng.
Kết thúc như vừa rồi cũng không phải là toàn bộ.
Hậu quả mà hắn ta phải gánh chịu khủng khiếp hơn thế gấp nhiều lần.
Âu cũng là các phe tranh chấp, giằng co với nhau.
Một vài tên năng lực kém cỏi bị sớm đá ra khỏi cuộc chơi cũng là điều dễ hiểu.
Turan nghĩ rồi quyết định nhấn ga tăng tốc.
Nếu sự tình chỗ Nortre đã như vậy, nó không còn lý do để lo lắng nữa, thay vào đó cần sớm bù đắp thời gian bị mất đi.
Đường đến thành Junil còn rất xa.
– Tấm thẻ bài đó là gì vậy, Turan?
Kull cất tiếng hỏi.
Không chỉ cậu ta, mà Darmil cũng rất để ý, dáng vẻ tò mò lộ hẳn ra ngoài.
Turan chưa vội đáp mà đánh lái tránh đi một hòn đá to tướng không biết bị ai cố tình đặt trên đường.
Có lẽ là sản phẩm của một loại phép hệ đất đá nào đó để lại trong chiến đấu.
Dù sao thì chẳng có lý do gì phải tốn công dọn đi cả.
Du hành giả đi qua đoạn đường này vốn là rất ít.
– Một món quà mọn từ… ừm, người bạn mới quen.
Turan vốn chẳng tin tưởng lắm và tác dụng của tấm thẻ bài, nhưng xem ra là nó đã coi thường.
Thứ mà chỉ bằng sự tồn tại có thể khiến cho cả đám người kia từ bỏ việc nhắm vào nó, đương nhiên là ghê gớm.
– Kể nghe một chút.
Kull chẳng chút câu nệ bảo.
Có lẽ là vì nhàm chán nên kiếm chuyện để nói đi.
Turan cơ bản cũng không định giấu giếm làm chi, nhất là với hai người đồng đội của mình.
Cứ lẳng lặng đi cả đoạn đường dài cũng chẳng phải là nên.
Nghĩ đến, thật là lạ khi mà Turan lái xe đi mãi vẫn chưa gặp phải đám quái nào.
Dường như đang có một nhóm du hành giả nào đó hoạt động trong khu vực, vừa mới càn quét qua.
Âu cũng là chuyện tốt.
– Đối phương thuộc hội Anthumn, một hội chuyên nghiên cứu về những điều thần bí.
Khi nghe tin tôi có ý định đến thành Nortre thì gửi tặng cái này.
Turan nói, thuận tay ném ra sau tấm thẻ bài mà vừa cách đây không lâu đã dùng để nhẹ nhõm rời khỏi thành Nortre.
Xong, nó bổ sung:
— QUẢNG CÁO —
– Cô ta bảo rằng nếu có gặp vấn đề gì, cứ dùng tấm thẻ bài này thì có thể tránh hao tốn một nửa công sức.
– Một nửa? Đó coi là một nửa? – Kull thốt, vẻ khó mà tin được – Ừ thì cũng coi như đi…
– Là nữ à! Có xinh đẹp không?
Darmil hỏi ngay vào vấn đề mà cậu ta luôn ưu tiên hàng đầu.
Đó giống như là một thói quen vậy.
– Không tính là.
Turan đáp, hơi suy nghĩ lại thấy không phù hợp, vội chữa:
– Ý tôi là phần xinh đẹp.
Còn nữ thì đúng là.
Quan điểm cá nhân khi cần thì không nên tránh, sẽ chỉ khiến mọi việc thêm tồi tệ.
– Ha! Tôi vẫn muốn gặp mặt một lần.
Turan, cậu không ngại chứ?
– Không ngại.
Turan chẳng buồn đoán xem ý đồ của Darmil là gì.
Chuyện muốn gặp vốn cũng không phải dễ, nhất là khi mọi người đều đang bận rộn, công việc ngập đầu.
Đến khi ấy, cậu ta hẳn cũng quên mất cuộc trò chuyện này rồi.
Kull săm soi tấm thẻ bài thêm một lúc, chẳng biết suy nghĩ cái gì, bảo:
– Cô ta có khi nào liên quan đến sự tình chúng ta cần phải làm ở thành Junil không?
Turan nhăn mày, hoàn toàn không nắm bắt được điều mà Kull đang cố truyền đạt.
Darmil ở một bên thì vẻ mặt mờ mịt, thấy khó hiểu quá lại thôi không nghĩ nữa, ngồi nghe là tốt rồi.
