Thành Kyrult ở thời điểm hiện tại nơi nào cũng đều tương đối lặng lẽ.
Hàng quán trong thành đa phần đều đã đóng cửa, trừ phi là thuộc loại hình kinh doanh đặc biệt hoặc thiết yếu.
Dù sao thì ít khách, mở cửa ngồi chờ không từ sáng đến tối thì chi bằng nghỉ cho rồi.
Đơn giản hơn mà nói, là kiếm không ra chỗ để chơi.
Turan đến khổ.
Nó đã dẫn Fyr đi khắp nhưng mấy chỗ có thể chơi được mà nó biết giờ đều đóng cửa cả.
Nó lại chẳng thể mang cô ta tới cửa hàng đồng giá hay tiệm thuốc, tiệm vũ khí, vân vân mà chơi.
Những nơi đó vốn dĩ không phù hợp.
– Cái thành này đúng thật là thảm hại.
Đến cả chỗ để chơi giờ cũng không có.
Fyr tức giận mắng.
Cả hai giờ đang đi trong một con hẻm vắng nên cũng chẳng lo có ai trông thấy.
– Nếu không, chúng ta làm chuyện chính đi.
Thời gian cũng chẳng còn sớm nữa.
Turan đề nghị.
Nó vốn chẳng có dư dả thời gian gì, bị cuốn theo việc vui chơi của Fyr thì khốn.
– Không được.
– Fyr lập tức phản đối – Ngươi đã hứa rồi.
Turan không có hứa, nhưng cũng đồng thời không thể phủ định.
Dù gì chuyện xảy ra trước đấy cũng chẳng khác một lời hứa là bao.
– Ta nghe nói, trong thành này có chỗ buôn nô lệ, phải không?
Câu hỏi này của Fyr khiến Turan không khỏi nhíu mày.
Chưa kể đến việc đó chẳng phải là chỗ để chơi, cô ta vốn không nên quan tâm tới mới đúng.
Dù cho bề ngoài chỉ là một cô gái nhà gia giáo, vẫn không thể thay đổi sự thật rằng cô ta là một vị thần, sống không biết đã được bao nhiêu năm rồi, còn thấy hiếm lạ gì việc buôn bán nô lệ nữa.
– Cô muốn xem?
Turan hỏi, trong lòng lại bắt đầu suy nghĩ xem liệu việc buôn nô lệ trong thành Kyrult có còn hoạt động hay không.
Sau vụ nổi loạn lúc trước, các con buôn hẳn cũng bị tổn thất không nhỏ, nhất thời khó mà hồi phục được.
Fyr cũng chẳng đáp là muốn, chỉ bảo:
– Ngươi đưa ta đi.
Turan sau một hồi lưỡng lự thì cũng đồng ý.
Nếu là tìm nô lệ thì chỗ làng Naveur có một đống, nhưng buôn nô lệ thì khó rồi.
Ít nhất thì những nguồn thông tin mà nó có đều báo về là tạm ngừng hết cả.
Nhưng rồi, ngay khi Turan định lần nữa thuyết phục Fyr thì một người đàn ông bận áo trùm đầu xuất hiện trước mặt nó, cất tiếng:
– Cậu tìm mua nô lệ?
Giọng người đàn ông trầm mạnh, cùng với dáng người cao to cho thấy rằng đối phương không phải là kẻ yếu, Thần cấp hẳn cũng sẽ không thấp.
– Ông biết chỗ? – Turan hỏi.
– Phải.
Nhưng chi phí… sẽ cao một chút.
Liếc mắt nhìn sang Fyr, biết chắc rằng cô ta sẽ không bỏ qua cơ hội này, Turan chỉ đành thuận theo, bảo:
– Không thành vấn đề.
Dẫn đường đi.
Cùng với lời ấy, một túi tiền nhỏ được giao ra.
Đối phương thấy thế thì vui lòng nhận lấy, hành động cũng có vẻ hăng hái hơn.
Có tiền, đúng là dễ nói chuyện.
Đi được hồi lâu, Turan bắt đầu thấy lạ, lên tiếng thắc mắc:
– Tiếp tục, chúng ta sẽ ra khỏi thành.
Ngươi đàn ông không hề nao núng, vừa đi vừa nói:
– Thành Kyrult hiện thời không ổn định, không phù hợp cho việc đó.
Chúng tôi cũng phải rất khó khăn mới duy trì được việc kinh doanh của mình.
– Nhưng đây là cổng thành phía đông.
Turan khẳng định.
Từ thành Kyrult đi về phía đông là rừng cây rậm rạp nằm dưới chân dãy núi Taurus, xa hơn nữa sẽ là biên giới giáp với vương quốc Danlion, cũng tức rất gần với vùng chiến trận đang diễn ra giữa hai quốc gia.
Chọn nơi như thế để buôn bán, bất kể là loại gì cũng đều là không thông minh.
Nhìn ra được mối nghi ngờ của Turan, người đàn ông giải thích:
– Đừng lo.
Chỗ của chúng tôi mặc dù bên ngoài thành, nhưng cách không bao xa.
Dù sao thì chúng tôi cũng không muốn bị lũ quái phanh thây.
Quái ở phía đông thành Kyrult có cấp độ tương đối cao, đều từ cấp 5 trở lên, và nhanh chóng tăng dần đến cấp 10 sau khi đi được chừng chục cây số.
Lên tới dãy núi Taurus, cấp độ quái sẽ còn cao hơn nữa, và không khó để tìm thấy được những con quái có cấp độ 15.
Turan nghe vậy cũng không có thắc mắc thêm.
Nó phần nhiều là tò mò, chứ lo ngại thì không hề.
Bản thân đã là Thần cấp 15 rồi, bên cạnh còn một vị thần, dù có đối mặt với cả một đội quân hùng mạnh thì đều chẳng đáng nói.
Ra khỏi thành Kyrult, Turan và Fyr tiếp tục được dẫn đi về phía đông thêm gần hai cây số, đến tận khi cả hai trông thấy một vài căn lều ở cách khá xa trước mặt thì người đàn ông mới dừng bước, nói:
– Chính là ở phía trước.
Hai người có thể tự mình đến.
Turan quan sát một lúc, có thể thấy nơi đó giống như một tổ đội cắm trại dã ngoại, chuẩn bị cho một chuyến săn đêm.
Điều này mặc dù hiếm, nhưng cũng không phải là sẽ không xảy ra, nhất là khi cần tìm một số món vật phẩm đặc thù chỉ có được ở những con quái xuất hiện về đêm.
– Ông đi cùng chúng tôi.
Turan cất tiếng, dừng lại trong giây lát để nhìn phản ứng của đối phương, lại bổ sung:
– Tôi sẽ trả tiền thêm.
Người đàn ông lộ vẻ khó xử.
Ông ta trông không giống quan tâm lắm rằng Turan sẽ đưa thêm bao nhiêu tiền, chỉ muốn sớm rời khỏi đây.
– Tôi tưởng ông với họ là một bọn? – Turan thắc mắc.
Người đàn ông không đáp ngay mà suy tính một hồi rồi mới bảo:
– Chúng tôi mặc dù cùng một bọn, nhưng giữa các bộ phận cũng không dễ nói chuyện như vậy.
Tôi đến hiện tại là đã làm tốt phần việc của mình rồi.
Turan tặc lưỡi, chẳng buồn nói thêm, chỉ xua tay.
Đối phương thấy vậy liền rối rít cảm ơn rồi chạy mất.
Chờ cho người đàn ông đã đi thật xa rồi, Fyr ở bên cạnh mới lên tiếng với vẻ trách mắng:
– Ngươi để cho hắn ta đi dễ dàng như vậy? Rõ ràng là đang muốn hãm hại.
– Hắn ta là người thú.
Turan thản nhiên bảo.
Người đàn ông che giấu quá mức qua loa, chỉ cần hơi để ý là có thể phát hiện chứ đừng nói tới việc bản thân nó còn sở hữu kỹ năng ‘Thông hiểu’.
– Ngươi cũng biết!? – Fyr thốt, tất nhiên cũng đã sớm nhận ra – Vậy mà còn để cho hắn đi?
– Là chuyện nên làm.
– Turan đáp – Cô không phải muốn chơi sao? Giờ lại sợ rồi?
Fyr nghe mình bị xem thường thì gắt:
– Ngươi mới sợ! Ta chỉ thắc mắc.
– He.
Tôi tin.
Turan cười nói, xong cũng không có chờ đối phương phản ứng liền ung dung bước về trước.
Nhắc đến buôn nô lệ, nó còn thật tò mò không biết mình có thể gặp được bất ngờ gì đây.
Chào đón Turan là một người phụ nữ mà trông vào cách ăn mặc gọn nhẹ với giáp ngực và quần da ngắn thì hẳn là một du hành giả chuyên về tốc độ, có lẽ là võ sư hoặc thám đạo.
Cô ta đã sớm phát hiện hai người được đưa đến, có khi còn nhận được tin báo, cho nên cũng chẳng nói vòng vo liền vào vấn đề chính.
– Hai vị tìm gì?
Turan nhìn sang Fyr một chút, thấy đối phương không có ý định lên tiếng thì bèn đáp:
– Để chúng tôi tùy ý lựa chọn.
Hoặc là, cô không ngại giới thiệu một vài món?
Người phụ nữ mỉm cười hiểu ý, liền tỏ vẻ niềm nở, bảo:
– Được.
Mời hai vị theo tôi.
Nói rồi xoay người ra ý dẫn đường đi.
Chẳng mất quá lâu, Turan và Fyr đã được đưa đến một căn lều khá lớn, bên trong là một vài nữ người thú đang ngồi bệt dưới đất, vẻ mặt đều mang lấy bi thương.
Họ không bị trói, cũng được cho ăn mặc tương đối đàng hoàng, trông vào khó mà phân biệt được với du hành giả thông thường.
Ngụy trang thế này cũng thật là khéo.
– Lyurei.
Người phụ nữ cất tiếng nghiêm nghị.
Một nữ người thú trong số đó dỏng tai chừng như giật mình, lại ngay lập tức đứng lên, vẻ lúng túng chạy đến trước mặt Turan.
Đó là một người thú tộc cáo, ăn mặc có phần hở hang, dáng người lại gợi cảm dễ khiến bất kì người đàn ông nào nổi lên hứng thú.
– Cô nàng có Thần cấp là 5, nên là rất khó tìm, năng lực chiến đấu cũng thật sự không tệ.
Cô ta đã từng một mình đánh bại cả một con gấu xám.
Turan hơi ngạc nhiên.
Gấu xám thường có cấp độ là 10, nếu là thấp hơn thì cũng sẽ không quá 8.
Để một kẻ mới Thần cấp 5 đối đầu một mình lại còn giành chiến thắng thật sự là điều hiếm hoi.
Hoặc rằng, đối phương chẳng phải đang nhắc đến quái.
Gấu xám không phải là quái thì sức mạnh nhiều lắm chỉ tương đương quái cấp 3 đến 4 mà thôi.
– Bao nhiêu? – Turan trực tiếp hỏi.
Người phụ nữ không đáp mà nhìn về phía nữ người cáo.
Cô ta nhẹ nhàng đưa lên một ngón tay, nhưng ngay sau đó bắt gặp ánh mắt của người phụ nữ thì vội vàng nâng thêm hai ngón nữa.
Ba trăm nghìn xen, đó hẳn là cái giá mà đối phương muốn đề xuất.
Cái giá này đã tương đương với một nô lệ người thú Thần cấp 6, vậy nên là rất đắt.
Nếu là mua để dùng cho chiến đấu, chọn một người thú Thần cấp 6 chắc chắn là tốt hơn; còn ngược lại thì Thần cấp vẫn nên thấp một chút mới tốt.
Nô lệ nổi điên giết chủ cũng không phải là chuyện hiếm..