Turan thừa lúc Jingur còn chưa kịp xác định nên làm gì tiếp theo thì nhảy sang bên, cố giữ khoảng cách.
Vừa rồi, nó đã tiêu hao quá nhiều thể lực và nguyên khí, trong thời gian ngắn khó mà bù đắp được.
– Quả nhiên là khó lường.
Jingur cất tiếng, giọng nói mang theo sự kính trọng, nhưng cũng ẩn chứa cơn giận đang chực chờ nổi lên.
Không một ai có thể vui vẻ khi chính mình đang thất thế cả.
Turan đứng thẳng người, thả lỏng cơ thể.
Kỹ năng ‘Hấp thu nguyên khí’ được vận dụng đến mức cao nhất, cố gắng giúp nó hấp thu được càng nhiều nguyên khí càng tốt.
Về phần thể lực thì chỉ đành chịu phép.
Trong trận đấu này, tất nhiên là không được sử dụng vật phẩm.
Nếu thế thì chẳng khác gì đang so tài lực với nhau cả.
– Tiếp tục chứ? – Turan hỏi.
Jingur nhếch mép cười, chừng có ý nghĩ thú vị nào đó.
– Làm nóng xong rồi, chúng ta cũng nên vào phần chính thôi.
Turan sầm mặt.
Nó hiểu ý của Jingur là gì.
So kiếm thuật với nhau, phần quan trọng nhất chính là so chiêu kiếm.
Mặc dù giữa hai cá nhân, trong thực chiến có thể chịu tác động bởi nhiều yếu tố, nhưng bản thân là kiếm sư thì thắng đối thủ nhờ chiêu kiếm mà mình nắm giữ mới là điều đáng tự hào.
Từ đầu đến giờ, cả Turan và Jingur đều chỉ mới thể hiện ra một phần thực lực bản thân.
Đó một mặt là thăm dò đối thủ, còn lại chính là sự giao lưu đầy tinh tế.
Kiếm sư, đối thoại với nhau tốt nhất là qua những đường kiếm.
Chỉ có điều, Turan đã không nghĩ rằng vị quân đoàn trưởng sẽ thật sự định dùng toàn lực để đấu với mình.
Ông ta làm vậy, quả thật là xem trọng nó một cách quá đáng.
Thấy Turan đứng yên, không có vẻ là muốn ra đòn trước, Jingur bèn giành thế chủ động.
Bắt đầu bằng việc đứng nghiêm người, mắt nhắm hờ, kiếm để chéo sang bên, vị quân đoàn trưởng chỉ chốc đã tiến vào trạng thái đặc thù.
Tụ nguyên, vận khí, thúc đẩy, tác động, kích phát.
Đó là năm bước cơ bản để thi triển một chiêu thức vận dụng nguyên khí.
Tụ nguyên là bước đầu tiên, cũng là quan trọng nhất, quyết định chiêu thức khi được thực hiện có thể dùng được bao nhiêu nguyên khí.
Nguyên khí trong người, gọi là lưu trữ, trên thực tế lại luôn luôn vận động, được chuyển đi khắp cả cơ thể.
Mỗi một động tác của cá nhân đều sẽ dẫn động và tiêu tốn nguyên khí, chỉ là thường thì số lượng rất ít mà thôi, chẳng mấy chốc có thể hồi phục.
Tụ nguyên, chính là khiến cho việc vận chuyển nguyên khí thay đổi có chủ đích, chuẩn bị sẵn sàng cho bước kế tiếp.
Turan thấy được rằng, Jingur đang có một quá trình tụ nguyên đáng nể.
Ông ta chắc hẳn đã luyện tập việc này hàng trăm ngàn lần mới có thể đạt tới được, còn không thể bỏ qua yếu tố tài năng.
Vài giây sau, Jingur mở mắt, ý chí chiến đấu thổi bừng lên.
Ông ta sải bước, nghiêng người, giương kiếm ra sau, lượng lớn nguyên khí trong người theo đó dần được trải khắp những vị trí quan trọng, đặc biệt tập trung ở nơi cổ tay rồi dồn vào chính thanh kiếm.
Là một đòn đâm tới, có thể tạm đoán như vậy.
Cụ thể thì khó mà nói được, nhưng Turan lại thấy có chút quen thuộc, dường như đã gặp qua ở đâu rồi.
Giờ lại không phải lúc để Turan lục lọi trí óc của mình.
Nó cần phải tìm cách đáp lại chiêu kiếm của đối phương, thứ mà có lẽ là dùng để trả đũa đòn đâm của nó vừa nãy.
Tránh né là có thể, nhưng tuyệt đối không thể chạy trốn.
Cách tốt nhất chính là dùng một chiêu kiếm đối ứng, thậm chí phá giải.
Turan chỉ sợ rằng thanh kiếm đã bị hư hại gần nửa của mình không thể chịu nổi sức nặng từ chiêu kiếm của đối phương.
Phải chi nó có được một thanh kiếm tốt hơn thì mọi chuyện đã khác.
Chỉ đành cố gắng tránh né mà thôi.
Nghĩ rồi, Turan dấn bước tiến về trước.
Một đòn đâm tới chứa đựng nguyên khí dồi dào, khoảng cách càng lớn càng khó tránh được; mặc dù khi ấy sát thương nhận phải có giảm đi, nhưng đó không phải là điểm mấu chốt lúc này.
Jingur nghiêng người lần nữa, dồn trọng tâm về trước, rồi đột ngột xoay người, cánh tay theo đó vung mạnh, đẩy thẳng tới một lực lượng khổng lồ.
Đó là một cơn lốc xoáy cực kì sắc bén, thậm chí mơ hồ có thể thấy ánh sáng lấp lóe bởi kim loại trong không khí.
Cơn lốc xoáy xông thẳng tới như một viên đạn tốc độ cao, sẽ càn phá và cắt rời mọi thứ trên đường nó đi qua.
Turan hơi giật mình, không phải bởi vì chiêu kiếm mạnh mẽ của Jingur, mà là nó vừa sực nhớ ra chiêu kiếm này là gì, cũng như bản thân đã gặp qua ở đâu.
Bản năng thúc đẩy.
Trong vòng chưa đầy nửa giây ngắn ngủi, Turan vận dụng toàn bộ sức lực, nghiêng người, đâm kiếm tới, hướng thẳng vào giữa cơn lốc xoáy đáng gờm chợt xuất hiện kia.
Cơn lốc đầu tiên là cuốn lấy thanh kiếm, kế đó lan đi khắp người Turan, khiến cả cơ thể nó không ngừng bị cắt xén.
Đau rát, đến tột cùng.
Máu tươi theo từng vết thương dần chảy ra, thấm đẫm gần nửa người của Turan.
Nơi cánh tay của nó hẳn là thê thảm nhất, khi giờ trông chẳng khác gì một đống máu thịt, chừng bất kì lúc nào cũng có thể vỡ tan.
Lượng khí huyết còn lại không đến 30%.
Nguyên khí tiêu tốn đến gần như chẳng còn gì cả.
Trận đấu này nếu tiếp tục, Turan không nghi ngờ gì chính là bên thua cuộc.
– Ông là ai?
Turan nén đau, thốt.
Jingur tối sầm mặt, dường như đang giận dữ.
Nhưng rồi cảm xúc ấy đột ngột tan biến, khiến gương mặt ông ta hóa thành nghiêm nghị.
– Cậu không biết?
Turan mở trừng mắt nhìn chằm chằm đối phương, chờ đợi câu trả lời.
– Cậu thật sự không biết…
Jingur bật cười.
Tiếng cười nghe có vẻ chua chát, đầy ý tự giễu.
– Đúng thật là thiên tài.
– vị quân đoàn trưởng thốt – Bất chấp chênh lệch giữa hai bên, cậu vẫn dũng cảm đối mặt, bằng phản xạ trong chốc lát phá giải chiêu kiếm của tôi.
Trận đấu, rất hay.
Rất thú vị.
Hoàn toàn xứng đáng.
Turan nhăn mày.
Cơn đau khắp cơ thể nó mỗi lúc một tệ hơn.
Tuy nhiên, lúc này nó chỉ quan tâm duy nhất một vấn đề mà thôi.
Jingur, chắc chắn không chỉ là quân đoàn trưởng quân đoàn Ungreilt.
Việc có thể thi triển chiêu kiếm vừa rồi đến trình độ đó cho thấy rõ thân phận của ông ta cao hơn thế nhiều.
Có lẽ vì lý do gì đấy ông ta mới phải lựa chọn thành lập và dẫn dắt một quân đoàn.
Như thế, lại chẳng trách được Wyndur có thể tùy ý mưu tính dưới trướng Jingur.
Ông ta cho phép chuyện đó, hoặc căn bản chẳng thèm quan tâm.
Thấy Turan có vẻ vẫn còn giữ nguyên thắc mắc của mình, vị quân đoàn trưởng cất tiếng:
– Nếu cậu muốn biết, sao không thử đến hỏi trực tiếp ở nơi bắt nguồn mọi việc?
Turan nghiến răng, bảo:
– Nơi đó, tôi chắc chắn sẽ đến.
Nhưng ông không nghĩ rằng cần cho tôi một lời giải thích thỏa đáng ư?
Jingur cười nhạt, đáp:
– Chẳng có gì để giải thích cả.
Cứ thế, ông ta quay người, toan bước đi, chẳng thèm ngó ngàng đến cơ thể chừng gục ngã của Turan, chỉ ném lại một câu:
– Cậu đã thắng.
Bóng vị quân đoàn trưởng khuất dần rồi mất hút trong đêm.
Những ánh đèn đường như bắt đầu tối đi, không còn đủ sức soi sáng như thường nữa.
Mọi thứ, đang hướng đến điểm cuối cùng.
Turan trừng mắt.
Nó còn chưa thể dừng lại ở đây.
Đêm nay không thể kết thúc đơn giãn như vậy được.
Việc nó cần làm, còn rất nhiều.
– Sinh.
Turan thốt nhẹ, quệt một cánh hoa màu hồng nhạt qua môi mình rồi đặt lên ngay giữa trán, hơi nhấn xuống.
Đầu nó theo đó đau nhói, nhưng cơn đau đó lại chấm dứt toàn bộ đau đớn mà khắp cơ thể nó đang phải chịu.
Thậm chí, chẳng bao lâu, cả người nó lại trở nên thật khỏe khoắn, như chưa từng có trận đấu nào vừa xảy ra.
Hít sâu một hơi, từ tốn điều chỉnh tâm tình xong, Turan mới nắm lấy một tấm bùa, bóp nát, làm tan biến thành vô vàn đốm sáng li ti màu xanh lam nhạt, bay đi.
Bầu không khí âm u và lạnh lẽo, lại khiến con tim nó bây giờ nóng hơn bao giờ hết.
– Đội trưởng! Chuyện gì đã xảy ra?
Giọng của Kull cất lên, vẻ thảng thốt hiện rõ trên gương mặt.
Cậu ta khó mà tưởng tượng nổi đội trưởng của mình đã phải đối mặt với chuyện gì mà để bản thân chịu đầy thương tích và khắp người máu me thế này.
Kì thực, hầu hết miệng vết thương đều đã khép lại, nhưng với kẻ sở hữu kỹ năng ‘Lĩnh vực’ như Kull thì vẫn có thể nhận ra một hai.
Huống hồ chi, muốn giải thích cho đống máu hãy còn tươi trên người đây là không dễ dàng.
– Tình hình chỗ Darmil thế nào?
Turan nghiêm giọng, hoàn toàn ngó lơ sự lo lắng của đồng đội.
Kull lộ vẻ do dự, nhưng rồi cũng đáp:
– Vẫn chưa phát hiện động tĩnh nào mới.
Tôi vốn không tới quá gần được nên…
Turan đưa tay ra hiệu cho Kull ngừng lại.
Nó biết đến thế đã đủ.
Chuyện này vốn là nằm ngoài khả năng của Kull, không thể bắt cậu ta mạo hiểm được.
– Bây giờ chúng ta đến đó.
– Turan bảo.
– Hả? – Kull ngạc nhiên thốt – Nhưng trước đấy chẳng phải…
Quả thật, trước đấy Turan không định xen vào chuyện của Darmil.
Nó muốn để cho cậu ta có thể tự quyết định cho bản thân mình trong trường hợp này.
Tuy nhiên, tình thế thay đổi.
Sự xuất hiện của Jingur cùng với chiêu kiếm kia đã khiến Turan không dám xem nhẹ sự tình đang diễn ra nữa.
Nếu không cẩn thận, đây có thể là lần gặp cuối cùng của nó với Darmil như một người đội trưởng với thành viên tổ đội mình..