Từ việc than thở lúc đầu đến cao trào đặt tên couple, luồng gió đã di chuyển về hướng mà Kỷ Đinh không ngờ tới.
Cũng may cô đã rèn luyện được tố chất tâm lý mạnh mẽ, điềm tĩnh trả điện thoại lại: “Đúng là thế, nhưng anh ấy cũng được coi là một nửa anh trai của tớ, có biểu hiện này cũng không lạ.”
Đinh Linh tỏ ra nghi hoặc: “Bọn tớ nhất trí cho rằng hai người thật sự yêu nhau đó!”
“Thật sự không có.” Kỷ Đinh chột dạ, nhưng ánh mắt vẫn vô cùng kiên định, hoàn toàn không có sơ hở nào.
Hỏi cũng không ra được điều gì, ba người đành thôi.
Kỷ Đinh thầm thở phào, ngồi xuống xé gói hàng ra.
Không biết là gì, mềm mềm, nhưng cũng khá nặng, cô nhớ là dạo này mình không mua thứ gì giống vậy…
Động tác Kỷ Đinh khựng lại.
Ánh mắt cũng đứng hình.
Trong gói lại là một bộ Hán phục Minh Hoa Đường.
Y hệt như bộ mà hôm đó Kỷ Nhã nằng nặc đeo bám đòi mặc cho bằng được.
Không, không đúng, nhìn kỹ thì vẫn khác – hoa văn tường vân trên vai có điểm khác biệt nhỏ, thêu thủ công tinh xảo hơn, chỉ vàng tạo nên đường nét uyển chuyển, chỗ cổ áo lật còn có thêu một chữ “Đinh” rất thanh tú.
Là bộ áo đặt may riêng.
Ngón tay Kỷ Đinh run run.
Bộ y phục này là ai tặng, khỏi cần nghĩ cũng đoán ra.
Nhưng sao anh biết nhãn hiệu này? Rồi làm sao bảo họ chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi làm cho xong?
Kỷ Đinh ra ngoài hành lang vắng người, ôm tâm trạng phức tạp gọi điện cho Ôn Nghiên.
Bên kia vừa nghe máy đã là giọng nói hơi gấp gáp của anh: “Đường Đường, sao vậy?”
Kỷ Đinh siết chặt điện thoại: “Anh A Nghiên… em nhận được bộ Hán phục rồi, là anh tặng sao?”
“À.” Giọng Ôn Nghiên nhẹ nhõm hơn, “Đúng rồi, anh muốn em vui nên mua cho em đấy.”
“Nhưng, sao anh biết…”
Hình như anh đoán được cô nghĩ gì nên cười đáp: “Trước khi em họ em đi về, anh đã lén chụp hình, sau đó lên mạng tìm.”
Kỷ Đinh mím môi: “Vậy cũng không thể làm nhanh được như vậy.”
“Quá trình thì đúng là hơi phức tạp, nhưng,” bên kia ngừng lại, “Chỉ cần có lòng thì chẳng gì là không làm được.”
Kỷ Đinh bỗng không chịu nổi sự dịu dàng của anh.
Cô cũng đã nghĩ ra cách đó rồi – chính là đưa thêm tiền, hoặc nhờ người có quan hệ để giúp.
Nhưng đây vốn chỉ là chuyện nhỏ.
Một chuyện mà chính cô cũng gần như quên rồi.
Mà anh lại nhớ kỹ trong lòng.
Mũi cô bỗng cay cay.
Bên kia nhạy cảm nhận ra: “Đường Đường, em khóc à?”
Kỷ Đinh nghẹn ngào: “Không ạ.”
Ôn Nghiên trầm mặc một chút rồi nói nửa bất lực nửa trêu chọc: “Khóc cái gì? Anh vốn không định làm em khóc.”
“Em… em chỉ là quá cảm động…”
Mãi sau anh không nói mà chỉ thở dài một tiếng: “Cô bé ngốc.”
*
Lễ Lao động đến nhanh như cái chớp mắt.
Vì liền kề với ngày thành lập trường nên trường đã cho nghỉ tận bảy ngày.
Chuyến du lịch tới suối nước nóng cũng bắt đầu.
Tô Duyệt Dung và Kỷ Nhân Lượng bay đến chơi cùng bọn trẻ, một đoàn người thuê xe bảy chỗ hào hứng xách hành lý từ trường xuất phát.
Trên đường đi Điền Giai Tuệ và Phương Trạch Vũ đều có vẻ khó ở, ngay cả Kỷ Sâm cũng thấy: “Trạch Vũ, sao cậu cứ cà khịa Giai Tuệ mãi vậy?”
Phương Trạch Vũ hừ lạnh: “Em ấy thích bị cà khịa.”
Điền Giai Tuệ cũng không chịu thua: “Anh thì thiếu nợ đòn.”
Phương Trạch Vũ đứng dậy: “Em có tin anh đập em thật không?”
Kỷ Đinh ngồi cạnh nói mát mẻ: “Sao em lại nghe ra mùi vị yêu nhau lắm cắn nhau đau thế nhỉ?”
Hai người cùng nhìn sang cô: “Cậu/em im miệng đi.”
Kỷ Đinh: “???”
Hai người này bộ dạng thù trong giặc ngoài quả giống nhau.
Được thôi, cô im.
Phòng ở resort suối nước nóng vừa to vừa thoải mái, Điền Giai Tuệ và Kỷ Đinh một gian, hào hứng lăn qua lộn lại trên chiếc giường lớn.
Đến tối, hai người thay đồ bơi, định ra hồ để ngâm mình.
Lúc đi, Kỷ Đinh nháy mắt với Điền Giai Tuệ: “Suối nước nóng là nơi dễ xảy ra tiếp xúc cơ thể nhất đó, phải nắm bắt cơ hội nhé!”
Điền Giai Tuệ hừ một tiếng: “Tớ và gã đàn ông khốn kiếp kia đang chiến tranh lạnh, không thể để anh ta lợi dụng được.”
Cô nàng quay lại quan sát kiểu ăn mặc bảo thủ của Kỷ Đinh: “Nhưng cậu thì…”
Kỷ Đinh không hiểu sao bỗng hơi căng thẳng: “Tớ thì sao?”
Điền Giai Tuệ nhớ lại lời Phương Trạch Vũ nói lúc trước, vẫn cảm thấy không có khả năng lắm nên lắc đầu: “Không có gì.”
Ra tới cửa thì Điền Giai Tuệ bỗng nói: “Trời ơi, tớ cảm giác hình như bà dì tới!”
Đi suối nước nóng mà bà dì ghé thăm đúng là thảm nhất lịch sử.
Kỷ Đinh đồng cảm trong một giây rồi vui vẻ nói: “Vậy tớ đi trước đây, bye bye!”
Điền Giai Tuệ: “???”
Đồ! Nhẫn! Tâm!
Kỷ Đinh đi theo bảng chỉ đường, khoác áo choàng tắm men theo con đường lát đá ra ngoài. Cô đi thẳng đến bờ hồ, nhìn thấy bọn Kỷ Sâm đã xuống, nước ấm bốc khói để lộ mấy cái đầu.
Đặt dép lê sang bên, định cởi áo choàng ra thì cô nghe Phương Trạch Vũ hỏi: “Chỉ một mình em đến hả?”
Câu này quá rõ rồi, Kỷ Đinh đảo mắt: “Dạ, Giai Tuệ thấy không khỏe nên không đi.”
Cô không nói gì nhiều, treo áo khoác lên rồi đi theo bậc thang từ từ bước xuống.
Lúc này Phương Trạch Vũ bỗng đứng lên: “Tôi về một chút.”
Kỷ Sâm gọi: “Lấy giúp tôi tai nghe với.”
“Trong suối nước nóng mà đeo tai nghe, cậu không sợ hỏng à?” Phương Trạch Vũ không buồn ngó ngàng, “Tự mà lấy.”
Anh bỏ đi vội vàng, Kỷ Sâm cắn răng rồi đứng dậy, nói với Ôn Nghiên và Kỷ Đinh: “Tôi cũng về một chút.”
Bỗng dưng ai cũng đi hết nên trong hồ chỉ còn mỗi cô và Ôn Nghiên, Kỷ Đinh căng thẳng xuống nước để che đi đôi vai trần.
Nói thực là tình cảnh này cô chưa từng nghĩ tới – ánh đèn mờ ảo, không khí mờ ám, chỉ riêng đôi ta.
Kỷ Đinh thấy tim bắt đầu đập dồn.
Ôn Nghiên dựa vào thành hồ, tư thế khá ung dung thoải mái, hơi nóng mù mịt, đôi mắt đen láy của anh như nhuộm một lớp sương mơ màng, lười nhác nhưng quyến rũ.
Nước rất ấm, thực sự có thể khiến toàn thân thả lỏng.
Kỷ Đinh vẫn đang do dự xem nên đặt chân ở đâu thì người ấy đã cười, ngoắc tay với cô: “Cách xa như thế làm gì? Lại đây.”
“… Ồ.”
Cô ậm ừ một tiếng rồi giẫm trên những phiến đá trơn trượt, tiến về phía anh.
Khoảng cách cứ rút ngắn một tấc là nhịp tim Kỷ Đinh càng đập mãnh liệt, toàn bộ sự chú ý đều dồn vào Ôn Nghiên đến nỗi không nhận ra dưới chân có một chỗ hoàn toàn trống rỗng.
Cô bất cẩn đạp lên, mất thăng bằng bổ nhào xuống nước.
“Coi chừng!”
Một cánh tay mạnh mẽ vòng qua eo Kỷ Đinh lôi cô lên. Do quán tính nên cô không kiểm soát được mà ngã nhào vào lòng người đàn ông ấy.
Nước bắn lên tung tóe.
Ôn Nghiên vô thức ôm lấy cơ thể cô, đồng tử mắt bỗng dưng co rút lại – làn da mềm như sữa của cô cọ vào đùi anh, vừa mềm vừa trơn, vòng eo nhỏ nhắn được chống đỡ bởi lòng bàn tay phải của anh, chỉ dùng đầu ngón tay chạm vào cũng đủ khiến anh run rẩy.
Cô gái trong lòng đang ngẩng gương mặt nhỏ lên, phần tai nhỏ bé tinh tế đỏ hồng, rèm mi dài cong đang run run, những giọt nước lăn từ xương quai xanh tinh xảo tuyệt mỹ xuống hồ nước.
Đôi môi mọng đỏ của cô hé mở, màu sắc diễm lệ ấy khiến anh lạc mất hồn.
Trước ngực rõ ràng có thứ gì đó đang đè lên mình.
Làn nước nhấp nhô, mang tới những đợt hơi nóng không ngừng, yết hầu Ôn Nghiên chuyển động, hơi t.hở dốc.
… Nóng quá rồi.
Trong khoảnh khắc anh và cô nhìn nhau, đại não của Kỷ Đinh hoàn toàn trống rỗng. Cô không dám nghĩ xem rốt cuộc mình đang ngồi ở đâu, cũng không dám nghