Vans Force Phế Tích Thế Giới Các Thần


Một khoảng thời gian trầm tĩnh cứ thế trôi qua.

Thật ngoài dự đoán của Turan, Fyr rất chú tâm vào nội dung quyển sách.

Cô ta đọc cũng không quá nhanh, suốt một lúc lâu mà còn chưa tới được một phần ba.
Turan đặt quyển sách trên tay xuống, xem xét thời gian thì đã sắp đến giờ hẹn với hai người đồng đội của mình.

Nó nhìn sang Fyr, thấy đối phương vẫn còn chăm chú thì nhẹ nhàng đứng dậy, không làm phiền cô ta mà bước thẳng ra ngoài.
Kì thực, Turan hoàn toàn có thể chờ cho tới khi nhận được tin báo của đồng đội, nhưng nghĩ rồi lại quyết định tự mình ra đón.

Fyr đang có mặt ở đây, và nó thì chẳng muốn vì lý do vớ vẩn nào đấy mà khiến xảy ra một đống rắc rối không đáng có.
Nhất là Darmil.

Cậu ta gần như chắc chắn sẽ tìm cơ hội nhảy xổ vào mà làm quen với Fyr ngay.

Turan không chắc là Fyr có nhớ tên đã từng cố tấn công mình hồi lễ hội Patrioste không nhưng cô ta sẽ chẳng dễ gì bỏ qua cho kẻ dám gây ra phiền hà cho mình.

Một đòn tấn công tức thời hẳn là sẽ không xảy ra, dù gì nơi đây vẫn là ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn, nhưng sau đó thì có thần Istrant mới biết được.
Đứng chờ chỉ chừng vài phút, Turan đã bắt gặp bóng dáng lén la lén lút của anh chàng thám đạo của tổ đội mình đang tiến vào từ phía cửa chính.

Cậu ta hẳn đã trông thấy nó từ sớm, nhưng dường như bản thân cẩn thận thái quá nên cứ dạo hết chỗ này đến chỗ nọ, làm như không quen biết rồi cuối cùng bước qua ở sát bên vai.
– Chờ đó.
Turan nghiêm giọng bảo, sau đấy cũng chẳng có để ý thêm.

Kull nghe vậy thì sửng sốt trong giây lát, xong thì cười trừ, làm vẻ áy náy tìm một góc mà đứng.
Hai người cứ thế chờ thêm vài phút nữa thì đột nhiên trông thấy Darmil lững thững bước ra thang máy ở bên cạnh.

Turan nhìn, nhíu mày lấy làm khó hiểu.

Darmil nhận ra nó cũng hoảng hốt một hồi, gương mặt lại nhanh chóng mang lên vẻ vui mừng, toan bước tới nhưng còn chưa kịp nhấc chân hay cất tiếng nói lời nào thì đã bị Kull nhào ngay đến xô một cái thật mạnh làm cho suýt nữa ngã vật ra.
– Cái tên này! Đến từ khi nào đấy?!
Kull thốt.

Đó cũng là câu hỏi mà Turan muốn đặt ra.

Thế nhưng nó vội ra hiệu cho hai người vào thang máy lên tầng trên rồi nói tiếp.

Họ lập tức làm theo, chỉ là khi vào được trong thang máy, Turan lại bị bất ngờ thêm một lần nữa.

Bên trong đã có sẵn một người, dáng người yểu điệu, mái tóc màu hồng sẫm như nhuộm và nước da ngăm đặc trưng.

Chính là Shelah.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhưng chỉ chốc thì Shelah liếc mắt tránh đi, lộ vẻ cũng không rõ là xấu hổ hay áy náy.
Turan biết là Shelah có khả năng sẽ lại dựa vào thông tin thu thập được nhờ mạng lưới của quân đoàn Ungreilt để tìm gặp mình, nhưng tình huống hiện tại thật sự là có chút khó xử.
Cửa thang máy đóng lại, nhốt bốn con người ở bên trong.

Darmil cảm nhận được bầu không khí có phần không phù hợp, nhưng chẳng thắc mắc quá nhiều, lên tiếng:
– Shelah.

Em sao vậy?
Shelah nghe gọi thì giật nảy mình, ánh mắt theo phản xạ liếc nhìn Turan, rồi lại vội vàng tránh đi, nép vào góc, lấy tay che đầu, làm vẻ uể oải.

Cô ta đúng thật sự là bị đau đầu, hẳn là phải suy nghĩ quá nhiều trong thời gian ngắn đi.
Darmil bắt được ngay ánh mắt ấy của cô nàng vũ công, liền lách đến bên cạnh Turan, lưỡng lự không biết có nên nói hay không.

Và trước khi cậu ta cất tiếng, Turan đã giành trước:
– Cậu quen cô ta?
Lời là vậy, nhưng Turan biết là hai người mới gặp nhau chẳng bao lâu.

Nếu không thì cả hai đã chẳng có phản ứng như thế này.

Nó có thể đưa ra một số dự đoán về tình huống đã xảy ra, nhưng nếu đều là người mình thì cứ hỏi thẳng là tốt rồi.
– Ừm… phải.

– Darmil đáp – Tôi gặp cô ấy ở tầng dưới, chỗ cỗ máy đồng bộ.
Darmil còn định nói thêm nhưng Turan đã đưa tay ra hiệu ngừng lại.

Nó chẳng muốn nghe chuyện cậu ta đã tán tỉnh đối phương như thế nào, hay cả cô ta đã làm ra phản ứng ra sao.

Hai người này gặp nhau, dù không thể nói là đều hoàn toàn thành thật, nhưng về chung một chỗ là gần như chắc chắn sẽ xảy ra.

Dù sao thì cả hai đều đạt được lợi ích mà mình mong muốn.
Có điều, Turan thắc mắc rằng liệu Shelah có biết về thân phận Darmil, hay cả cậu ta là thành viên của tổ đội nó.

Hẳn là không đi.
– Cô vẫn muốn đi cùng chúng tôi chứ?
Turan cất tiếng hỏi.


Cuộc hội họp sắp tới kì thực có chứa một vài thông tin thuộc về tổ đội cần phải bảo mật, nhưng nếu tình hình đã thành như hiện tại, mang thêm cô nàng vũ công cũng chẳng phải là không thể được.

Nghĩ đến sau này cần phải làm việc cùng cô ta không ít, tiết lộ đôi chút thông tin vẫn là có thể chấp nhận.
Huống hồ chi hiện giờ còn đang có Fyr ở đây.

Lợi dụng Shelah để khiến Darmil bớt nhảy nhót lung tung cũng là một ý hay.
– Tôi sẽ xem như vậy là đồng ý.
Turan nhấn giọng, chẳng cho đối phương quá nhiều thời gian để suy nghĩ.

Rồi nó quay sang Darmil, cất lời dặn:
– Trong phòng có khách.

Cậu tốt nhất đừng có ý nghĩ linh tinh.
Darmil mở to mắt, làm vẻ ngạc nhiên, xong lại nhíu mày, đăm chiêu suy nghĩ, cuối cùng thốt:
– Tôi hiểu.

Tôi hiểu mà.
Kèm theo đó là nụ cười đầy ẩn ý.

Kull ở bên cạnh quan sát, bỗng à lên như hiểu ra, sau đó thì khoác vai Darmil cười đùa.
Trông hai người đồng đội của mình làm trò, Turan có muốn nói cũng chỉ đành thôi.

Nó biết càng giải thích sẽ càng dễ gây hiểu nhầm.

Họ sẽ nghe lời nó, tin tưởng nó, nhưng ở sâu thẳm trong lòng thì chẳng dễ dàng tác động tới vậy.

Nên là mặc kệ.
Đến phòng khách, Turan mở cửa bước vào thì trông thấy cô nàng tóc màu nâu đỏ vẫn đang đọc quyển sách trên tay một cách chăm chú, chẳng buồn để ý đến việc có người lạ vào phòng.

Mà kể cũng đúng, vì cô ta đâu cần phải e sợ gì, lại còn là Turan dẫn đầu xuất hiện nữa.
Chỉ là, Turan không ngờ rằng Fyr có thể bị một quyển sách cuốn hút đến thế.

Cô ta không nên thấy hứng thú quá nhiều với sách mới phải.

Thật là lạ.
Shelah thấy Fyr thì cũng chẳng có cảm giác ngoài ý muốn, nhưng bị đối phương làm ngơ thì đúng là chẳng dễ chịu gì.


Có điều tình huống hiện tại không phải lúc cô ta có thể nói năng linh tinh.

Kẻ làm điều như vậy ở đây chỉ có một.
– Ấy! Turan, cô gái đây là…
Darmil vẻ hào hứng thốt, lại bị Turan nhanh tay đập cuốn sách dày cộm vào thẳng mặt.

Cú đập không quá mạnh, nhưng đủ để cậu ta im miệng.
Kull ở bên bụm miệng cười, thấy ánh mắt cảnh cáo của Turan thì liền cố làm mặt nghiêm túc, lại chỉ khiến bụng cậu ta rung lên, phát ra từng tiếng như nấc, rồi thành nấc cục.
Turan chán nản thở dài một hơi.

Nó đúng thật là còn chưa đủ năng lực để quản lý một tổ đội cho tốt.

Mấy tên đồng đội này càng lúc càng hành động một cách tùy ý, mà nó thì chẳng thể áp dụng biện pháp trừng phạt gì cho thỏa đáng.

Làm ẩu có khi còn gây phản tác dụng.

Đến khổ.
Turan cùng ba người tìm đến cuối bàn mà ngồi, đối diện với phía của Fyr, cốt để tránh xa đối phương nhất có thể.

Như vậy hẳn sẽ không làm ảnh hưởng đến việc đọc sách của cô ta đi.
– Cô ta rốt cuộc là gì của cậu?
Lúc này, Shelah đột nhiên nhịn không được lên tiếng.

Cô ta dường như đã đè nén câu hỏi này trong lòng từ rất lâu rồi, và giờ nhất định phải khiến cho được giải đáp.
Darmil và Kull nghe vậy thì cũng trưng bộ mặt tò mò lẫn háo hức dòm lấy người đội trưởng của mình.

Họ thật sự cảm thấy thích thú hơn là e ngại.
– Là một người bạn.

– Turan đáp, chẳng suy nghĩ quá nhiều – Cô ấy có lý do riêng để ở đây lúc này, nhưng chẳng bao lâu nữa sẽ đi rồi.
Ý sau cùng, giọng của Turan nhỏ dần, thiếu đi sự tin cậy.

Bản thân nó cũng không dám chắc về điều đó.

Nó đã từng nghĩ rằng Fyr sẽ bỏ đi, nhưng cô ta vẫn còn ở đây, dường như chẳng cần phải có lý do nào cả.

Khó lường.
Biết rằng không nên để chủ đề này làm mọi người mất tập trung, Turan vội nói:
– Darmil, cậu không có vấn đề gì chứ?
– Hả? Không.

– Darmil thốt, nhíu mày, lại bảo – Ý là chuyện gì cơ?
– Chuyện du hành của cậu.
– À! Mà cũng chẳng có vấn đề gì.


Tôi đạt tới Thần cấp 15 rồi.

Mọi thứ đột nhiên trở nên yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ còn nghe được tiếng lật trang sách của Fyr ở phía xa.
– Sao cơ!? Cậu nói cậu giờ đã là Thần cấp 15 rồi?
Kull thốt lên kinh ngạc.

Nhưng người kinh ngạc ở đây không chỉ có mỗi cậu ta, mà còn bao gồm cả Shelah và Turan.
Nhất là Turan.

Nó nhớ lần cuối cùng nghe tin từ Darmil, cậu ta bảo rằng bản thân vẫn đang ở Thần cấp 14, còn là đang gặp vài khó khăn nào đấy, xin nó một vài lời khuyên, giờ lại thành Thần cấp 15.
Darmil gật nhẹ đầu, miệng cười tươi rói, lộ vẻ tự tin lẫn đắc ý.

Kull thấy thế thì làm bộ mặt cay đắng, kêu:
– Khốn nạn.

Tôi tưởng mình đã rất cố gắng rồi, vậy mà vẫn thua…
Nhưng gì thì gì, đây là chuyện tốt.

Turan đặt ra kế hoạch ban đầu vốn là Darmil đặt tới Thần cấp 15, có điều kém một bậc cũng chẳng tạo thành vấn đề.

Chỉ là nó mong Darmil có thể thông báo ngay cho nó về chuyện thăng Thần cấp thay vì chờ tới lúc hội họp.

Mà âu cũng là do nó không có căn dặn kỹ.
Shelah ngồi trong bộ dạng lúng túng, nghĩ rồi hỏi:
– Thế còn cậu, đã Thần cấp mấy rồi?
– Tôi? Tôi chỉ mới đạt tới Thần cấp 14 mà thôi…
Kull càng nói càng lộ vẻ bi thương.

Cậu ta lúc nghe tin từ Turan rằng anh chàng đấu sĩ của đội gặp khó khăn nên nhiều khả năng sẽ không đạt được đến yêu cầu đề ra thì mừng lắm, cảm giác áp lực nhẹ đi không ít.

Giờ khốn khổ.
Shelah nhăn mày, đưa tay che trán.

Cô ta hoàn toàn không ngờ đến tình huống này.
Turan đưa mắt nhìn sang, dần hiểu ra gì đấy.

Shelah có lẽ dựa vào một số nguồn thông tin mà biết được về tình trạng của hai thành viên tổ đội của Turan.

Lúc đó, hai người họ Thần cấp hẳn là vào khoảng 11 đến 12 đi.

Giờ mới qua đâu có bao nhiêu ngày, một người biến thành Thần cấp 15, ngang bằng với cô ta, người còn lại cũng chẳng kém là bao.

Chuyện này thật sự là có tính đả kích rất lớn.
Shelah nên đơn giản nghĩ rằng thông tin cô ta nhận được trước đó có sai sót thì sẽ dễ chấp nhận hơn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận