Vans Force Phế Tích Thế Giới Các Thần


Turan cùng Tiffia rời cửa hàng đồng giá thì mặt trời cũng đã lên được hơn giờ đồng hồ.
Sau khi lẩn vào mấy con hẻm, vòng quanh mấy lần để cắt đuôi những kẻ tò mò xong thì cả hai cũng an toàn đến được quãng trường trung tâm.

– Thật không ngờ cậu lại có thể kiếm được nhiều như thế này.

Tiffia cất tiếng.
Cô ta lúc này đang lôi đống đồ lấy được từ mấy chiếc hộp ra tính toán.
Nhìn dáng vẻ vui mừng của Tiffia, Turan thật có chút nghi ngờ cảm nhận của mình về cô ta mấy ngày qua.

“Mới đầu ngày còn trông ảm đạm vậy mà…”

Nhưng đây mới đúng là Tiffia mà Turan đã luôn biết, thế nên nó cũng mặc cho cô ta vui vẻ.

– Tôi về nhà trọ lấy xe.
– Turan bảo – Cô xem những thứ này cái nào cần thiết thì giữ lại, không thì hãy bán đi.
Xong thì gặp nhau ở phía Tây quảng trường.

Tiffia nghe thì hơi ngẩn ra một lúc, thắc mắc:

– Những thứ này có cái gì mà chúng ta không cần chứ?

Turan chau mày, trông lại từng món đồ một.
Các loại bùa thì tất nhiên là cần thiết rồi, nhưng toàn bộ những thứ còn lại thì đều có chất lượng quá tốt so với Thần cấp hiện tại của tổ đội.
Như thuốc hồi ma năng trung cấp và cao cấp hay thuốc hồi phục khí huyết cao cấp đều là quá nhiều so với lượng ma năng và khí huyết tối đa mà Turan hay Tiffia đang có.
Dùng chúng, nói đơn giản ra thì là phí phạm.

– Bùa cô giữ lại.
Ngọc thô đưa cho tôi, cả mấy viên ngọc lam bảo nữa.
Số còn lại thì bán hết đi.

Turan quả quyết bảo.
Nó hiểu ý của Tiffia là muốn để dành mấy vật phẩm giá trị phòng cho sau này thăng lên Thần cấp cao hơn.
Nhưng vấn đề hiện tại là tổ đội không giàu có gì cả, mà chi phí cho việc du hành đều không hề ít.

Hơn cả, Turan còn phải lo cho chuyện thăng cấp của mấy thành viên tổ đội nữa.

– Được rồi.
Tôi hiểu rồi.

Tiffia vẻ chán nản bảo, đưa cho Turan mấy viên ngọc rồi cất hết tất cả vào lại túi trữ đồ của mình.
Cô ta sau đó rời đi tìm chỗ thu mua luôn.

Trên thực tế thì cửa hàng đồng giá có mua lại những món đồ lấy được từ hộp nhưng giá cả lại có chút thấp hơn thị trường, mà nếu Tiffia mặc cả thêm hoặc tìm người đang cần chúng thì lượng chênh lệch có thể lên đến hai thậm chí ba phần.

Giá trị của các vật phẩm kia không hề nhỏ, và hai, ba phần chênh lệch rất đáng để dồn chút công sức vào.
Dù sao thì bây giờ lượng tiền mà tổ đội Turan đang cần là rất lớn.
Ít nhất cũng phải bù đắp được một tấm bùa phẩm chất ‘Anh hùng’ cùng với một lần tham gia càn quét phó bản cùng phẩm chất.
Và đó chỉ mới là cái phí cho việc thăng cấp của Yeatra.

Turan cầm lấy viên ngọc thô trong tay mình, lần nữa kích hoạt kỹ năng ‘Thông hiểu’.
Những thông tin nó đã xem qua mấy lần lại hiện lên trong tâm trí.

“Ngọc nhanh nhẹn.

Lớp: Ngọc.

Loại: Thô.

Cấp: 5.

Phẩm chất: Tinh anh.

Độ hiếm: Cực hiếm.

Mô tả: Loại ngọc quý dùng để chế tác và khảm giúp tăng nhanh nhẹn.

Chi tiết:

+ Tăng đến 5 bậc nhanh nhẹn.”

Đây là một viên ngọc quý và hiếm, chỉ đơn giản dựa vào độ hiếm cùng mô tả là đủ để xác định điều đó.
Tuy nhiên phẩm chất của viên ngọc lại có chút thấp hơn so với mong đợi của Turan.

Turan lúc vừa phát hiện ra viên ngọc thì đã nảy sinh ý định dùng viên ngọc làm vật liệu cho tấm bùa phẩm chất ‘Anh hùng’ của Yeatra.
Dù rằng không cần phải có vật liệu cùng phẩm chất để tạo ra tấm bùa nhưng hầu hết những người chế tác bùa đều làm theo cách này.

Vì để tạo ra một vật phẩm vượt trên cấp của vật liệu yêu cầu đẳng cấp tay nghề vô cùng cao, cùng với một lượng Thần cấp không nhỏ.
Để một người có thể dùng viên ngọc cấp độ 5 này tạo ra vật phẩm trên phẩm chất ‘Tinh anh’ thì cần đạt được thấp nhất là Thần cấp 6.

Turan thì không nghi ngờ tay nghề của Yeatra.
Một Nihr mà vẫn có thể chế tạo ra được vật phẩm có tác dụng, dù hiệu quả không cao thì vẫn rất đáng khâm phục.
Turan đã từng thử, và nó biết rõ công việc đó khó khăn như thế nào.

Nhưng Thần cấp lại là chuyện nằm ngoài khả năng của Yeatra.
Nhiệm vụ tấn thăng của một Nihr lại đòi hỏi Thần cấp người đó cao hơn 5, quả là có chút nực cười.

“Chẳng trách chẳng có Nihr nào có thể thăng cấp được…”

Turan bỏ viên ngọc vào túi trữ vật của mình.
Dù có thể hay không thì nó cũng sẽ giao toàn bộ số ngọc thô mình đang có cho Yeatra.
Những viên ngọc dù phẩm chất chỉ đạt ‘Tinh anh’ nhưng vẫn có thể làm vật liệu phụ, bù đắp cho phương thức chế tác bùa phẩm chất ‘Anh hùng’ nào đó.

– M-mừng chủ nhân trở về.

Một giọng nói đầy bối rối quen thuộc lại vang lên khi Turan mở cửa bước vào phòng.

Turan không phản đối gì việc Camilier gọi mình là “chủ nhân”, chỉ là lo lắng mối quan hệ thế này sẽ khiến linh hồn song sinh của cô ta có ấn tượng xấu về mình.

Dù sao thì lần gặp nhau đầu tiên của cả hai là một cuộc chiến đấu sinh tử.

Mà, Turan ngày càng thắc mắc về linh hồn thứ hai của Camilier.
Từ đó cho đến giờ đã qua gần hai ngày rồi nhưng nó vẫn chưa thấy cô ta xuất hiện lần nào.
Và vì điều đó cho nên suốt hai ngày, Turan đã luôn phải ở trong trạng thái đề phòng bị tấn công.

“Chẳng thể ngủ ngon nổi…”

Turan đưa cho Camilier mấy cái bánh bao hấp mình mua được rồi như thường lệ xoa lấy mái đầu của cô ta.
Nhưng lần này nó không giục cô ta ăn mà bảo:

– Nếu cô có ở đó thì tôi muốn nói chuyện.

Không có tiếng đáp lại.
Camilier chỉ đơn giản nhận lấy đồ ăn của mình rồi bước vào góc thưởng thức ngon lành.
Ít ra thì giờ cô ta không cần Turan lên tiếng cho phép mới chịu ăn nữa.

Turan đứng nhìn hồi lâu, xác định rằng câu nói của mình không có kết quả thì mới ngồi vào bàn ăn vội mấy cái bánh bao còn lại.

Turan không định ép nữ người sói, cũng không thể ép.
Bản thân nó còn quá mơ hồ về chuyện linh hồn song sinh chứ đừng nói tới chuyện có thể chủ động khiến cho xuất hiện.
Tất cả những gì nó biết chỉ thông qua một quyển sách kỹ năng ‘Gọi hồn’ mà thôi.

“Thần Syrathr có biết gì không nhỉ…?” Turan chợt nghĩ.
Nó đã định tìm gặp thần Syrathr để hỏi về nhiều vướng mắc trong lòng mình, nhưng mãi mà chưa có cơ hội.
Dù sau lần gặp trước, thần Syrathr đã bảo là cho phép Turan tự tìm đến nhưng có thần Istrant mới biết cô ta sẽ dùng cái cớ gì để hành hạ nó nếu nó làm như vậy.

Thông tin thì quan trọng, nhưng không phải là cần kíp.
Thế nên Turan không định mạo hiểm làm chuyện có thể khiến mình chịu đau khổ khi mà thông qua thần Syrathr lại chưa hẳn là cách duy nhất.

Chuyện cần tập trung thực hiện nhất bây giờ là giúp Yeatra thăng cấp đã.
Nếu Yeatra có thể đột phá Nihr, rồi trở thành người luyện chế bùa riêng cho Turan thì sẽ giúp ích được rất nhiều trong sự kiện Appaprithietra, và tất nhiên là cả sau này nữa.

Sau bữa sáng vội vàng, Turan đưa Camilier lên xe rồi ra đón Tiffia ở phía tây quảng trường trung tâm.

Tiffia đã đứng đợi sẵn.
Việc buôn bán không khó như cô ta đã nghĩ, vì mấy món đồ đó đều là cầu nhiều hơn cung.
Tổng lượng tiền thu về là hơn hai mươi nghìn xen.
Dù không so sánh được với giá trị viên ngọc thô kia nhưng vẫn là gấp mười lần phần thưởng nhiệm vụ từ bà Lylat.

Vậy mới thấy khả năng của Turan có thể kiếm lời nhiều đến mức nào.

– Sau này có khi chúng ta không cần làm nhiệm vụ nữa.

Tiffia giọng nửa đùa nửa thật bảo.

Turan cũng đồng tình với Tiffia.
Thật sự thì tổ đội không cần làm mấy nhiệm vụ thù lao thấp thế này nữa.
Tập trung vào tiêu diệt quái và càn quét phó bản sẽ là phù hợp hơn.

Thực tế thì bà Lylat đã trả khá hậu hĩnh cho chuyến vận chuyển hàng lần này, nhưng đó chỉ là đối với một tổ đội với hai Thần cấp 1 và một Nihr mà thôi.
Đợt rượu kế của ông Gin đành phải nhờ những du hành giả khác rồi.

– Quả là vậy.
– Turan cất tiếng – Nhưng tổ đội hiện tại vẫn có chút yếu.

Tiffia không quá khó khăn nhận ra ý của Turan, và vẻ hào hứng của cô ta nhanh chóng mất đi.
Áp lực từ việc phải hoàn thành thử thách Thần thánh lại đè lên tâm trí của cô ta.

Turan thấy dáng vẻ đó thì cũng chỉ có thể cất một tiếng thở dài.
Tiffia không thể cứ an phận làm một Nihr mãi được, bản thân cô ta hẳn phải rõ điều đó hơn ai hết.

“Vậy thì cô ta còn ngần ngại chi nữa…?”

Chiếc xa bán tải nhanh chóng rời khỏi thành Tailor rồi hướng thẳng đến thành Shangry luôn.
Lần này, Turan không định ghé qua nông trại Langr mà sẽ dùng bữa trên xe, tiết kiệm ít thời gian để có thể đến nơi trước khi trời tối.

Trên đường đi, chiếc xe bán tải có gặp phải hai đám quái, một là Sói đồng cỏ, hai là Thỏ răng nanh nhưng Turan đều lựa chọn nhấn hết ga để bỏ qua chúng.
Sói đồng cỏ và Thỏ răng nanh đều có tốc độ chạy kém hơn Sói xám nhiều nên chúng dễ dàng bị bỏ lại.
Chúng có vẻ cũng không hung hăng như Sói xám nên khi khoảng cách giữa hai bên hơn hai trăm mét thì đã bỏ cuộc, hoặc cũng có thể do chúng tự biết không thể đuổi kịp.

Sau cùng, khi mặt trời vừa bắt đầu lặn thì chiếc xe bán tải cũng đến được nơi cần đến.
Kết quả này làm Turan có phần vui vẻ.
Nó vốn tưởng rằng mặt trời lặn hẳn thì mới có thể đến kịp cơ.

Turan lái xe tới nhà trọ kiêm nhà hàng có tên là Mowl, cũng chính là nơi mà lần trước tổ đội của nó đã ở lại.
Dịch vụ cùng phòng ốc ở đây không tệ, chẳng có lý do gì để nó phải tốn thời gian tìm nơi khác cả.

Sau khi đỗ xe xong xuôi, tổ đội ba người vào nhà hàng để ăn tối.
Turan cầm lấy thực đơn, đang phân vân không biết nên ăn gì bù cho cả ngày chưa được bữa ra hồn thì thấy dáng vẻ loay hoay của Camilier.
Cô ta nãy giờ cứ liếc mắt nhìn xung quanh trông rất bỡ ngỡ.
var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);

“Đây là lần đầu cô ta đến nơi như thế này à…”

Suốt hai ngày qua, Turan đã cố giữ Camilier trong phòng để đề phòng đám người đang truy đuổi cô ta, và cũng để dễ dàng kiểm soát.
Giờ đã đến tận thành Shangry thì nó cho rằng điều đó không cần thiết nữa, tiếp tục như vậy thì chẳng khác gì đang cầm tù cô ấy cả.

Và nữ người sói cũng cần cải thiện khả năng ứng xử của bản thân.
Turan thì không ngại sở hữu một nô lệ, nhưng đó không nên là một người rụt rè, đến cả mấy hành động thông thường cũng cần được cho phép mới dám làm.
Nó thật không hình dung được trước đây cô ta đã sống như thế nào.

Turan chọn món cho mình xong thì đưa thực đơn về phía Camilier.
Nữ người sói có chút hốt hoảng nhìn lấy tờ thực đơn, không có vẻ là hiểu mình nên làm gì.

– Cô thích gì thì cứ gọi.

Turan cất tiếng, để thực đơn lên bàn.
Camilier vẫn không có hành động gì khác ngoài nhìn chằm chằm vào đó.

– Thế này ổn chứ? – Tiffia chợt hỏi.

– Cô là đang hỏi chuyện gì?

Turan cất tiếng một cách hời hợt.
Nó tưởng rằng đã giải đáp thắc mắc của Tiffia về Camilier rồi, nhưng rõ ràng là cô ta vẫn không an tâm về nữ người sói.
Ít ra thì giờ Turan không còn cảm nhận sự hối tiếc vì không cứu được đồng tộc của mình từ Tiffia nữa.

– Tất cả.
Mang theo cô ta, để cô ta xuất hiện bên ngoài và cả cách cô ta ứng xử.

Turan không biết nên trả lời Tiffia như thế nào cho hợp.
Nó đâu thể nào bảo với cô ta rằng Camilier có một linh hồn song sinh và linh hồn đó có khả năng chiến đấu mạnh mẽ.
Nó cũng chẳng thể giải thích hời hợt rằng bản thân không bỏ rơi được nữ người sói trong tình trạng này.

Cả Turan và Tiffia đều hiểu rõ mối nguy đến từ việc chứa chấp một nô lệ bỏ trốn.
Giống như lời nó đã từng nói với cô ta, cách giải quyết tốt nhất là mua lại Camilier từ tay hầu tước Ferrmen.
Nhưng một hầu tước thì đâu cần chút tiền ít ỏi của Turan.
Hơn cả là một nô lệ bỏ trốn bị truy đuổi gắt gao đến vậy thì chắc chắn đang mang theo một bí mật nào đó, tất nhiên chẳng thể cứ thế bán cho nó được.

Tuy nhiên, Turan đã có kế hoạch đối phó rồi.
Dù không chắc chắn cứu được nữ người sói nhưng vẫn đảm bảo được bản thân an toàn tránh khỏi nanh vuốt của hầu tước Ferrmen trong trường hợp ông ta nhắm vào nó.

– Hầu tước Ferrmen trong vòng một tháng sẽ không có thời gian quan tâm tới cô ta đâu.

Turan đáp.
Dù có phiền phức thì giờ nó vẫn phải cho Tiffia một câu trả lời.
Không thì cô ta sẽ cứ cảm thấy bất an mãi.

– Vậy một tháng sau thì sao? – Tiffia lại hỏi – Nếu không thể giúp được đến nơi đến chốn thì cậu còn cố để làm gì?

Câu hỏi của Tiffia có chút lạ, Turan nhận ra ngay điều đó.
Có vẻ như cô ta không lo lắng bị liên lụy đến Camilier mà là về sự an toàn lâu dài của nữ người sói.

Turan không biết Tiffia có ý nghĩ như vậy từ khi nào, nhưng rõ là nó đã hiểu lầm ý của cô ta rồi.

“Nếu từ đầu cô đã nghĩ như thế thì thay đổi cách hỏi đi chứ…”

– Sau một tháng, nếu cô ta chịu trở thành thành viên tổ đội chúng ta thì không ai có thể bắt cô ta làm nô lệ nữa.

Turan đáp.
Nó hoàn toàn tự tin với điều này.
Nó chưa bao giờ là kẻ ra quyết định mà thiếu sự suy xét thiệt hơn cả.

– Thật sự? – Tiffia thắc mắc – Cậu dựa vào đâu mà…

Tiffia ngừng lại khi thấy Turan ra hiệu giữ im lặng.
Rồi nó nghiêm giọng bảo:

– Thứ cô biết về tôi là rất ít.
Trước đây thì không nói, nhưng đã trở thành đồng đội với tôi rồi thì tin vào đội trưởng của mình một chút đi.

Bầu không khí vì câu nói cùng thái độ của Turan mà nhanh chóng trở nên căng thẳng.
Turan mỉm cười.
Đây chính là hiệu quả mà nó cần đạt được.
Tiffia sẽ chẳng thể tin tưởng nếu như Turan không làm rõ rằng bản thân đang xem trọng chuyện này hơn cả cô ta.

Tiffia ngẩn người ra một lúc, rồi bình tĩnh trở lại, tặc lưỡi bảo:

– Tôi thật chẳng biết nên cư xử như thế nào nữa.

Turan không đáp, chỉ đưa tay cầm lấy tờ thực đơn rồi gọi người phục vụ đến.
Camilier cứ mãi nhìn vào món đùi gà quay tiêu, hẳn là muốn gọi món này rồi.
Có hơi tiếc khi cô ta không tự gọi món được, nhưng nó cũng không muốn cứ ngồi thừ ở bàn ăn trong bầu không khí này mãi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui