Vans Force Phế Tích Thế Giới Các Thần


– Vậy thì… mong thứ đón chờ tôi ở tương lai không phải là sự thất vọng rồi.
Iskeiya nhẹ giọng đáp, trông đã từ tốn hơn trước nhiều, không còn nữa vẻ thất thố.

Dù sao thì mọi chuyện đã coi như được xác định xong, chẳng có việc gì phải bối rối thêm.

Đối với người thanh niên dám giao cho cô ta viên tinh thể mà không sợ bị lật lọng, vẫn là cần thể hiện thật tốt cho đối phương xem, tránh bị khinh thường.
Turan nâng tách trà vẫn còn chút hơi ấm của mình lên nhấp một ngụm nhỏ.

Vị trà thơm ngon, dễ uống lạ thường.

Có lẽ là vì tâm tình của nó giờ đã khác.
Tính đến, hôm nay cũng không thể gọi là không có thu hoạch, chỉ là Turan đã mong chờ nhiều hơn thế này.

Công việc của nó ở đây coi như đã tạm hoàn thành.
Kì thực, còn có một thứ mà Turan muốn làm rõ, chính là về danh tính của kẻ đã khiến Kull hôm đó một mực chạy trốn mà vẫn cứ bị truy đuổi tới cùng, cho đến tận sáng hôm sau.

Qua lời kể của cậu ta, đối phương giống như là chủ động tha mạng cho con mồi của mình vậy, hay có thể nói rằng đã mất đi hứng thú khi cậu ta từ chối trốn chạy thêm.
Nếu thật sự có kẻ như thế tồn tại đứng về phía nữ y thuật sư, Turan sẽ cần phải dè chừng, không thể thoải mái hành động.

Một phần lý do của việc nó không cố gây áp lực lên cô ta cũng là ở điểm này.
Tiếc là Turan không có cách nào dò xét Iskeiya về kẻ đó, rất dễ làm lộ ý đồ.

Phải biết hôm ấy, Kull đều là dựa vào cảm giác siêu việt của mình chứ đối phương chẳng hề lộ diện.

Đây rất có thể là con bài tẩy của cô ta, sẽ chẳng muốn bị người khác phát hiện.
Nghĩ ngợi một hồi, Turan bèn đứng dậy, tỏ ý muốn rời đi.

Iskeiya không có ngăn cản, chỉ tùy tiện cất vài lời nhã nhặn thường nghe được từ một người chủ nhà đang tiếp đãi khách.
Thế nhưng khi bước chân của Turan gần đến cửa, nữ y thuật lại bật thốt:
– Phải rồi.

Phía bên kia đang chuẩn bị mở rộng vùng tranh chấp lên phía bắc, trải dài đến tận cánh đồng đen Falopt.

Chẳng biết đây có thể coi là thông tin tình báo có ích cho cậu hay không?
Thành thật thì không.


Nhưng Turan sau vài giây suy nghĩ thì quyết định hỏi:
– Nơi đó, có một phó bản mang cái tên là ‘Nơi trú ẩn của hoa tuyết’, đúng không?
Đột nhiên nghe đến tên cụ thể của một phó bản thì thật khó để mà xác định ngay được.

Huống hồ chi “nơi đó” mà Turan nhắc tới cũng chẳng có nêu cụ thể là ở đâu.

Đường biên giới phía bắc của vương quốc Danlion vốn không hề ngắn.
– Việc này… Tôi sẽ cần chút ít thời gian.
Iskeiya đáp.

Nếu chỉ là thông tin về một phó bản, cô ta tự tin bản thân không thể bị làm khó.

Cái khiến cô nàng lo lắng là đối phương thực tế cần nhiều hơn vẻ ngoài của câu hỏi.
— QUẢNG CÁO —
– Không cần.

Đừng để ý.
Turan vội nói.

Nó thốt ra câu hỏi vừa rồi với mục đích duy nhất là muốn xác nhận mà thôi.

Phần lớn thông tin về phó bản ‘Nơi trú ẩn của hoa tuyết’ nó đã nắm cả rồi.

Đó dù sao cũng là điểm mấu chốt quyết định việc nữ người sói Camilier có thể đột phá Nihr được hay không.

