Tiệc rượu đang tiến đến hồi cao trào. Rất nhiều người say tới mức gục xuống bàn không biết gì, còn có những người nói nhăng nói cuội đòi chiến tới ba trăm hiệp, cảnh tượng hỗn loạn.
Kỷ Đinh không thích rượu lắm, cũng không ai dám bắt ép cô uống, vì thế cô trở thành một trong số ít người còn giữ được tỉnh táo.
Lúc này có người vỗ vỗ vai cô: “Kỷ Đinh, ra đây với tớ một chút.”
Kỷ Đinh quay lại, thấy ánh mắt bình tĩnh của Giải Tích.
Trong đầu bỗng vang lên lời nói của Tiết Uyển Di.
Cậu thích cô, nhưng chưa từng nói.
Lần này, chắc không phải là…
Trong lòng thoáng thấy căng thẳng, Kỷ Đinh theo cậu ra một góc vắng người.
“Sao vậy?”
Giải Tích nhìn cô chăm chú mấy giây rồi chợt cười: “Sao cậu tỏ vẻ lo sợ vậy? Sợ tớ tỏ tình với cậu đến thế à?”
Sao cậu biết?!
Kỷ Đinh hơi ngượng, khựng lại rồi nói: “… Đâu có.”
Giải Tích lên tiếng: “Tớ có thể hiểu suy nghĩ của cậu. Với tính cách của cậu thì sẽ không ỡm ờ với người khác, cũng sẽ không làm được việc cắt đứt quan hệ. Huống hồ quan hệ của chúng ta đã lâu rồi, cậu càng mong muốn tớ trở thành bạn thân của cậu chứ không phải người theo đuổi, tớ nói đúng không?”
Nghe vậy, tim Kỷ Đinh cảm thấy nặng nề.
Lúc Tiết Uyển Di nói với cô chuyện này, cô cảm thấy không ổn – bấy lâu nay lại không nhìn ra tâm tư của cậu, có thể thấy cậu không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Bây giờ lại nói những lời này, chứng tỏ cậu cũng có hiểu biết sâu sắc về cô.
Nhưng bản thân cô lại không hiểu cậu như vậy.
Bấy lâu nay cô luôn xem thường đối phương rồi.
Giải Tích quan sát vẻ mặt Kỷ Đinh, cười nói: “Cậu yên chí, hôm nay tớ không phải đến để tỏ tình với cậu.”
Giọng cậu thoải mái: “Chỉ là muốn xác nhận chuyện này với cậu.”
“Gì thế?”
“Hồi cấp 3, cậu nói với tớ là đã có người mình thích.” Giải Tích hỏi, “Còn nhớ không?”
Hàng mi Kỷ Đinh rung rung, lặng thinh.
“Lúc đó tớ không biết là ai, nhưng giờ tớ biết rồi, anh ấy là…”
Kỷ Đinh dậm chân, cuống quýt: “Giải Tích!”
Nhìn mặt cậu, cô biết ngay là cậu đã đoán ra rồi.
Kỷ Đinh hạ giọng: “Rốt cuộc cậu định làm gì?”
“Không làm gì cả, coi như tớ tò mò đi.” Giải Tích hai tay đút túi quần, hồi phục lại dáng vẻ lông bông thường ngày.
Kỷ Đinh cắn chặt môi, nhìn cậu chằm chằm.
Mãi sau cô mới nói nhỏ: “Tớ về trước đây.”
Vừa đi được mấy bước thì nghe sau lưng văng vẳng giọng nói nhàn nhạt của cậu: “Chuyện tớ thích cậu, thực ra cậu không cần thấy áp lực quá, vì thực ra phần nhiều là sự tán thưởng thuần túy thôi.”
“Tớ khác với những người khác, tớ có phán đoán của mình. Tớ cho rằng anh ấy phù hợp với cậu hơn là tớ.”
Kỷ Đinh quay phắt lại, ánh mắt có phần phức tạp.
Giải Tích lại hơi mỉm cười: “Cậu yên tâm, chuyện này tớ sẽ không nói một chữ với anh ấy. Nếu sau này hai người yêu nhau, tớ sẽ thành tâm chúc phúc hai người.”
Kỷ Đinh nhìn cậu chăm chú, mãi sau mới khẽ nói: “Cảm ơn cậu.”
Hóa ra, cậu trưởng thành, chín chắn hơn cô tưởng nhiều.
Như nghĩ ra gì đó, cô nhướng khóe môi: “Giải Tích này, tuy bình thường tớ thích trêu chọc cậu nhưng thực tế thì tớ cũng chỉ nói miệng thế thôi.”
Cậu phì cười: “Tớ biết.”
“Tớ mãi mãi cảm kích cậu đã an ủi tớ hồi học cấp 3, cái ôm đó rất ấm áp. Cảm ơn cậu.”
Cậu khẽ gật đầu: “Cũng cảm ơn cậu.”
Kỷ Đinh ngập ngừng: “Nếu sau này cậu có gì cần tớ giúp, nhất định phải nhớ…”
Giải Tích cười, lắc đầu rồi cắt ngang: “Được rồi, có phải tuyệt giao đâu, có gì sau này hẵng nói.”
Cậu vẫy tay, phóng khoáng nói: “Đi đây, học kỳ sau gặp.”
Kỷ Đinh nhìn theo bóng cậu, cười nói: “Ừ, học kỳ sau gặp.”
Họ đều có nội tâm nhạy cảm tinh tế, cũng từng cho đối phương sức mạnh.
Giờ nhớ lại, đó luôn là một chuyện ấm áp.
Gần 11 giờ, cũng sắp phải về nhà rồi.
Ra khỏi Phong Uyển, bên ngoài đang mưa rả rích. Kỷ Đinh nhận được tin của Kỷ Sâm, nói đã lái xe đến đón cô rồi, sắp tới nơi.
Cô đang buồn chán xem điện thoại chờ đợi thì bên cạnh bỗng vẳng tới một âm thanh rõ ràng.
Ánh mắt Kỷ Đinh nhìn xuống, đập vào mắt trước tiên là một đôi giày cao gót đính kim cương màu đen của Versace.
Chủ nhân đôi chân thon dài, da trắng, mặc một bộ váy nhung đỏ, cô như có linh cảm, ngẩng lên nhìn.
Hứa Nhược Vân hôm nay trang điểm lộng lẫy, eyeliner vẽ một đường cong rất đẹp, đánh khối, phấn bắt sáng… không thiếu thứ gì, trên gò má thậm chí còn dặm phấn hồng sáng lấp lánh.
Rõ ràng, cô ta là một mỹ nữ, hồi cấp 3 Kỷ Đinh đã luôn nghĩ như vậy.
“Kỷ Đinh, trùng hợp thật.”
Hứa Nhược Vân dừng lại cạnh cô, quay sang nở một nụ cười hoàn hảo. Chỉ là trong nụ cười đó có một vẻ ngang ngạnh và chế giễu rõ rệt.
Cô ta không hề thay đổi, vẫn kiểu hay ra vẻ và bướng bỉnh.
Kỷ Đinh cười thầm trong bụng.
Một vẻ ngoài xinh đẹp lúc nào cũng được thế gian tôn sùng, nhưng nếu khiếm khuyết trí tuệ đủ để kiểm soát nó thì sẽ khiến người ta rơi vào thế vô cùng nguy hiểm.
Không rõ may mắn của Hứa Nhược Vân có thể khiến cô ta giữ được dáng vẻ này bao lâu.
“Kỷ Đinh, nghe nói bây giờ cậu cũng chưa yêu ai, sao, không phải cậu thích Giải Tích à? Không lẽ vừa lên đại học đã bị đá rồi?”
Trong lòng mỗi cô gái đều có một kẻ thù giả tưởng, đối phương sẽ có một mặt nào đó đàn áp bản thân từ đầu chí cuối, có thể là sắc đẹp, có thể là tài năng, cũng có thể là duyên với người khác phái…
Hồi cấp 3 Hứa Nhược Vân là cô công chúa cao ngạo, cực kỳ tự tin với vẻ ngoài của mình.
Cô ta được nhiều bạn học xưng tụng là “đại mỹ nữ”, “hoa hậu”, về mặt xã giao cũng rất có duyên với mọi người, cũng được coi là một nửa hotgirl mạng, ngày nào cũng được fans săn đón.
Vì thế cô ta chưa từng nghĩ rằng bản thân sẽ có ngày bị rớt giá.
Mà còn là hai lần.
Có một ngày cô ta đang cùng một bạn nam thân thiết nào đó ngồi ăn ở căng-tin thì đối phương bỗng nói nhỏ: “Nhìn kìa, đó chính là Kỷ Đinh nổi tiếng lừng lẫy.”
Nổi tiếng lừng lẫy.
Từ này khiến cô ta thấy phản cảm theo bản năng.
Hứa Nhược Vân nhìn theo – chỉ thấy một cô gái đang yên lặng ngồi cách đó hai bàn. Tóc cô chải gọn tết thành một bím tóc, góc nghiêng xinh đẹp dịu dàng, hàng mi dài khẽ rủ xuống như một cánh bướm.
Kỷ Đinh sao lại có ngoại hình thế này?
Hứa Nhược Vân luôn biết trong khối có một nhân vật thế này, nhưng mỗi lần đi ngang bảng xếp hạng đều chỉ liếc nhìn sơ qua, vốn dĩ không quan tâm.
Cô ta không có hứng thú với những chuyện đó, càng không ngờ ngoại hình của người đứng hạng nhất khối lại có tính uy hiếp tới mình như vậy.
Nam sinh kia nói: “Nghe đồn Quách Hạo Phong cũng thích bạn ấy.”
Hứa Nhược Vân không tỏ vẻ gì, trong lòng lại nặng trĩu.
Quách Hạo Phong từng theo đuổi cô ta một thời gian, tuy cô ta không đồng ý nhưng cũng cứ để đó, không buông.
Dù sao thì cô ta rất thích cảm giác sung sướng khi được theo đuổi.
Nhưng bây giờ…
Càng lúc càng nhiều người nhắc đến tên Kỷ Đinh, trong giọng nói không che giấu sự hâm mộ và sùng bái.
Hứa Nhược Vân dần nảy sinh một cảm giác những thứ thuộc về mình bị người khác cướp mất.
Thế nhưng điều khiến cô ta cảm thấy tổn thương hơn cả vẫn còn tiếp diễn.
Trong khối bắt đầu đồn đại chuyện giữa Giải Tích và Kỷ Đinh.
Hứa Nhược Vân cảm thấy vừa tức vừa xót, không nhịn được đi chất vấn nhưng đối phương chỉ bình thản nói là không có chuyện gì cả.
Lúc đó cô ta đã tin, cho tới khi nhìn thấy sau núi, hai người đang ôm nhau.
Lúc đó cô ta cảm thấy Kỷ Đinh thực sự là giả tạo cùng cực – dám làm mà không dám nhận, đùa giỡn mọi người trong lòng bàn tay.
Nên cô ta đã báo cáo chủ nhiệm khối vụ việc này.
Nhưng ai ngờ Kỷ Đinh vẫn chối, không thừa nhận.
Hứa Nhược Vân vốn quen thanh cao, không thể nhờ ai đó gọi Kỷ Đinh ra “dạy dỗ” riêng, đành nuốt cục tức này xuống.
Nhưng cô ta mãi mãi sẽ không quên sự thảm bại như sỉ nhục cô ta này.
Người được quan tâm và yêu mến, hai chuyện này, cô ta đều thua Kỷ Đinh.
Mỗi lần nghĩ đến là thấy khó chịu.
Tư duy quay về tiếng mưa rả rích, Hứa Nhược Vân nghe Kỷ Đinh bình tĩnh đáp: “Tôi không hề hẹn hò với cậu ấy, đây là lần cuối tôi giải thích với cậu.”
Ha, vẫn giả tạo như xưa.
“Vậy cũng tiếc thật.” Hứa Nhược Vân nhếch mép, “Cậu mau tìm bạn trai đi, nhiều lợi ích lắm.”
Cô ta nhấc chân lên: “Đây, đây là bạn trai tôi tặng cho đó.”
Kỷ Đinh cười cười – đang tìm cảm giác cân bằng đó sao.
“Lợi ích của việc có bạn trai chính là để người ta tặng quà cho cậu?” Cô nhìn đôi Versace trên chân Hứa Nhược Vân, “Giày này trong nước bán ít nhất cũng phải tám ngàn tệ.”
Câu nói này đã cho Hứa Nhược Vân không gian phát huy thêm nữa, đầu mày khóe mắt lộ ra vẻ đắc ý: “Chịu thôi, nhà anh ấy rất giàu, hở chút là mua đồ trên vạn tệ cho tôi, không ngăn được, trong nhà túi xách, trang sức và mỹ phẩm đều chất đống kia kìa.”
Kỷ Đinh không có lập trường để phê phán quan niệm của cô ta là đúng hay sai, chỉ nhếch môi.
Trong đại sảnh lần lượt có bạn học đi ra, Hứa Nhược Vân cười: “Kỷ Đinh, trong lòng cậu chắc ghen tỵ chết đi được hả?”
Kỷ Đinh chỉ thầm thở dài.
Tuy bố mẹ lúc nào cũng mua hàng hiệu cho cô nhưng cô thấy mình còn nhỏ, nên ăn mặc toàn những bộ giá cả dễ chịu nhưng vẫn thời trang.
Cô xưa nay không cảm thấy những món đồ đắt giá kia có thể mang lại cảm giác an toàn cho mình.
Hình như không cần thiết phải nói chuyện với nhau nữa.
Thanh xuân ngắn ngủi mà không trau dồi, rèn luyện để bản thân tốt đẹp hơn, ngược lại còn theo đuổi những vật chất hư vinh, phóng túng bản thân để tìm kiếm chút giá trị đáng thương.
Thật nông cạn.
Cô không nói gì, Hứa Nhược Vân tưởng mình đã đoán trúng tâm tư nên càng tự đắc: “Bạn trai tôi lát nữa sẽ tới đón, cậu về kiểu gì?”
“Tít tít…”
Tiếng còi xe không xa vang lên làm hai người cùng chú ý.
Một chiếc xe màu đen sang trọng khiêm tốn bật sáng hai đèn, chạy xuyên qua màn mưa rồi chầm chậm dừng lại trước mặt.
Cửa xe mở ra, người đàn ông trẻ tuổi cầm cây dù, sải đôi chân dài đi những bước vững chãi tiến về phía họ.
Đó là…
Kỷ Đinh ngẩn ngơ nhìn anh, nhất thời quên cả nói chuyện.
Ôn Nghiên đứng dưới bậc thềm, ngẩng lên đưa một tay ra, đôi mắt dịu dàng: “Đường Đường, đi thôi.”
Toàn bộ tâm tư của Kỷ Đinh đều bị anh hút lấy, vô thức đặt đầu ngón tay vào lòng bàn tay ấm áp của anh. Làn da tiếp xúc quá chân thực khiến cô bất giác thấy ngơ ngẩn.
Ôn Nghiên kéo nhẹ, Kỷ Đinh bước vào dưới tán dù của anh.
Hứa Nhược Vân sững sờ nhìn người đàn ông có dáng dấp sang trọng kia.
Ngoại hình của anh quá nổi bật, dung mạo tuấn tú, toát lên một vẻ đẹp nho nhã thanh lịch như tượng tạc.
Mà chiếc xe này…
Với kinh nghiệm ít ỏi cô ta học được từ bạn trai công tử đời thứ hai, có thể miễn cưỡng nhận là Benz S class, tuyệt đối không thấp hơn hai triệu tệ. (Hơn 6 tỷ đồng nhà mình)
Hứa Nhược Vân buột miệng: “Kỷ Đinh, đây chắc không phải chống lưng cậu mới tìm đó chứ? Mẹ nó, cậu cũng giả tạo quá, lừa mình dối người không thấy xấu hổ hả?”
Từ đầu chí cuối Ôn Nghiên không hề nhìn cô ta, lúc này cuối cùng cũng chịu liếc qua.
Hàng lông mày nhẽ nhếch lên, giọng bình thản: “Cô là ai?”
Ánh mắt anh dường như vẫn dịu dàng, nhưng lại khiến Hứa Nhược Vân cảm thấy có cảm giác áp bức mạnh mẽ.
Cô ta há miệng: “Em…”
Ôn Nghiên cười, vẻ mặt hơi lơ đãng: “Ừ, không quan trọng.”
Anh nói tiếp: “Cô bạn nhỏ, xin hỏi cha mẹ cô xem cô là con gái để dạy dỗ đó à?”