Nữ người sói chiến đấu tương đối điềm tĩnh, nhưng động tác thì dứt khoát và không kém phần khéo léo.
Sát thương mỗi đòn đánh của cô ta không quá lớn, lại đầy đủ để giải quyết từng con quái một.
Phong cách chiến đấu của phần linh hồn hiền lành tự nhiên khác xa so với phần linh hồn hung hăng kia.
Turan vốn không đánh giá cao năng lực chiến đấu của đối phương, nhưng giờ nó phải nhìn nhận lại.
Không rõ có phải vì 60 bậc thuộc tính tăng thêm kia hay không, nhưng biểu hiện của Camilier chẳng khác gì một du hành giả Thần cấp 10 cả.
Đó không chỉ dày dặn kinh nghiệm, mà còn bao gồm cả vận dụng kỹ năng thuần thục và điêu luyện.
Hơn hết là, cô ta đang chiến đấu đơn độc, không có ai giúp đỡ.
Vũ khí của Camilier là một cặp dao bạc, thứ mà cô nàng đã luôn sở hữu.
Turan cũng chẳng phải là keo kiệt, nhưng với một người chỉ vừa đột phá Nihr thì thứ vũ khí này đã tương đối phù hợp rồi.
Nếu giao cho cô nàng vũ khí có cấp độ hay phẩm chất quá cao, sợ rằng cô ta còn sẽ bị kiềm chế, thành lúng túng.
Chẳng mấy chốc, nữ người sói đã thành công hạ sát đến con quái thứ sáu mươi lăm.
Đây là lúc cô ta thăng đến Thần cấp 2.
Thăng một Thần cấp không mang đến sự thay đổi quá nhiều, nhưng Turan lại tò mò không biết một linh hồn song sinh thì có gì khác thường hay không.
Đáng tiếc là nó sau một hồi vận dụng kỹ năng ‘Thông hiểu’ lên nữ người sói thì chỉ đành chấp nhận là mọi thứ như thường.
Turan quyết định để Camilier làm nhiệm vụ chiến đấu trong suốt đoạn đường hướng tới thành Kaelri Sae.
Nếu mọi chuyện thuận lợi, cô ta hẳn có thể đạt đến Thần cấp 3 trước khi đến nơi.
Chiếc xe bán tải tiếp tục lăn bánh, chỉ dừng lại nửa đường khi thu hút được một số lượng quái nhất định.
– Đội trưởng.
Kull đột nhiên lên tiếng, trong giọng có phần hốt hoảng.
Turan liền phản ứng lại, đưa mắt nhìn về trước, dễ dàng thấy được một bóng người quen thuộc.
Kì thực nó đối với sự xuất hiện bất ngờ của đối phương còn nhạy cảm anh chàng thám đạo nhiều.
Thế nhưng thật sự thì nó lại khó lòng tin tưởng đối phương lại còn có thể xuất hiện, vào lúc này.
Turan vội vàng bước ra khỏi xe.
Giờ đã là quá trưa, những tia nắng chói chang và gay gắt khiến cho cả du hành giả Thần cấp cao như Turan đây cũng cảm thấy khó chịu.
– Cô… quay trở về?
Turan thắc mắc.
– Ta chỉ là bận chút chuyện, cũng không phải bỏ rơi ngươi.
Mới có một lúc mà đã chạy đến đây rồi.
Cô gái tóc màu nâu đỏ cất tiếng.
Chiếc đầm lụa cô ta đang mặc vốn luôn tươm tất giờ lại trông có phần luộm thuộm và nhuốm không ít bụi bẩn.
Cũng không rõ là đối phương cố tình làm thành như vậy hay không, nhưng rất khó để Turan tin được rằng một vị thần lại có thể vội vàng đến mức lộ ra bộ dáng như thế này một cách ngoài ý muốn.
Nắng nóng.
Rất nóng.
Turan bất giác đưa tay lên che đi, bảo:
– Chúng ta vào xe rồi nói chuyện.
Fyr lắc đầu, nói:
– Không có nhiều thời gian.
Bây giờ đi luôn thôi.
Turan ngẩn người ra trong giây lát, hỏi:
– Đi đâu?
– Lục địa phía Tây.
Fyr đáp gọn, bước tới trước, hướng đến gần sát Turan.
Mơ hồ đoán được đối phương chuẩn bị làm gì, nó vội vàng lùi về một bước, thốt:
– Khoan đã.
Tôi muốn đưa đồng đội mình đi cùng.
– Đám thảm hại này?
Fyr nhăn mày bảo, hoàn toàn không để ý tới hình tượng bản thân.
Turan nghe thế cắn răng, nói:
– Họ có thể giúp sức.
– Giúp cái gì?! – Fyr gắt – Ngươi còn không biết tới đó sẽ làm gì.
Lời này không sai.
Đối phương đột nhiên xuất hiện đòi mang Turan đi, hoàn toàn làm đảo lộn toàn bộ kế hoạch của nó.
Trong tình huống gấp rút và thiếu thông tin này, nó chỉ có thể đưa ra những lý do mơ hồ hòng thuyết phục đối phương.
Dĩ nhiên, bản thân Turan cũng không rõ liệu việc mang theo đồng đội của mình có phải là một ý hay, nhưng công sức dành ra cho tới bây giờ không thể cứ thể mà bỏ.
Huống hồ chi, chuyến đi này còn có thể là cơ hội hiếm có dành cho họ.
– Chúng muốn đến thì tự đến.
Bây giờ ta chỉ cần ngươi.
Fyr cất giọng quả quyết, hoàn toàn không chịu nhượng bộ.
Chờ cho cô ta vừa bước tới gần lần nữa, nữ người sói đột nhiên chen vào giữa, đưa tay ngăn cản.
Có lẽ vì bất ngờ, Fyr không có phản ứng ngay lại mà chỉ nhìn chằm chằm vào đối phương.
Ngay cả Turan cũng khó thể nào tin nổi Camilier lại dám làm ra hành động như vậy.
Cô ta nhất định biết rõ kẻ đứng trước mặt mình là ai.
Hai bên cứ thế đứng nhìn nhau một lúc lâu, và khoảng thời gian ấy đủ để Turan nhận định tình hình.
Camilier đang sợ hãi, cực kì.
Mặc dù bề ngoài không có biểu hiện, nhưng có lẽ nhờ mối quan hệ chủ tớ cùng hiểu biết về linh hồn, Turan có thể thấy được linh hồn cô ta đang dao động theo kiểu run sợ.
Việc nữ người sói đứng chắn trước người nó hẳn chỉ là hành động bộc phát nhất thời từ mong muốn bảo vệ chủ nhân.
Còn về phần Fyr, Turan đoán rằng đối phương đang cố làm bản thân bình tĩnh lại.
Có chuyện gì đó đã xảy ra, làm cô ta hoảng hốt, trở nên vội vàng và hành động thiếu suy nghĩ.
Nếu không, chắc hẳn cô ta đã chẳng xuất hiện trong bộ dáng như hiện tại.
Turan cần làm gì đó, và nó không ngừng suy nghĩ.
Chuyện này, nhiều khả năng không phải thứ mà mấy người đồng đội của nó nên dính vào.
Mặt khác, để cho họ tự tìm đường đến lục địa phía Tây cũng là một ý không tệ.
Dù sao thì nếu chính họ không thể làm được điều đó thì có tới lục địa phía Tây cũng khó mà giúp được gì.
– Được rồi.
Tôi sẽ đi cùng cô.
Turan lên tiếng, tỏ ý để cho nữ người sói tránh sang một bên.
Ý muốn của nó như là mệnh lệnh, và đối phương không chút do dự lùi ra sau.
Lúc này Fyr trông đã bình tĩnh hơn.
Cô ta hít sâu một hơi rồi bảo:
– Ngươi thật sự muốn đưa chúng theo?
– Không cần.
– Turan nói – Như lời của cô vậy, họ sẽ tự mình đến.
Fyr hơi nheo mắt lại, nhìn ra sau lưng Turan.
Mục tiêu của cô ta không phải nữ người sói, mà là hai người đồng đội của nó.
Họ sớm đã không thể kiên nhẫn mà ra trợ giúp.
– Đợt bùng nổ quái đang diễn ra ở biên giới vương quốc Danlion và vương quốc Enria không nhỏ.
Các ngươi tới đó có thể mau chóng tăng cao thực lực.
Chỉ nói vậy như một lời gợi ý xong, Fyr nhấn bước tiến tới, hơi quay người sang bên, nhẹ giọng:
– Đi thôi.
Turan hiểu, áp sát lại gần.
Một luồng cảm giác lạnh lẽo và tê tái bất chợt phủ kín cả người nó, và cứ thế cảnh vật xung điên cuồng xoay chuyển.
Đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên Turan bị đưa đi bởi Fyr, chỉ là chuyện diễn ra có phần nhẹ nhàng hơn, không có cảm giác bị tóm chặt mà lôi đi một cách không thương tiếc nữa.
Nghĩ lại cho đến giờ, nó vẫn còn chưa hiểu được phương thức di chuyển này là như thế nào.
Mặc dù cảm giác như là bay, nhưng lại giống hơn là có một luồng gió thổi ngang qua, và thứ di chuyển là luồng gió đó, cũng như cảnh vật xung quanh.
Thời gian trôi qua chẳng biết bao lâu.
Có cảm giác rất ngắn, lại đồng thời giống như đã qua rất lâu rồi.
Turan thấy được cảnh vật xung quanh đã ngừng xoay chuyển, và đôi bàn chân của nó cũng lần nữa chạm lên mặt đất một cách chân thật.
– Đây là… lục địa phía Tây?
Turan thốt, đưa mắt nhìn quanh một lượt.
Trong lòng nó bắt đầu chậm rãi dâng lên một cỗ ngạc nhiên cùng khó hiểu.
Mặc dù kể từ Đại Thánh Thế tới giờ, bản thân đã từng thấy qua không ít chuyện lạ, Turan vẫn không khỏi bất ngờ khi trước mắt nó hiện lên cùng lúc hai khung cảnh đối nghịch nhau.
Bên trái, tuyết phủ kín khắp nơi, bao quá cả đồi núi, sông ngòi lẫn cả một vài ngôi làng ở phía xa.
Bên phải, sa mạc đầy cát màu vàng cam trải dài cho đến vô cùng vô tận, chiếm cả đường chân trời.
Và một cách kì dị, nhiệt độ nóng và lạnh hai bên không hề trung hòa mà thay nhau tàn phá cơ thể Turan bấy giờ đang đứng ở giữa, ngay vùng ranh giới.
Còn tốt rằng Turan đã Thần cấp 15 rồi, nên vẫn còn có thể chịu đựng được điều kiện môi trường khắc nghiệt dị thường này.
Thế nhưng kéo dài lâu, khó tránh khỏi xảy ra chuyện.
Turan không vội dời đi.
Nó bận suy nghĩ.
Tin tức về lục địa phía Tây nó có được nói nhiều không nhiều, nói ít cũng là không ít.
Trong những tài liệu cổ, Turan đọc được rằng lục địa phía Tây là một vùng đất tương đối trù phú, có bốn đất nước mà người dân đều được sinh sống một cách an bình.
Đây là một phần lý do không nhỏ khiến các bên xem lục địa phía Tây thành một miếng mồi ngon, đến mức dưới áp lực của các vị thần, ngầm thừa nhận thành vùng đất trung lập.
Thú vị hơn cả là, khi xưa, dấu vết về sự tồn tại của thần hiện lên ở khắp nơi trên lục địa.
Cho đến chừng một trăm năm trước, cùng thời điểm mà tòa tháp Ma pháp Tối thượng được dựng nên.
Các vị thần đột nhiên lui khỏi ánh mắt trần tục, khiến cho vùng đất mất đi sự ban phước và dần dà trở nên hoang dại, vắng bóng người.
Turan lấy làm khó hiểu.
Sự tồn tại của thần ở một vùng đất vốn không nên có tác động lớn đến mức làm cả một lục địa chết đi.
Con người dù không có thần vẫn nên sinh sống được mới đúng, nhất là khi các vị thần đã đặt nền móng cho họ.
Trừ phi vốn dĩ, lục địa phía Tây không phải là nơi thích hợp cho con người sinh sống.
Nhưng thế thì cảnh tượng trước mắt Turan, lại là điều tự nhiên hay sao..