Nói không ngoa, một nửa kế hoạch mà Turan dành cho vương quốc Danlion chính là vì nơi đấy.
Vậy nên nếu vương quốc Danlion thật sự có ý định mở rộng vùng tranh chấp lên khắp phía bắc thì sẽ gây không ít khó khăn cho Turan trong việc giành lấy lượt tham gia càn quét phó bản.

Tổ đội của nó đến cùng vẫn là có xuất thân từ vương quốc Enria.
Lời của Turan vào tai Iskeiya lại thành có ý khinh thường.

Dĩ nhiên cô nàng sẽ không dễ dàng bị khiêu khích, nhưng cảm giác bực tức là vẫn có, nhất là khi chính mình vừa níu chân đối phương lại vì muốn cung cấp một vài lợi ích, gỡ gạc cho sự áy náy trong lòng gây ra bởi viên tinh thể còn đang nằm trong tay đây.
Turan nhấc bước rời đi trước khi Iskeiya có cơ hội làm gì thêm.

Bản thân nó không nghĩ rằng hai bên còn có gì để nói.


Mặt khác, nó cần tránh dây dưa ở đây quá lâu, sẽ dẫn đến thêm những sự chú ý không cần thiết.

Hiện tại đã đủ phiền phức rồi.
Darmil và Kull chờ ở bên ngoài, vừa thấy Turan bước ra thì đến thăm hỏi một hồi.

Đó trên thực tế là thay cho lời xác nhận rằng mọi chuyện vẫn ổn, hoặc ít nhất còn chưa có xuất hiện điều gì đáng lo ngại.
– Đi thôi.
Turan cất tiếng, tỏ vẻ vội vàng.

Rời khỏi nơi đây xong, nó còn có không ít việc phải làm.
Suốt cả quãng đường đến cổng ra vào khuôn viên của căn biệt thự, ba người tổ đội Turan không gặp phải bất kì khó khăn hay trắc trở nào.

Thậm chí đến màn tra hỏi của mấy người nhân viên an ninh cũng diễn ra trót lọt.

Họ làm như chẳng hề có chút cảnh giác nào với bọn nó, thật khiến trong lòng Turan dấy lên một vài nỗi lo vô cớ.
– Dáng vẻ bất an này… Cô gái đó đã làm gì không đứng đắn với đội trưởng sao?
Giọng của Kull vang lên với ý đùa nghịch, nhưng sự quan tâm hoàn toàn có thể thấy được.
Turan mỉm cười, bảo:
– Còn không phải cậu mới là người bất an nhất ư?
Kull mở tròn mắt, há miệng ra, lại không biết phải biện minh như thế nào.

Cậu ta đúng là có lo lắng, nhưng theo kiểu nói này, chẳng khác nào cậu gặp vấn đề tương đối nhạy cảm với nữ y thuật sư cả.

Giờ mà mở mồm kêu ca linh tinh thì chắc chắn chỉ gây thêm hiểu lầm mà thôi.
Darmil bật cười, nhảy tới xô Kull sang một bên bằng một cú huých vai.

Có lẽ cậu ta chỉ cố tỏ ý thân thiện nên có giữa hai người đồng đội, lại chẳng ngờ rằng khiến đối phương bị văng đi, ngã vật ra, lăn lộn hẳn mấy vòng.

— QUẢNG CÁO —
Kull tất nhiên đang giả đò, ít nhất một nửa là vậy.

Darmil thì không suy nghĩ nhiều, vội vàng chạy tới đỡ người đồng đội của mình lên với vẻ hốt hoảng.
“Hai tên này thật giỏi làm trò.”

Turan nói thầm, lắc nhẹ đầu.

Nghĩ đến, nó quả thật đang lo lắng những chuyện không đâu.

Những thứ nó có thể làm được thì đều đã chuẩn bị xong cả rồi, còn mấy điều vượt ngoài khả năng kia, có cố thì cũng chẳng thay đổi được gì.
Gần trưa.

Turan trở về nhà trọ một mình.

Darmil vốn đề nghị một buổi săn giết quái nhưng sau khi bị Kull dụ dỗ thì đổi ý thành đến chỗ ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn.
Turan không có hỏi về mục đích của Kull.

Cậu ta biết phân rõ nặng nhẹ, chỉ cần đảm bảo công việc hoàn thành là được.

Lại nói, tổ đội cũng chỉ nán lại thành Junil này nhiều lắm là hai đến ba giờ đồng hồ nữa.

Đề nghị của Darmil theo đó đương nhiên là không thể thực hiện, hoặc có thể xem chuyến đi chính là buổi săn giết quái cũng tốt.
– Cậu nhóc.

Đến ta hỏi một chút.
Giọng nói hơi khàn nhưng cực kì dứt khoát vang lên.

Turan vừa nghe, nhất thời lại không nhận ra giọng nói đó đến từ bà chủ nhà trọ.

Có lẽ vì nó đã chẳng nghĩ rằng bà ấy sẽ gọi mình vào lúc này đi.
– Bà có việc?
Turan quay sang, cất giọng nhỏ nhẹ vừa đủ để đối phương nghe thấy.

Khoảng cách giữa hai người vốn cũng không xa, chỉ chừng vài bước chân mà thôi.
Bà lão thấy phản ứng như vậy của Turan thì cất một tiếng thở dài, lại lưỡng lự thêm vài giây xong mới bảo:
– Cậu định làm gì cái tòa thành yên bình này?
Turan im lặng.

Nó khó mà hiểu được ý nghĩa câu hỏi của đối phương.

Cho dù bà lão bằng cách nào đó tra ra được thân phận của nó thì cũng chẳng có lý do gì thốt ra lời vừa rồi.

Ở đây có lẽ còn có người khác.
Turan theo phản xạ liếc mắt nhìn quanh.

Nó không chủ động tìm kiếm một ngóc ngách nào, chỉ là để xem bản thân có lỡ bỏ qua điều gì hay không, cũng đồng thời cho đối phương thấy rằng chính mình nhận thức được tình huống hiện tại.
– Yên tâm.


Giờ ở đây chỉ có bà già này và cậu.
— QUẢNG CÁO —
Bà lão cất tiếng, mỉm cười hiền hòa nhìn lấy Turan.

Đối phương khả năng cao là không có ý xấu, nhưng đề phòng thì nó vẫn chẳng thể bỏ qua.
– Câu hỏi đó, chẳng phải quá chung chung rồi? – Turan cười đáp.
– Cậu hiểu ý ta là gì.
Bà lão nhấn giọng, vẻ tươi cười đầy thân ái của một người đã có tuổi vẫn còn nguyên đó.
Turan thở hắt một hơi.

Nó đúng thật là tồi tệ mới đi tránh né câu hỏi chân thành của một bà lão.
– Yên bình à… – Turan thốt – Sự yên bình được đặt ra để làm bước đệm cho sự tranh đấu ở nơi khác, đáng được giữ gìn sao?
Nụ cười trên gương mặt bà lão vơi đi, chỉ một chút, lại làm cho những nếp nhăn càng lộ rõ, thành già thêm không biết bao nhiêu tuổi.
– Có lẽ không.

Nhưng là điều tốt nhất mà nơi đây nên có được.
Turan nhắm hờ mắt, cười nhạt.

Lời của đối phương không sai.

Nó kì thực cũng chẳng có định phá hoại cái sự yên bình đang diễn ra ở đây làm chi cả.

Chỉ là, mọi sự cần phải được thực hiện thì tính toán của nó mới có thể sinh ra kết quả mong muốn.

Nói một cách ngắn gọn, những lời vừa rồi chỉ là cái cớ của riêng nó mà thôi.

Đúng hay sai, vốn chẳng quan trọng.
– Đây là ý nguyện của bà? – Turan dò hỏi.
Bà lão trầm mặc.

Nụ cười không biết từ bao giờ đã biến mất, chỉ còn đọng lại bi thương.

Turan một lần nữa trở thành người xấu rồi.
– Nếu ý cậu đã quyết thì bà già này đã chẳng còn có thể khuyên bảo gì thêm.

Người trẻ, đúng là không cho lớp già như ta đây được an tâm chút nào…
Những lời kế tiếp, Turan đành phải bỏ lỡ.

Nó không có cơ hội nghe cho xong, vì đã phải vội vàng di chuyển ra ngoài, cố sức chạy đến nơi tương đối trống trải để tránh làm ảnh hưởng đến những người không liên quan..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận