Cô hầu gái hốt hoảng lùi về sau một bước, vẻ lúng túng thật sự.
Nhưng chỉ chốc sau khi đảo mắt quan sát xung quanh xong, cô ta bắt đầu đứng thẳng người lên, tự tin và đầy uy nghiêm, khiến cho người đối diện như Nalisha không nhịn được càng cúi đầu thấp hơn nữa.
– Có việc gì? – Fyila hỏi.
Nalisha vốn muốn dò hỏi vài câu, nghĩ lại thôi, quyết định trực tiếp vào vấn đề:
– Chuyện xảy ra hôm nay, có phải người đã biết?
Fyila nhếch mép, không rõ có đang cười hay không, nhưng Nalisha cảm nhận được một cách mơ hồ sự miệt thị đến từ đối phương.
– Ngươi vẫn luôn suy nghĩ về mọi việc quá đơn giản.
– Fyila nhận định – Ta đã muốn nán lại đây lâu thêm, nhưng vì hành động ngu ngốc của ngươi, chỉ đành sớm rời đi.
Nalisha không hiểu được ý nghĩa của những lời trên, bần thần hồi lâu.
Fyila thấy thế nói tiếp:
– Đế quốc, vốn không thuộc thẩm quyền của ta.
Ngươi đã tự đặt cơ hội cuối cùng còn sót lại của mình vào tay kẻ không nên biết tới nhất.
“Là ai?”
Câu hỏi ấy chợt nổi lên trong đầu Nalisha.
Nhưng đó chỉ là phản xạ của tâm trí.
Biết được danh tính của một Chính thần đang bị che giấu đối với phận con dân như cô là điều quá đỗi xa vời.
Trừ phi có một Chính thần khác nhúng tay vào, hay thậm chí là hậu thuẫn cho cô.
– Hắn ta sẽ sớm thăm dò ra ta đang ở đây.
E là chỉ một lúc nữa thôi.
Fylia vừa nói vừa bước từng bước đều đặn đến bên cánh cửa sổ đã được đóng kín mít, ánh mắt nhìn xa xăm.
Cứ thế, cô ta tiếp tục:
– Ngươi gọi ta tới, không phải chỉ đơn giản là hỏi một câu để xác nhận sự tầm thường của mình thôi chứ?
Nalisha rùng mình ớn lạnh.
Cô vừa có cảm tưởng như bản thân bị soi thấy hết tất cả mọi thứ, từ thân thể đến suy nghĩ, thậm chí là linh hồn.
Lòng cô hoảng loạn, mắt vội vàng nhìn lấy tấm lưng cao như vời vợi kia, bản thân lại không hề nhận được sự thương hại nào cả.
Thật sự, đang có một sức mạnh khổng lồ áp đặt lên nơi đây, thăm dò từng ngóc ngách.
Chỉ là Nalisha quá nhỏ bé để biết được đó cụ thể là gì, đến từ đâu.
– Đừng sợ hãi.
– Fyila nghiêm giọng – Vừa rồi chỉ là một sự cảnh cáo.
Hắn ta sẽ không dám manh động một khi ta còn ở đây.
Tại nơi này, ta sẽ ban cho ngươi một cơ hội khác.
Hãy coi đó là một sự ban phúc mà đức Chính thần như ta nên làm với kẻ đã cống hiến cho thế giới này quá nhiều như ngươi.
Tim Nalisha càng lúc đập càng nhanh hơn, hồi hộp, đến muốn chết đi được.
Nhưng cô vẫn còn sống, và càng phải sống.
Hi vọng được ban phát ấy, dù có muốn hay không, cô cũng phải thử nắm lấy.
– Nalisha, chiến binh của ngày nắng hạ, kẻ đã đặt chân đến ngọn đồi sa ngã, gục xuống rồi lại đứng lên, một lần nữa tiến bước.
Ngươi mong chờ điều gì?
Theo lời Fyila, một luồng cảm giác thần thánh và linh thiêng dần lan tỏa, lấp đầy khắp căn phòng, trong giây lát biến nơi đây thành một vùng không gian riêng biệt, chừng bị tách rời khỏi thế giới.
Nalisha đứng trong đấy, lòng bâng khuâng xen lẫn với hụt hẫng.
Cô không biết mình đã làm sai điều gì, nhưng điều đúng đắn chưa bao giờ là thứ cô có thể lựa chọn.
Chỉ còn nước cố gắng hết sức mà thôi.
Nalisha như là đang mơ, dù cô biết những gì đang thấy là vô cùng chân thật.
Hình bóng vị chiến binh cầm trên tay thanh kiếm nhoài người về trước, vung một cách mạnh mẽ vào một dáng hình to lớn đến gấp trăm lần mình, lại khiến cho Nalisha cả người run lên từng đợt.
Cô không thể thấy rõ được diện mạo của đối phương hay cả thứ mà người chiến binh đang đối đầu là gì, nhưng cô biết cả hai là ai.
Lịch sử chưa từng ghi lại những hình ảnh ấy, nhưng thứ đã diễn ra trong quá khứ là sự thật không bao giờ có thể mất đi, càng không thể làm giả.
Thanh kiếm của vị chiến binh gãy nát, tan thành muôn vàn mảnh vỡ, giống hệt như con tim của Nalisha bị bóp chặt thành một đống máu đỏ tươi đổ tràn.
Rồi vị chiến binh gục xuống, khẽ quay đầu, đôi mắt mơ hồ nhìn về phía Nalisha.
Cô nghe được một tiếng hét lớn, âm thanh lại như kim loại hoen gỉ cọ xát vào nhau, hoàn toàn không thể phân biệt được là gì.
Nhưng đôi chân của Nalisha lại nhận ra ý nghĩa của tiếng hét ấy.
Chúng bất chấp sự kiềm chế của cô, vội vàng quay đi, nhấc lên hạ xuống liên tục.
Bỏ chạy.
Thâm tâm Nalisha kêu gào.
Cô không muốn.
Cô chưa thể từ bỏ.
Cô cần phải ở lại.
Hình bóng vị chiến binh ấy còn cần có cô ở bên.
Đây không phải là cảnh tượng mà cô trông đợi.
Tất cả đều là dối trá.
– Cô mong chờ điều gì?
Có âm thanh vang vọng trong đầu Nalisha.
Hình bóng vị chiến binh theo đó dần bị nhuộm lên một màu đỏ, rồi như một miếng kẹo sô cô la đắng chát dần nóng chảy, hắn ta trở nên mềm nhũn, biến thành một vũng đặc sệt.
Tim Nalisha siết chặt, ngừng đập, và đau nhói.
Tâm trí cô mờ dần đi.
Cô sắp mất đi sự kiểm soát.
Không còn mục tiêu để chiến đấu, dáng hình khổng lồ kia quay sang nhìn Nalisha.
Nhưng có lẽ nó không có hứng thú với kẻ hèn yếu đã bỏ chạy như cô, quay người, chẳng mấy chốc biến mất, chỉ chừa lại nơi đây sự lặng thầm và nỗi đau không thể nào đong đếm được.
Thất bại.
Nalisha đã thất bại trong mọi thứ.
Cô không xứng đáng là con người.
Hay nói đúng hơn, cô đã sớm từ bỏ làm một con người.
“Hãy cứ sống như một con sâu bọ nhỏ bé và đáng xấu hổ đến cùng cực cho tới hết cuộc đời còn lại.”
Nalisha giật mình ngã nhoài trên mặt đất.
Cô như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, cả người ướt đẫm mồ hôi.
Trời chiều đỏ rực.
Mặt trời đã sớm tắt, nhưng thứ ánh sáng đang soi rọi kia vẫn không hề dừng lại.