– Ý tôi là… ừm, tấm thẻ bài giống thế này cũng đã từng được tìm thấy… ừm, trên người nữ y thuật sư, và cả thuật sư đi cùng cô ta.
– Kull giải thích – Kí tự ghi bên trên mặc dù khác biệt, năng lượng ẩn chứa lại là không có chênh lệch bao nhiêu cả.
– Tôi có thể hiểu.
Turan nói, gật nhẹ đầu.
Ý của Kull kì thực không phải là chủ nhân tấm thẻ bài này và nữ y thuật sư có liên quan mật thiết gì với nhau, mà là hai bên có tầm cỡ tương đương.
Cơ bản chỉ dựa vào hai tấm thẻ bài cũng không thể nói lên quá nhiều điều, nhưng mối quan tâm của cậu ta vẫn là nên xem xét một hai.
— QUẢNG CÁO —
Thẻ bài xác minh danh tính trên thực tế có rất nhiều loại, và thường đều được chế tác thủ công bởi những người thợ lành nghề nhất.
Đó giống như là ổ khóa và chìa khóa được tích hợp làm một, không ai muốn bị làm giả, và luôn phải có biện pháp phòng chống việc bị kẻ xấu trục lợi một khi chiếm được.
Tấm thẻ bài ở một mức độ nào đó đại diện cho chính thân phận của chủ nhân, và được thiết kế để khi rời khỏi người quá lâu thì sẽ mất dần đi lực lượng phụ thuộc, cũng tức là mất đi giá trị xác minh.
Một số tấm thẻ bài còn có tính năng mang theo ý chí của chủ nhân, giúp truyền tải một thông điệp ngắn, dựa vào đó chia thành từng chức năng riêng biệt tùy theo nhu cầu.
Tấm thẻ bài mà Kull đang cầm trên tay dù đã trải qua thời gian khá dài, vẫn còn mang theo năng lượng tương đối ổn định.
Chất lượng tốt như thế, cho thấy địa vị chủ nhân của tấm thẻ bài không hề thấp.
Có điều, khó mà nói rằng đó là bản thân cô gái đã tặng tấm thẻ bài cho Turan.
Nó tin tưởng hơn rằng cô ta là được ai đấy đưa cho, rồi mới tặng lại cho nó.
Như thế, vẫn không hề làm giảm đi sức ảnh hưởng của tấm thẻ bài.
Turan cũng tự hỏi rằng chủ nhân là ai mới có thể khiến những kẻ đang tranh đấu ở thành Nortre tạm thời thu lại nanh vuốt của mình.
Hoặc có lẽ, tấm thẻ bài chỉ đơn giản chứng minh rằng, tổ đội của Turan không định tham gia vào tranh đấu, càng sẽ không gây tác động xấu nào.
– “Báo đen”.
Kull cất tiếng.
Cậu ta vừa đọc lên hai kí tự ngắn gọn được ghi trên tấm thẻ bài.
– Cậu đọc được?
Darmil thốt.
Cậu ta hoàn toàn nhìn không ra đó là gì, cứ như mấy nét vẽ nguệch ngoạc của trẻ con.
– He he.
Có tìm hiểu qua.
Kull cười nói, hơi vênh mặt lên vẻ tự đắc.
Turan đã biết từ sớm hai con chữ đó là gì, nhưng nó lại chẳng điều tra ra “Báo đen” đại diện cho ai.
Mà kì thực, nó cũng không có dành ra bao nhiêu công sức cả.
Dù sao thì lúc đó nó chẳng xem trọng lắm.
Thậm chí ngay bây giờ, nếu không phải Kull chủ động nêu lên vấn đề, nó cũng không có đi để ý thêm.
– So với “Chó đốm” thì nghe kêu hơn nhiều.
Hừm…
Kull lẩm bẩm, ra vẻ suy tư.
“Chó đốm” là hai con chữ mà cậu ta thấy được trên tấm thẻ bài của nữ y thuật sư.
Về phần thuật sư đi cùng cô nàng, ghi là “Tượng đất’, có chút không phù hợp.
Tuy nhiên, căn bản không thể dựa vào ý nghĩa con chữ ghi trên tấm thẻ bài mà xác định điều gì.
Quan trọng hơn cả vẫn là năng lượng ẩn chứa bên trong.
“Báo đen” hay “Chó đốm”, giống như là mật danh vậy, người nên biết thấy được thì sẽ biết ngay là gì, kẻ ngoài cuộc như nó và hai người đồng đội đây thì nhiều lắm chỉ để phân biệt mà thôi..