– Hẳn là.
– Turan đáp – Cô tin tưởng cậu ta đến vậy? Vừa rồi, cô có thể đã chết không biết có bao nhiêu thê thảm.
Iskeiya nhắm hờ mắt lại trong giây lát, mỉm cười.
Nụ cười nhẹ nhàng ấy mang đến cho Turan cảm giác như thể cô nàng không hề có chút ý xấu nào, thậm chí chân chính là một nạn nhân, trong tâm chỉ muốn dành điều tốt đẹp nhất cho người đối diện.
Có lẽ là thật, hoặc không.
Nhìn nhận lại mọi việc cho tới giờ, quả thực Iskeiya luôn nằm ở thế yếu.
Có điều, đó là do chính cô ta đặt mình ở thế yếu.
Turan không dám dại dột chỉ dựa vào bấy nhiêu đấy mà tin tưởng một cô gái cả gan đơn độc đối mặt với ba thành viên tổ đội của mình.
– Lòng tin chẳng phải rất kì diệu sao.
Đôi khi chẳng cần một sự thuyết phục nào cả, đơn thuần cảm tính là đủ, lại vững chắc hơn hết thảy.
Giọng điệu nghe hay đấy, Turan lại chỉ đành âm thầm gạt bỏ sang bên.
Đối phương chỉ đang tránh né vấn đề.
Có lẽ cô ta cũng không biết rằng Kull đã kể bao nhiêu phần về đêm hôm đó cho nó.
Cô ta mà không phải dựa vào lý trí quyết định thì Darmil đã sớm đoạt giải người thông minh nhất thế giới rồi.
Nghĩ đến, lời thừa nói thật nhiều.
Turan vậy mà vô thức đã bị cuốn theo nhịp độ của cô nàng.
– Vậy, cô muốn gì ở cậu ta? – Turan hỏi.
Iskeiya nghe xong thì ngồi thẳng người dậy, làm ra điệu bộ nghiêm túc.
Dù vậy, dáng vẻ ấy của cô nàng vẫn chẳng hề thiếu đi sự dịu dàng như là thuộc về bản chất.
– Trông chờ ở một sát thủ, chỉ có duy nhất một điều mà thôi.
“Đó là đương nhiên.” Turan thốt thầm.
Cái nó đang muốn hỏi là nữ y thuật sư nhắm vào ai.
Nếu đối tượng có tầm vóc quá cao, hay có ảnh hưởng khó mà chấp nhận được đến kế hoạch lớn của riêng nó, vậy thì chỉ có thể từ chối.
Chuyện hợp tác với đối phương, còn có nhiều hơn một cách.
– Mạo muội xin hỏi, đối tượng là ai?
Câu hỏi trực tiếp của Turan không nhận được câu trả lời.
Thay vào đó, Iskeiya hé môi, vẻ do dự, rồi đáp:
– Chúng ta nên dùng chút trà chứ nhỉ?
Dứt lời, cô nàng tùy ý lấy ra một bộ ấm tách sang trọng, cũng liền bắt đầu pha cho hai bên mỗi người một tách trà nóng.
Hương trà không đậm, có vị dịu ngọt và thanh, nghe ra còn có tác dụng dưỡng thần.
Cụ thể, Turan chẳng rõ, cũng không dành quá nhiều sự quan tâm.
Nhưng đối phương đã mời trà, nó đương nhiên chẳng thể thẳng thừng từ chối.
— QUẢNG CÁO —
Có điều, Turan biết chắc là Iskeiya đang bối rối.
Khó mà hiểu được vì sao cô ta đột nhiên trở nên như vậy.
Cô ta không thể chỉ dựa vào một tách trà nóng mà mong nó đừng hỏi về đối tượng mình đang nhắm đến.
Dùng trà xong, chính xác thì Turan chỉ nhấp một ngụm nhỏ, xác nhận dễ uống hơn nhiều so với thứ mà chiều hôm qua nó được thưởng thức.
Chờ cho đến khi Iskeiya đã sẵn sàng, Turan mới tỏ ý muốn được nghe câu trả lời.
– Tôi không nhớ rõ lắm, ai là người đang nắm quyền thành Junil đây?
Turan hơi nhướn mày, trong lòng thì đã kinh ngạc vô cùng.
Đối phương thế mà lại nhắm đến chủ nhân thành Junil.
Yêu cầu này, nó không thể nào chấp thuận.
Vấn đề không phải là độ khó hay tầm ảnh hưởng của sự việc.
Ra tay với người vừa mới bỏ bê công việc để tiếp đón mình bằng một buổi trà chiều có nghĩ thế nào cũng là không thỏa đáng.
Nói trắng ra, thì đối tượng là người quen.
– Giữa hai người có mâu thuẫn?
Turan dò hỏi.
Tình huống tốt đẹp nhất là nó có thể đứng ra giải quyết mâu thuẫn ấy, bằng cách nào đó.
Nhưng nghĩ đến, khiến cho Iskeiya phải nhờ đến kẻ ám sát mình để mà sát hại đối phương thì hẳn phải là một mối thù không dễ dàng xóa bỏ bởi một kẻ thứ ba.
– A.
Không phải.
– Iskeiya vội thốt – Đối tượng là một người có quan hệ với ông ta.
Tôi nhất thời quên mất nên… ừm, lúng túng.
Đúng thật là lúng túng, còn vụng về nữa.
Turan không tin.
Nó chẳng dám tin.
Khó xử.
Mặt khác, nếu là đã quên mất, không chỉ đích danh được, Turan sẽ không thể xác định chính xác mục tiêu.
Có thể sát thủ như Kull ưa thích xác định mục tiêu thông qua đặc tính gắn liền, nhưng nó thì cần một thứ rõ ràng hơn.
Sát thủ chỉ đơn giản là sát hại đối tượng phù hợp với đặc tính như được mô tả, có sai đối tượng mà khách hàng thật sự nhắm vào cũng không hề ảnh hưởng tới phần thưởng nhiệm vụ.
Turan lại cần phải suy xét thiệt hơn và mức độ ảnh hưởng tới kế hoạch của riêng mình.
Sự nhầm lẫn xảy ra, không có nghĩa là đối tượng thật sự bị nhắm vào sẽ sống sót.
Huống hồ chi, nó còn đang muốn hợp tác lâu dài với Iskeiya.
Turan nhìn chằm chằm nữ y thuật sư, chờ đợi một vài lời có ý nghĩa hơn.
Thế nhưng đáp lại nó chỉ là cái cúi đầu đầy ái ngại của cô nàng.
Tất cả cố gắng vừa rồi đến từ cả hai bên là để nhận được kết quả này.
Turan thật muốn chửi.
Thở hắt một hơi, Turan cố làm bản thân bình tĩnh lại.
Nó có lẽ đang bị buộc phải suy nghĩ theo chiều hướng mà Iskeiya mong muốn.
Cô nàng nên biết rõ đâu là mục tiêu mà mình nhắm đến, chẳng qua là cố tình chờ cho nó thốt ra một cái tên nào đấy phù hợp.
Hoặc thậm chí, cô ta cũng chỉ cần khiến cho phía thành Junil náo loạn một đợt.
Đúng thật là không thể xem thường.
— QUẢNG CÁO —
Đã thế, Turan trước mắt nên tránh chủ đề này.
Nó cần phải xem xét tiềm năng hợp tác của đối phương đã.
Nếu là xứng đáng, vậy thì chiều ý cô ta một chút cũng chẳng phải là không được.
– Cô biết thứ này chứ?
Turan cất tiếng, lấy ra một viên tinh thể màu vàng nhạt đặt lên bàn.
Vừa trông thấy viên tinh thể, Iskeiya gần như mất đi toàn bộ sự kiên nhẫn của mình.
Đôi mắt cô nàng sáng lên, người hơi ngả về trước, chừng chỉ chốc sẽ lao ngay đến mà chộp lấy.
Thứ này có vẻ còn quan trọng hơn cả mọi điều vừa xảy ra, gấp nhiều lần.
Turan không có ý ngăn cản đối phương.
Nó còn muốn xem xem cô ta định tự làm mình mất mặt như thế nào.
Chuyện trả lại viên tinh thể vốn là điều chắc chắn, điểm mấu chốt là sẽ nhận về được cái gì.
Vội vàng ngồi cho ngay ngắn, cũng điều chỉnh tâm tình xong, Iskeiya mới nhẹ đằng hắng một tiếng rồi bảo:
– Vật này… Cậu làm thế nào có được?
Dường như bản thân cô nàng cũng không dám chắc rằng khi mình chết đi dưới tay của Kull đã làm rơi ra.
Khả năng cho chuyện đó quả thật rất thấp, mà theo như Turan được biết, những người tái sinh sẽ có trí nhớ bị thiếu sót đôi chút, nhất là càng gần với thời điểm mà cái chết diễn ra.
Cô ta còn nhớ về lời mời dành cho Kull xem chừng cũng đã là may mắn rồi.
– Cô muốn?
Turan hỏi, trực tiếp bỏ qua thắc mắc của đối phương.
Nó có được viên tinh thể này ở đâu không quan trọng, mà là cô ta định lấy gì để trao đổi.
– Cậu biết là tôi muốn.
Iskeiya nghiêm giọng, trong ánh mắt hiện lên lòng kiên quyết, điệu bộ lại trông có vẻ thành khẩn.
Cô ta đang lo lắng.
Hẳn là sợ Turan sẽ không chấp nhận trả cho mình.
– Yên tâm.
Thứ này tôi sẽ trả về cho nguyên chủ của nó.
Chỉ là về thời gian thì tôi không chắc sẽ mất bao lâu.
Ý nghĩa lời của Turan rất rõ ràng.
Món hàng đã có ở ngay đây rồi, nếu cô nàng muốn nhận về ngay thì hãy cho nó xem thành ý tương xứng.
— QUẢNG CÁO —
Tuy nhiên, cho tới hiện tại thì Iskeiya vẫn chưa biết Turan mong muốn điều gì.
Cô ta vốn cho rằng tổ đội ba người của nó đến đây không để làm gì hơn ngoài đáp lại lời mời của mình.
Giờ thì tình huống đã hoàn toàn thay đổi.
Có lẽ là do cô nàng đã bất cẩn, không chịu suy tính kỹ càng.
Bản thân lúc này thiếu thốn sự chuẩn bị, tự nhiên rơi vào bị động, chỉ cần bước sai thêm một bước nữa sẽ phải gánh chịu thất bại nặng nề.
Chính mình đột nhiên trở thành một miếng mồi ngon cho đối phương, có nhìn như thế nào cũng là không dễ chịu.
– Cậu muốn gì? – Iskeiya thốt.
Turan mỉm cười, hơi ngả người về sau cốt tạo cảm giác thoải mái cho đối phương.
Đối với Iskeiya, nó càng tránh xa viên tinh thể càng tốt, dù rằng trước khi hai bên đạt thành thỏa thuận, tin chắc cô ta vẫn sẽ không tự tiện giành lấy viên tinh thể.
– Ngọc dưỡng thần.
– Turan đáp – Cô có bao nhiêu?
Iskeiya hơi nhíu mày, ra vẻ nghĩ ngợi, bảo:
– Tạm thời, tôi chỉ có thể giao ra mười viên.
Nhiều hơn nữa, đành phải chờ qua một khoảng thời gian…
Đối phương dễ dàng chấp nhận như vậy thật khiến Turan không khỏi băn khoăn về giá trị thực của viên tinh thể đang đặt trên bàn kia.
Cô ta thậm chí còn chẳng thèm hỏi cụ thể nó cần bao nhiêu ngọc dưỡng thần.
Nếu nó thốt ra con số hơn trăm, e rằng cô ta cũng sẽ không nao núng đi.
Có điều, thứ mà Turan nhắm đến, không phải là một cuộc trao đổi ngắn hạn.
Nó trông chờ một sự hợp tác lâu dài.
– Đừng vội quyết định mọi việc như thế.
– Turan nói – Ở đây, tôi vẫn chỉ là khách.
– Ý cậu là…
Iskeiya đưa tới ánh mắt ngờ vực.
Ở vị thế hiện tại của cô ta thì thật khó mà dành sự tin tưởng cho bất kì ai, bất kì thứ gì, bao gồm cả những lời hứa hẹn nghe cực kì hấp dẫn mà Turan có thể thốt ra.
Vậy nên, Turan quyết định lựa chọn cách trực tiếp nhất, tránh khiến đối phương càng thêm dè chừng.
Lời mời hợp tác của nó, tin chắc rằng cô ta sẽ chấp nhận sau khi bình tĩnh suy nghĩ kỹ càng một vài ngày, nhưng thời gian lại là thứ xa xỉ mà nó chẳng có được bao nhiêu vào lúc này..