Vans Force Phế Tích Thế Giới Các Thần


Đường phố vắng tanh, phủ đầy tuyết, thỉnh thoảng mới có một hai bóng người qua lại và đều là du hành giả.

Xe cơ bản là không di chuyển nổi trong cái thời tiết này.
Thành Sane Tali vào đông thường có không khí mát mẻ, hơi se lạnh về đêm.

Thời tiết như vậy rất thích hợp để tổ chức lễ hội và các loại hoạt động cộng đồng.

Tuy nhiên, với tuyết rơi dày như hiện tại sẽ khiến cho nhiều kế hoạch bị trì hoãn, thậm chí phải hủy bỏ.

Du hành giả hay người dân trong thành đều bị ảnh hưởng.
Khó khăn nhất có lẽ là các Nihr.

Việc không có Thần cấp khiến cho năng lực chịu lạnh của họ kém hơn du hành giả nhiều, trở nên cực kì nhạy cảm với các loại chuyển biến thời tiết do Đại Thánh Thế.

Bản thân Turan đây cũng còn cảm giác được cái lạnh thấm trên da mình đến đau rát chứ đừng nói đến là Nihr.
– Trời lạnh thế này mà làm một bữa rượu thì sướng phải biết nhỉ?
Darmil vẻ hào hứng lên tiếng.

Cậu ta không hề biểu hiện một chút cảm giác khó chịu nào, cứ như vốn dĩ đã luôn sống như thế này vậy.
Kull thì hoàn toàn ngược lại.

Cậu ta run cầm cập tưởng chừng sắp lạnh chết mất rồi, dù cho bản thân đã đắp lên người mấy lớp áo ấm thật dày.

Turan đoán rằng thuộc tính cảm giác quá cao làm cậu ta trở nên nhạy cảm với tất cả mọi thứ, và tất nhiên bao gồm cả cái lạnh điếng người này.

Coi ra cũng không thật sự là tốt.
Riêng Fyr thì Turan không thể đánh giá được gì.

Vẻ mặt của cô nàng tóc nâu đỏ ửng hồng, cho thấy sự phản ứng cái lạnh của cơ thể.

Thế nhưng ngoài đó ra thì cô ta trông hoàn toàn ổn, có khi còn khỏe khoắn hơn cả Darmil.

Dù sao thì đẳng cấp của đối phương là khác biệt.
Turan bất ngờ dừng bước ở trước một ngã ba, khiến cho ba người đi cùng nó cũng phải đột ngột dừng lại theo.

Họ có điều thắc mắc, nhưng không một ai nêu lên bất kì câu hỏi nào.

– Chúng ta sẽ lập tức rời khỏi thành.
Turan cất tiếng, và giờ thì Kull không nhịn được thốt:
– Turan! Chúng ta có thể chết c-c-cóng đấy!
– Chúng ta là du hành giả.

Sẽ không có vấn đề.
Nói rồi, Turan lấy ra mấy tấm bùa phát cho từng người.

Là bùa chứa phép ‘Hơi ấm’ và ‘Ngọn lửa trong tim’.

Hai loại phép này đều có tác dụng giữ ấm, nhưng một là cho cơ thể, một là cho tinh thần.
‘Ngọn lửa trong tim’ có tác dụng trực tiếp đến hệ thần kinh cảm giác của người sử dụng, lập tức loại bỏ cảm giác lạnh đồng thời tạo ra cảm giác ấm áp.

Có điều phép này không gây bất kì hiệu quả nào đến cái lạnh thực tế mà cơ thể đang phải chịu, và đó là lúc phép ‘Hơi ấm’ tỏ ra có ích.
Điều đáng tiếc là phép ‘Hơi ấm’ có hiệu quả tương đối thấp, chỉ đủ giữ một người không phải chịu nhiều tổn thương gây ra bởi cái lạnh hiện giờ.

Thế nên sự kết hợp của cả hai phép là cần thiết.
Kull nhận lấy mấy tấm bùa, ậm ờ vài tiếng rồi cũng đành thôi, nhét vào trong túi trữ vật.

Chúng chỉ là để phòng hờ, khi bắt đầu ra khỏi thành thì Turan sẽ đứng ra kích hoạt bùa chú cho mọi người.

Dù sao thì nó là người có năng lực bùa chú tốt nhất trong cả nhóm, ngoại trừ cô gái tóc nâu đỏ sẽ chẳng chịu đếm xỉa đến đống bùa chú thấp kém đây.
Cứ thế, không một ai có ý kiến nữa, và tổ đội tiếp tục tiến về trước, hướng thẳng đến cổng thành phía bắc.
Kì thực, Turan vốn định tìm một nhà trọ để nghỉ ngơi cho cả đội lấy sức, nhưng thời tiết thất thường này khiến nó bất an.

Chẳng có gì đảm bảo rằng tuyết sẽ ngừng rơi trong vài ngày tới, thậm chí có khi còn trở tên tồi tệ hơn.

Tình huống xấu nhất sẽ là xảy ra bão tuyết, vùi lấp mọi thứ, khiến cho mọi tuyến đường biến mất.
Turan cần tranh thủ lên đường khi còn có thể.

Điều này mặc dù mang theo nguy cơ đáng lo ngại, nhưng nó tin tưởng vào năng lực của tổ đội mình.

Mọi người đều đã đạt đến Thần cấp 15 rồi, Kull có lẽ kém một chút, nhưng sống sót qua một đợt bão tuyết hẳn sẽ không khó.

Nên là như vậy.
Hơn cả, Turan cảm giác được rằng, tình trạng thời tiến hiện giờ có mối liên quan không nhỏ đến nữ người sói Camilier.


Nó còn chưa quên cô ta là một người sói tuyết trắng hồn máu.

Chữ tuyết ấy không phải đặt cho có.
Hướng ra khỏi thành Sane Tali, khi đang đứng chờ người lính gác xác nhận cho phép đi qua cổng thành, một người đàn ông lạ mặt bỗng nhiên xuất hiện và tiếp cận cả đội.

Bộ dáng điềm tĩnh và chững chạc cùng bước đi vững chắc cho thấy rằng đối phương có thân phận không thể xem thường.
Turan chú ý đến, nhưng không có phản ứng gì.

Nó đoán được rằng sẽ lại có người tìm tới tổ đội mình, nhưng lại không ngờ rằng sẽ chỉ xuất hiện một người đơn độc.

Sự tự tin này khiến nó có phần nể phục, cứ như thể đối phương đã nắm chắc mọi thứ trong tầm tay rồi vậy.

Hoặc có lẽ đơn giản hơn là chẳng thèm quan tâm, nhưng nếu thế thì đã không có mặt ở đây.
– Tôi sẽ không làm mất thời gian của mọi người.
Người đàn ông lên tiếng, tỏ vẻ khiêm nhường nhưng không hề mất đi sự tự tin đang có.

Turan không ngại lắng nghe một hồi, chỉ cần đừng làm trễ nãi là được.
– Có chuyện gì?
Turan hỏi.

Thông qua kỹ năng ‘Thông hiểu’, nó đã xác định được đối phương là ai, nhưng nguyên nhân để giờ tìm gặp nó một mình thì vẫn chưa rõ ràng.
– Mọi người nếu muốn rời khỏi thành vào thời điểm này thì có lẽ sẽ cần tới nó.
Nói rồi người đàn ông đưa tay ra hiệu.

Chỉ chốc, từ xa xuất hiện ánh đèn và vang lên tiếng động cơ.
Turan liếc mắt nhìn một chút liền biết được đó là gì.

Một chiếc xe trượt tuyết, được thiết kế chuyên dùng để di chuyển trên tuyết mà không gặp khó khăn.

Thứ này ở thành Sane Tali là không dễ tìm, vì chưa bao giờ ở đây gặp vấn đề với tuyết cả.
Lẽ dĩ nhiên, Turan không định cuốc bộ trong tuyết trong suốt chặng đường đến thành Gyshar Rhal, điểm đến tiếp theo của cả đội.

Có một số lượng tương đối lớn hươu kéo xe được chăn dắt ở thị trấn cách đây vài chục cây số.

Xe kéo thì có thể được chế tạo khá đơn giản, sau đó thì mọi việc sẽ trở nên dễ dàng hơn.


Ít nhất là về phần phương tiện di chuyển.

Dù thế nào thì một chiếc xe trượt tuyết có động cơ vào lúc này vẫn mang một sức hấp dẫn khó thể chối từ.

Đối phương chẳng rõ là có ý tốt hay không, nhưng rất biết chọn thời điểm và nắm bắt cơ hội.
– Thật tốt.

– Turan cất tiếng – Tôi nên nhận ư?
Người đàn ông cười nhạt, đáp:
– Tôi chỉ muốn giúp đỡ.

Không thể để du hành giả đến thăm thành Sane Tali gặp khó khăn lúc rời đi được.
– Chúng tôi chỉ vừa mới đến.
Turan nói, hơi tỏ ý không thoải mái.
Người đàn ông im lặng, chừng như chần chờ trong giây lát rồi bảo:
– Tôi biết các cậu là ai, và hẳn các cậu cũng vậy.

Có một số vấn đề chúng ta không thể cứ làm ngơ như chẳng biết gì.

Nếu thế thì sao không cùng nhau giải quyết theo hướng tốt đẹp nhất?
– Tốt đẹp cho ông?
Turan có ý chất vấn.

Nó không ngại lập tức rời đi, nhưng đối phương nói cũng không sai.

Có một số vấn đề nhất định phải giải quyết.
Nhận sự giúp đỡ đồng nghĩa với bày tỏ thái độ.

Dù cho Turan không thực sự muốn dính líu hay kể cả bỏ số tiền lớn để mua chiếc xe, những người khác vẫn sẽ dựa vào đó mà đánh giá.

Rời thành Sane Tali với chiếc xe trượt tuyết tạo nên sự thuận tiện vào lúc này, nhưng sau đó thì khó mà tiếp tục hành động tự do như mong muốn.
– Tôi không phủ nhận.

– người đàn ông thẳng thắn đáp – Chỉ là, có lẽ cậu sẽ muốn cân nhắc.
– Như thế nào?
Turan hỏi, ra ý thúc giục.

Nó không có nhiều thời gian.
Biết mình không thể chần chừ thêm, người đàn ông bước tới, chìa ra một chiếc túi vải, bảo:
– Cậu xem.
Turan nhận lấy, chẳng chút ngần ngại mở ra.


Bên trong là một tấm thẻ bài bằng gỗ được bảo quản rất cẩn thận, phía trên có khắc vài con chữ với nét bút tương đối đặc thù.
Turan dễ dàng nhận ra đây là một tấm thẻ bài xác minh danh tính, hay thẻ bài thân phận.

Nó đã từng được cho một tấm như thế, và thứ đó đã giúp nó rời khỏi thành Nortre trong thời kì căng thẳng một cách nhẹ nhõm.
Chỉ là, Turan không biết tấm thẻ bài này đại diện cho ai.

Người đàn ông không có lý gì phải xác minh thân phận của chính mình, cho nó tấm thẻ bài của ông ta lại càng chẳng có ý nghĩa.

Huống hồ chi, ông ta chỉ bảo là cho xem.
Lúc này, Kull vội vàng đi tới bên cạnh, nói nhỏ:
– Tôi nhận ra nó.

Là của nữ y thuật sư…
Là Iskeiya.

Turan lập tức nghĩ đến.

Vậy ra người đàn ông này có quan hệ với cô ta, đủ thân thiết để nắm giữ một tấm thẻ bài thân phận.

Như thế, ít hay nhiều thì chính Iskeiya đang đưa ra sự giúp đỡ.
Cũng tức rằng, nữ y thuật sư đã bày tỏ thái độ muốn hợp tác.

Sự tình này vốn không nên là điều ngạc nhiên đối với Turan, nhưng vào thời điểm hiện tại thì không giống.

Đối phương có phần vội vàng.
Xem chừng, giữa các thế lực của vương quốc Danlion đã xảy ra biến động.
Turan nghĩ rồi ra vẻ đắn đo một lúc.

Nó sau đó quay sang Kull, nhìn chằm chằm vào cậu ta.

Không khó để cậu ta nhận ra ý của nó và gật nhẹ đầu.
– Được.

Làm phiền ông rồi.
Turan lên tiếng.

Người đàn ông nghe xong, vẻ mặt liền trở nên vui tươi hẳn lên, đủ để thấy được vẻ niềm nở cùng khiêm nhường trước đó hoàn toàn là giả tạo.

Tất nhiên, cũng không thể nói rằng biểu cảm hiện giờ của ông ta là thật.

Mỗi người đều là có tính toán riêng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận