Vans Force Phế Tích Thế Giới Các Thần


Bầu trời màu đỏ đậm dần tan đi, theo đó những cơn gió lốc đang điên cuồng tàn phá mọi thứ cũng yếu bớt rồi biến mất.

Mọi thứ, một cách chậm rãi bị bao trùm lấy bởi màn đêm đen.
Metrosios nâng cánh tay tê rát của mình tới trước mặt, khẽ nắm hờ, bất giác run lên nhè nhẹ.

Hơn nửa bàn tay của cô bị phủ lên một màu đỏ tươi của máu, lại từ đó phát ra ánh sáng đỏ tím nhàn nhạt, không cẩn thận nhìn vào sẽ khiến mắt bị cay xé.
Vết thương này không dễ xử lý.

Tên Listrosain lần này đúng là không hề nương tay.

Hắn ta biết rằng chính mình không có khả năng đánh bại Metrosios nên từ đầu đến cuối đều nhằm vào việc gây cho cô càng nhiều hiệu ứng xấu có thời gian duy trì càng lâu càng tốt.

Hắn ta trông chờ ở một chiến thắng xa xôi hơn.
Cũng chỉ trách Metrosios đã xem nhẹ đối phương.

Bộ dáng hùng hổ của hắn ta khiến cô lầm tưởng rằng đây sẽ một trận quyết chiến một mất một còn.

Như vậy tính đến, con cờ Nalisha trong tay phe đối phương cũng chẳng phải là không thể thay thế.
Metrosios mỉm cười.

Cô vui vẻ, thật sự.

Chị gái của cô đã bảo rằng hành động lần này có thể giáng một đòn mạnh mẽ lên đối phương, giành lấy lợi thế lớn khi sự kiện chỗ tòa tháp Ma pháp Tối thượng chuẩn bị bắt đầu.

Chị ấy rõ ràng đã tính sai, và điều đó cho thấy rằng cô còn có thêm nhiều cơ hội vui chơi nữa.
Từ từ hạ thấp độ cao của bản thân xuống, Metrosios không quên chú ý lấy xung quanh.

Cô đã không thể hoàn toàn bảo vệ được Nalisha, nhưng cô ta còn chưa có chết.


Trạng thái linh hồn hiện tại cũng không đến nỗi tệ, chỉ cần bù đắp thể xác phù hợp rồi tiến hành gắn kết cùng chữa trị kịp thời là có thể cứu.
Bóng dáng của Nalisha hiện lên một cách mờ ảo cách Metrosios không quá xa, hơi cúi đầu vẻ kính cẩn.

Hình dáng linh hồn của cô ta liên tục rúng động, không hề ổn định, có lẽ vì bị kinh sợ bởi trận chiến vừa rồi đi.
– Cảm giác cái chết cận kề như thế nào?
Metrosios thuận miệng hỏi.
Nalisha mím môi, e dè trong giây lát rồi mới đáp:
– Lạ lẫm và… thong dong.
– Ừm.
Metrosios gật nhẹ đầu tỏ ý hài lòng.

Kẻ không thấy e sợ khi đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết rất khó tìm, và cũng rất đáng quý.

Có điều, vậy chẳng có nghĩa là Nalisha đã không sợ hãi.

Chỉ là thứ khiến cô ta sợ hãi không phải đơn giản là cái chết mà thôi.

Giờ khi bản thân đã không còn cần lo nghĩ đến những điều ấy nữa, cảm thấy thong dong là dễ hiểu.
– Thưa đức Chính thần, tôi có điều muốn hỏi.
Nalisha cất tiếng, giọng điệu khẩn thiết, lại chừng như rất khó chấp nhận được sự thật nào đấy.
– Ta cho phép.

– Metrosios nghiêm giọng bảo.
Ngập ngừng hồi lâu, Nalisha mới nói:
– Nơi đây… vùng đất và con người… đều đã bị hủy hoại hết rồi ư?
Metrosios mỉm cười, đáp:
– Đúng, mà cũng không đúng.

Nalisha thừ mặt ra, đứng ngẩn ngơ nhìn lấy đối phương, lại vội vàng cúi mặt xuống vì sợ rằng mình đang mạo phạm.
– Ta nói đúng, là vì đó chính là thực tế của những gì mà ngươi đang thấy được.

– Metrosios giải thích – Có điều, ta biết thứ mà ngươi đang quan tâm kì thực lại chẳng phải nơi đây.
Nalisha khó mà hiểu được những gì Metrosios đang nói.

Thấy vậy, Metrosios bèn đưa cánh tay còn khỏe mạnh của mình về trước, hơi nắm lại rồi bất ngờ siết chặt.
Màn đêm đen bỗng sáng rực lên, đến chói lòa, khiến Nalisha giật mình hoảng hốt tưởng lại bị tấn công lần nữa.

Tuy nhiên, sau vài cái chớp mắt vội vàng, cô ta sực nhận ra bản thân đang đứng ở trong căn phòng khách lúc trước.

Mọi thứ trông thật yên bình, chẳng hề giống như đã xảy ra thảm họa nào cả, chỉ có điều chính Nalisha lại vẫn là một chỉnh thể linh hồn mờ nhạt.

– Ta đã kịp thời kéo tên đó vào trong không gian riêng.

Dĩ nhiên chuyện đó không dễ dàng, nhưng hắn ta về cơ bản cũng đồng tình với việc giải quyết ở nơi đặc thù một chút.
Metrosios giải thích một cách qua loa.

Cô biết mình có cố nói nhiều thế nào đi chăng nữa thì cũng rất khó để Nalisha hiểu được.

Đây là sự cách biệt về cảnh giới, trực tiếp ảnh hưởng đến năng lực nhận thức.

Giống như một kẻ đã luôn sống với đôi mắt mù lòa sẽ không thể nào hiểu được cảnh đẹp trên thế giới này có gì đáng quan tâm; thậm chí nếu là có quan tâm, kẻ mù không hề nhận định như một người có đôi mắt nguyên vẹn được.
Hơn hết là, không cần thiết phải giải thích.

Nalisha hẳn chỉ muốn tin vào sự thật trước mắt, rằng vùng đất vẫn yên ổn, và không có ai phải mất mạng cả, trừ chính bản thân cô ta.
– Ra là thế…
Nalisha thốt, thở phào một hơi, cả dáng người cứ thế đổ sụp xuống hóa thành một vũng nước sáng lung linh.


Cô ta đã gắng gượng chịu đựng quá lâu chỉ để nghe được sự thật ấy, giờ thì đã chẳng còn lý do gì để cố gắng nữa.
Metrosios bước lại gần, hơi cúi người xuống, cẩn thận quan sát phần linh hồn còn sót lại của Nalisha.

Thứ này tồn tại tương đối đặc thù, rõ ràng là không giống một sinh vật sống chút nào, nhưng quy tắc của thế giới, hay cụ thể hơn là Đại Thánh Tôn lại chẳng nhìn nhận đó như là cái chết, nhờ đó ngưng trệ quá trình tái sinh.
Đưa về trước một chiếc bình ngọc màu xanh dương sẫm, Metrosios khẽ lắc nhẹ, làm xuất hiện một sức hấp dẫn mạnh mẽ tác động lên vũng nước ấy, nhanh chóng hút hết vào trong bình.
Có thể coi như Nalisha vẫn còn sống, nhưng sẽ không quá lâu.

Kể cả khi Metrosios ban cho cô ta một thể xác mới và tiến hành dung hợp, quá trình tái sinh vẫn sẽ bị ép phải diễn ra sau một khoảng thời gian.
Vấn đề là sẽ giành được bao lâu.

Metrosios cần cô ta kiên trì sống thêm vài năm nữa, thế mới mong bù đắp lại những tổn thất ngày hôm nay của cô.

Nếu đối phương tái sinh, sẽ rất khó để cô tiến hành kế hoạch như đã định.
Cần hiểu rõ rằng, một kẻ khi bắt đầu một cuộc sống sau cái chết, tư tưởng và suy nghĩ sẽ có nhiều sự thay đổi.

Chẳng có gì đảm bảo rằng Nalisha sẽ tiếp tục tin vào Metrosios và chấp nhận chịu sự sai khiến của cô, nhất là khi các phe đối địch sẽ không ngồi yên để cô tùy ý tác động tới một con cờ quan trọng như vậy.
Thần ấn là giải pháp tối ưu nhất khi muốn tuyệt đối khống chế đối tượng.

Tuy nhiên, điều đó gây ra tổn hao không hề nhỏ lên chủ thần, và rõ ràng là Nalisha còn chưa đủ cân lượng để Metrosios phải đi đến lựa chọn ấy.

Nếu cô ta thật sự quan trọng thì đã sớm bị kẻ khác khắc Thần ấn lên rồi.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, Metrosios quay người, bước tới bên ô cửa sổ.

Cô trông về phía xa xôi đường chân trời, ánh mắt chăm chú quan sát một vài chuyển động nhỏ nơi đó.

Metrosios đã xong việc của mình ở đây, lại chẳng biết ở phía chị gái mình đang thế nào.

Cô không cho rằng chị ấy sẽ gặp phải rắc rối gì, luôn là như vậy.

Nhưng gần đây mọi thứ lại chẳng được như mong muốn.


Niềm tin của cô ắt hẳn là phải chịu sự thử thách.
Nhắc đến, tin tức gần đây nhất Metrosios nhận được từ chị mình có đề cập rằng cô có thể tạm thời ngừng để mắt đến tên Turan kia.

Metrosios đã không có cơ hội hỏi rõ ràng lý do, thế nên giờ cô tò mò cực kì rằng điều gì đã xảy ra, hay chị ấy đã tìm thấy thông tin quan trọng nào mà có quyết định lạ lùng đến thế.
Phải biết, trước đó vài tuần, chị Thenia còn nhấn mạnh rằng nếu chú ý thấy tên Turan có hành động bất thường nào thì phải báo với chị ta ngay, giám sát gắt gao lắm.
Đương nhiên, cũng không phải là Metrosios đích thân giám sát.

Cô sở hữu cho mình kỹ năng giúp lắng nghe được dư âm của gió một cách có chủ đích.

Chỉ cần không bị ai cố tình ngăn chặn thì hoàn toàn có thể biết được hầu hết những gì diễn ra xung quanh đối phương.
Khuyết điểm đáng chú ý hơn cả của kỹ năng này nằm ở thời gian nhận được tin tức.

Dù sao thì gió muốn bay đi xa là cần có thời gian, và càng xa thì lượng thông tin bị hao hụt cũng càng lớn, cũng trực tiếp ảnh hưởng đến độ tin cậy.
Theo như những gì mới nhất mà Metrosios nghe được về Turan thì hắn ta vừa hoàn thành cuộc du hành với quân đoàn Quả táo đỏ không lâu, và dường như đang có dự định đến thành Nortre để hội họp với tổ đội của mình.

Mọi chuyện diễn ra có vẻ khá bình thường, chẳng đáng cho cô để tâm tới.
– Thôi thì cứ để hắn ta rong chơi một chút.

Dù sao thì giờ mình cũng bận rộn.
Metrosios nói nhỏ, khóe miệng hơi nhếch lên.

Cô vui vẻ, và chờ mong.

Những ngày sắp tới hẳn là rất thú vị, đủ trò để chơi, không sợ chán.

Và hơn hết là, chúng đều chẳng bao gồm mấy thứ nguy hiểm như là trận chiến ngày hôm nay.
Dáng người của cô hầu gái sau đó nhấc chân tiến về trước, bước qua ô cửa sổ, dễ dàng phá vỡ cánh cửa thành từng mảnh rồi lao thẳng người xuống đất.

Ở độ cao vài chục mét, cú rơi như thế lập tức khiến cả người cô hầu gái chịu chấn động lớn, biến dạng, nội tạng vỡ nát, xương gãy từng khúc.
Máu bắt đầu đổ tràn.

Và chỉ chốc, cơ thể đáng thương ấy tan biến thành vô vàn đốm sáng li ti bay đi, chỉ chừa lại một vũng màu đỏ tươi cùng một vài món đồ đủ để chứng minh thân phận của người đã mất..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận