Tổ đội ba người theo lộ trình đến nhà của gia đình Ahfol để nghỉ ngơi và dùng bữa trưa.
Suốt bữa ăn, chú Kennor chủ nhà cùng vợ chú cứ đùn đẩy nhau, chực muốn bước lên nói gì đó nhưng lại thôi.
Turan không cần nghĩ nhiều cũng biết họ đang có chuyện cần nhờ, và hẳn là liên quan đến lũ quái quanh đây.
Thế nhưng Turan không định chủ động hỏi họ về điều đó.
Bản thân nó bây giờ đang không có nhiều thời gian giải quyết chuyện khác, mà giải quyết lũ quái cũng không phải là việc mà một tổ đội ba du hành giả mới đạt Thần cấp 1 và Nihr có thể đảm đương.
Nếu họ cần sức mạnh của các du hành giả thì nên đến tìm ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn thì hơn.
– Này, Turan.
Không phải là họ đang gặp vấn đề gì chứ?
Darmil chợt cất tiếng hỏi.
Turan ngạc nhiên.
Nó không ngờ là người đồng đội nói thẳng ra là ngờ nghệch này của nó vậy mà lại nhận ra điều đó.
Nhưng vẻ ngạc nhiên của Turan không kéo dài lâu khi nó thấy người vợ chủ nhà đang cầm trên tay tô canh sườn mà Darmil vừa đòi thêm từ nãy.
Tên Darmil này chắc chắn là thắc mắc vì sao hai người kia lại không đưa đồ ăn lên cho mình.
Nó đã đánh giá cao người đồng đội của mình quá rồi.
– Dù gì thì cũng không phải việc của chúng ta.
– Turan đáp.
– Sao lại không phải!? – Darmil phản bác ngay – Chúng ta không thể ăn một bữa ngon như thế này của họ mà không làm gì được.
“Chúng ta không có ăn không, là có trả tiền!”, Turan muốn thốt lên như vậy với Darmil nhưng quyết định giấu lại trong lòng mình.
Cậu ta hẳn là lại nổi hứng du hành giả rồi.
Turan quay sang Tiffia, xem ý của cô ta thế nào.
Dù rằng Turan là đội trưởng, và nó cũng rất tự tin mình có thể ép cả đội rời đi luôn, nhưng lại định nghe theo mong muốn của hai thành viên còn lại.
Ngày mai mới đến thành Tailor không phải là điều gì khó chấp nhận, mà việc tâm trạng của đồng đội không tốt thì chắc chắn là ảnh hưởng cả chuyến đi, và hẳn là cả những nhiệm vụ sau này nữa.
Sau cuộc nói chuyện với thần Syrathr, Turan đã quyết định thử “chiều” ý những đồng đội của mình hơn một chút.
Tiffia từ sau bữa sáng thì tinh thần trông đã hăng hái hơn nhiều, dù vẫn còn tránh nói chuyện với Turan.
Cô ta hẳn nghĩ là nếu phải nói chuyện với nó, thì đó phải là chuyện về thăng cấp.
Turan cũng không thể làm gì được hơn trong vấn đề này, chỉ có thể chờ đợi câu trả lời từ Tiffia.
Tiffia tất nhiên đã biết về việc nhà Ahfol đang gặp rắc rối gì đó cần nhờ, trông thấy ánh nhìn của Turan thì gật nhẹ đầu.
Turan tặc lưỡi, đứng dậy, bảo lớn:
– Chú Kennor.
Ba người bọn tôi có thể giúp được gì không?
Chú Kennor nghe tiếng gọi thì thoáng hoảng hốt, nhưng nghe được lời đề nghị thì vẻ mặt lộ rõ sự mừng rỡ, dù rất nhanh sau đó bị lấn át đi bởi sự lo lắng.
– Chuyện hơi đột ngột… – chú Kennor cất tiếng – Đám cừu mà thằng con trai của tôi chăn hôm nay không may gặp phải một đám sói hoang.
– Sói hoang?! – Darmil thốt – Vậy thằng nhóc không phải gặp nguy hiểm sao?
– À không.
– chú Kennor vội đáp – Nó đã chạy về nhà an toàn, lũ sói cũng không rượt theo.
Nhưng mà đám cừu thì bị lũ sói đuổi chạy tán loạn, giờ không biết phải tìm như thế nào nữa.
Để đến lúc có hỗ trợ thì chỉ sợ…
Turan hiểu khó khăn của chú Kennor.
Đám cừu này gần như là toàn bộ tài sản của nhà Ahfol, lũ sói đuổi chạy đi có thể không săn hết bao nhiêu, nhưng số còn lại cũng rất khó tồn tại trong môi trường mà khắp nơi đều có thể có quái.
Nếu cả đám cừu bị săn giết hết thì không chỉ mùa đông năm nay họ sẽ phải thắt bụng chịu đói mà cả mấy năm sau đó cũng sẽ gặp không ít khó khăn vì thiếu hụt vốn.
– Đội phòng vệ của nông trại không giúp gì cho chú à?
Turan cất tiếng hỏi.
Nó biết rõ đội phòng vệ phải là bộ phận có nhiệm vụ hành động ngay lúc này, và tất nhiên là họ đang không ra tay, nếu không thì chú Kennor cũng đã không cần nhờ đến tổ đội của Turan.
Tình huống thậm chí có chút dở khóc dở cười khi mà một người nông dân như chú Kennor có Thần cấp cao hơn lại đang nhờ vả nó.
“Cũng không trách được.
Nông dân không phải chuyên về chiến đấu.”
– Mấy hôm trước nông trại bị gấu lớn tấn công nên giờ đều đang bị thương cả.
Chú Kennor đáp một cách khó khăn, rõ ràng là cảm thấy áy náy vì nhắc đến vụ việc này.
Cũng dễ hiểu khi mà nói như vậy không khác gì đang dùng hoàn cảnh ép buộc tổ đội của Turan giúp mình.
Turan biết bản thân cũng không có cách nào từ chối sự nhờ vả này.
Mặt khác thì nó đoán chính mình cũng có thể thử nghiệm sức mạnh khi đối đầu với lũ sói.
Nếu lũ sói mà chú Kennor đang nhắc đến không phải là một bầy Sói nanh dài thì vẫn nằm trong khả năng của tổ đội Turan.
Sói nanh dài có cấp độ thông thường đến 8, nhưng Sói đồng cỏ trong khu vực này thì chỉ có cấp độ là 4 mà thôi, và Sói xám cấp độ 5 thì lại rất khó tìm thấy ở đây.
Dù rằng một đám quái cấp 4 vẫn có chút quá sức với một tổ đội ba người không vượt quá Thần cấp 1 nhưng Turan rất tự tin với sức mạnh của Darmil, và cả khả năng của nó.
Bùa phép ‘Ngủ’ của Tiffia không quá hiệu quả với đám quái này nhưng bùa phép ‘Thổi lửa’ và ‘Tia điện’ chắc chắn giúp ích được rất nhiều.
Mặt khác thì nhiệm vụ của tổ đội cũng không phải là diệt hết đám quái, mà chỉ cần tìm về càng nhiều cừu càng tốt.
Turan thật sự muốn thử, bảo:
– Được.
Cứ để đó cho ba người bọn tôi.
Vẻ vui mừng lộ rõ trên khuôn mặt hai vợ chồng nhà Ahfol.
– Em.
Mau-mau mang thức ăn lên cho các du hành giả!
Chú Kennor lên tiếng giục vợ mình, rồi không chờ được nữa mà giành lấy luôn cả tô canh mang lên bàn cho Darmil đã thòm thèm từ lâu.
Sau bữa trưa, Darmil và Tiffia ra xe chuẩn bị cho nhiệm vụ đột xuất của nhà Ahfol trong khi Turan ở lại nghe thêm chi tiết về bầy sói.
Chú Kennor cũng không rõ lắm về số lượng sói hay rằng trong chúng có con quái đặc biệt nào hay không.
Dù sao thì người duy nhất trực tiếp thấy lũ sói là con trai của chú – nhóc Bant, và nhóc ấy cũng không cho Turan thêm được bao nhiêu thông tin khi mà “chỉ vừa thấy lũ sói lao đến thì đã bỏ chạy thục mạng”.
“Mà, đó cũng là việc nên làm.
May là không có bị thương gì.” Turan nghĩ thầm.
Nó dù thấy tiếc cũng biết là không thể ép một đứa nhóc chỉ cao tới ngực mình làm gì thêm được trong hoàn cảnh đó.
Turan sau khi hỏi thêm mấy câu hỏi nhỏ nữa thì cũng ra xe chuẩn bị phần của mình.
Sau tất cả thì thông tin hữu ích duy nhất nó có được là vị trí cuối cùng mà nhóc Bant chăn cừu tới trước khi gặp bầy sói và bỏ chạy.
Sau khi tính toán thời gian một lúc thì Turan khoanh vùng khu vực mà đàn cừu có thể chạy tới, cũng như đánh dấu những nơi tiếp cận mấy đám quái nguy hiểm khác.
Trời đã quá trưa, bắt đầu vào chiều.
Turan cùng Darmil và Tiffia không phí thêm thời gian nữa mà lên đường đi luôn.
– Nhiệm vụ, a hèm.
– Turan lên tiếng – Nhiệm vụ đột xuất lần này điểm nhấn ở tốc độ tìm kiếm, không phải là chiến đấu hết mình.
Chúng ta phải tìm được số lượng cừu nhiều nhất trước khi mặt trời lặn.
Lũ quái xuất hiện lúc trời tối thậm chí có thể gây nguy hiểm và khiến chúng ta lỡ mất cả nhiệm vụ của bà Lylat, hiểu rõ chứ?
– Hiểu rồi.
Darmil dõng dạc hô.
Tiffia thì chỉ “ừm” một tiếng.
Từ giờ đến lúc mặt trời lặn có nhiều nhất là bốn tiếng đồng hồ nữa.
Sau khi chất rượu xuống hết, Turan lái chiếc xe bán tải thẳng tới nơi mà đàn cừu của nhóc Bant bị sói tấn công.
Theo như trên bản đồ thì nơi này khá gần với khu vực xuất hiện quái, có lẽ nhóc ấy bị phân tâm gì đó mới chăn đàn cừu đến đây, vì chắc hẳn là chú Kennor phải nhắc nhở về việc đó rồi.
Chăn dắt súc vật đến khu vực có quái không khác gì đưa chúng vào chỗ chết cả.
Turan lấy ra một chiếc ống nhòm, quan sát một vòng xung quanh.
Cánh đồng cỏ rộng lớn chỉ có vài con quái ở phía xa, không có chút bóng dáng của con cừu nào.
Đàn cừu bị đuổi xa hơn là Turan nghĩ.
Nó vốn cho rằng trong vòng vài cây số cũng có thể tìm được vài con nhưng có vẻ là nó đã quá lạc quan rồi.
“Tình hình thế này thì số cừu còn lại cũng chẳng còn bao nhiêu.” Turan nghĩ, cất một tiếng thở dài.
Nó mở lời giúp chú Kennor cũng chỉ vì muốn thử nghiệm sức mạnh của mình, một phần khác là vì tâm tình của những thành viên trong đội.
Giờ trông lại thì có vẻ nó đã chấp nhận giúp quá hời hợt, nếu không muốn nói là vô tâm.
Nhớ lại khuôn mặt vui mừng của vợ chồng nhà Ahfol làm nó cảm thấy áy náy.
– Sao thế Turan? – Darmil cất tiếng hỏi – Cậu đứng im đó nãy giờ rồi.
Turan không định nói ra mối lo ngại của mình, chỉ bảo:
– Không có gì.
Theo lộ trình đã bàn, đi thôi.
Turan lái xe hướng về điểm tiếp theo đã được đánh dấu trên bản đồ.
Nếu nó muốn rà soát hết khu vực mà đàn cừu có thể chạy đến thì sẽ phải chạy qua sáu điểm như thế và mất khoảng ba đến bốn giờ đi đường, vừa kịp trước khi mặt trời lặn.
Tại điểm tiếp theo, Turan lần nữa lấy ra ống nhòm để quan sát và vẫn như lần trước, trong tầm mắt nó không tìm thấy được một con cừu nào cả.
Một cảm giác bất an dần nổi lên trong lòng Turan.
Một hay thậm chí ba, bốn bầy Sói đồng cỏ cũng không thể nào giải quyết hết đàn cừu đến hơn trăm con được.
– Có tìm thấy gì không, Turan? – Darmil lên tiếng.
Turan không trả lời mà đưa ống nhòm cho Darmil tự xem.
Sau một hồi loay hoay thì cậu ta cũng đành ngồi trở lại vào xe, vẻ chán nản.
Dù ngốc nhưng Darmil cũng biết rằng nhiệm vụ đột xuất này đang không thuận lợi.
– Đi thôi.
Turan nói rồi tiếp tục lái xe tới những điểm tiếp theo.
Lần này sẽ bắt đầu tiến sâu vào trong khu vực có quái, và tất nhiên là ở nơi thế này, khả năng sống sót của những con cừu là cực thấp.
.