Cô hầu gái ngồi yên ở bên cạnh, nhấp nhẹ tách trà vẻ ung dung.
Hương trà ngan ngát, dần làm thanh tỉnh đầu óc của Nalisha.
Thứ nước trà ấy chắc chắn không phải thứ mà cô nên mơ tưởng được nếm thử.
– Tôi…
Nalisha cất giọng run run, khó nói thành lời.
– Hoảng hốt?
Fyila hỏi, nhưng đó lại giống hơn là một lời khẳng định.
– Cô vẫn chưa bao giờ thôi áy náy về chuyện đã xảy ra.
Nalisha vô thức gật đầu.
– Nhưng việc đã xảy ra ở quá khứ là không thể thay đổi.
Sự thật ấy làm lòng Nalisha đau đến quặn thắt.
Cô vội ôm lấy ngực mình, cố hít thở từng hơi thật sâu, níu giữ chút sự sống còn có thể.
– Tôi chỉ có thể giúp cô sửa chữa lỗi lầm của mình, ít nhất bằng cách bù đắp ở hiện tại.
Tương lai, còn khó xác định lắm.
Fyila điềm nhiên bảo, đặt tách trà sang bên ở giữa không trung, và cứ thế tách trà biến mất đi một cách thần bí.
Túi trữ vật cũng chẳng phải được dùng như vậy.
– Nh-nhờ người.
Nalisha thành tâm đáp.
Cô không có sự lựa chọn nào khác.
Con đường cô đang đi trên vốn là phải trải qua điều như thế này.
Nó đã sớm được quyết định khi đôi chân của cô quay đi, chạy khỏi vị chiến binh kia ngày ấy.
– Cô chắc chắn? – Fyila hỏi – Việc này sẽ thay đổi hoàn toàn cuộc sống của cô.
Kể cả những kẻ đã từng đứng về phía cô, rồi sẽ xem cô như kẻ thù không đội trời chung.
– Điều đó…
Vẻ do dự thoáng hiện lên trên gương mặt Nalisha, nhưng chỉ chốc cô liền làm thành kiên quyết:
– …là xứng đáng.
Sự hi sinh… không.
Đền tội là nhất định.
Fyila mỉm cười hài lòng, nói thêm:
– Cô không có tội.
Giờ, hãy chứng minh điều đó.
Nalisha không hiểu.
Có điều, cô về cơ bản cũng không cần phải hiểu, càng không muốn hiểu.
Cô chỉ cần thực hiện nhiệm vụ mà thôi.
Fyila khịt mũi, chừng vừa ngửi thấy thứ gì khó chịu lắm.
Xong, cô hầu gái đứng dậy, đưa tay về trước, rồi cứ giữ yên như thế hẳn một lúc lâu.
Bỗng chốc, một cơn chấn động khủng khiếp xảy ra đánh văng Nalisha không biết đi về đâu.
Cả người cô bị vặn xoắn hệt như một đống thịt bị người ta đem đi chế biến, tha hồ nhào nặn.
Dù vậy, ý thức của cô vẫn còn đó, để cho cảm nhận rõ rệt nhất mọi thứ xảy ra với mình.
Đau đớn từ lâu đã không còn là điều làm một chiến binh dũng mãnh như Nalisha e sợ hay bận tâm tới.
Thế nhưng giờ đây, cô biết được chính mình yếu đuối và thảm hại đến mức nào.
Toàn bộ dinh thự bao gồm cả khuôn viên rộng hơn trăm ngàn mét vuông của Nalisha bị cào nát thành đất bằng, chỉ chừa lại một vài mảnh kiến trúc còn đang rơi rớt giữa không trung.
Cả rừng cây đều biến mất, bóng dáng con người cũng chẳng còn lại một mống nào.
Bầu trời màu đỏ, phủ thêm một cơn mưa sẫm màu, tô đậm lên khung cảnh sự bi thương, và hùng tráng.
Trái tim Nalisha như ngừng đập, để rồi cô sực nhận ra chính mình chỉ còn lại ý thức.
Thân xác từ lâu đã biến thành chính những hạt mưa đang đổ xuống.
– Cô nghĩ mình đang làm gì, Fyratr?
Đứng ở giữa không trung, nơi không bị vấy bẩn bởi làn mưa đỏ thẫm là một cơn lốc đang điên cuồng xoay chuyển đánh bật tất cả những đợt công kích ẩn hiện xông tới.
Hình dáng của thần Fyratr – Chính thần của Không khí rất mờ nhạt bên trong cơn lốc, nhưng Nalisha chắc chắn rằng chính mình không hề nhầm lẫn.
Ở đối diện là một kẻ đang mãnh liệt vỗ đôi cánh sau lưng mình, hai tay nắm chặt lấy một cây thương với vô vàn những sợi chỉ đỏ đâm ra tua tủa, không ngừng vung vẫy như là có sự sống, trông cực kì đáng sợ.
Hơn hết là đôi mắt của hắn ta sáng rực, khiến Nalisha dù không còn thể xác khi nhìn vào vẫn thấy cả người đau rát, chừng đang dần chết đi một lần nữa.
– Làm việc mình nên làm.
– thần Fyratr hời hợt đáp – Karlg, ngươi không phải định ngăn cản tôi đấy chứ?
Kẻ được gọi là Karlg kia chuyển sang cầm thương bằng một tay, vung ngược ra sau, cánh tay còn lại thì chỉ thẳng về trước, cao giọng nói:
– Đừng ảo tưởng rằng cô sẽ yên ổn sau khi làm như vậy.
Hội đồng một khi có quyết định, cả chị cô cũng không thể cứu được.
– Yên ổn? – thần Fyratr thốt, cười khẩy một tiếng – Tôi chưa bao giờ trông đợi điều đó cả.
Sao không nghĩ đơn giản hơn rằng, đây là điều mà hội đồng mong muốn?
Lời này của thần Fyratr làm đối phương mới đầu thì nổi giận, chừng muốn lao về trước công kích, nhưng nửa chừng thì khựng lại, trầm tư suy nghĩ.
Có điều, khoảng ngừng ấy không kéo dài quá lâu, kẻ tên Karlg hô lớn:
– Dù thế nào, trận chiến này vẫn phải đánh cho xong.
Cứ thế, cả hai lao vào nhau.
Cơn cuồng phong va chạm một cách mạnh mẽ và dữ dội với đôi cánh nhuốm màu đỏ cùng ánh sáng thính thoảng lóe lên đến chói mắt.
Nalisha không hiểu.
Sức mạnh của các Chính thần, cô chưa từng nghi ngờ, nhưng cảnh tượng trước mắt thật khiến cô khó mà giữ được tâm tình mình không rúng động.
Mọi thứ, vượt xa tầm hiều biết của cô.
Thứ mà ngày ấy cô cùng đồng đội của mình tiêu tốn toàn bộ mọi thứ để chống đỡ và rồi thất bại, so với chuyện đang diễn ra hệt như trò trẻ con vậy.
Thế ra, đó là ý mà thần Fyratr đã luôn muốn truyền đạt cho Nalisha.
Cô quả thật đã suy nghĩ quá đơn giản.
Bàn cờ mà các Chính thần đang cẩn thận tính toán cho từng nước đi, không phải là thứ mà đôi mắt trần tục này của phận con dân cô có thể nắm biết nổi.
Đến cùng, cô hay đồng đội của mình chỉ là những quân cờ mà thôi.
Vậy thì Velduran đang làm gì, Louviar vì đâu phải tránh đi, hay cả cố gắng trốn chạy của Nalisha có ý nghĩa như thế nào, cô chẳng có cách biết được.
Mọi thứ có lẽ không phải đang cần một hồi kết, mà thực tế còn chưa được bắt đầu..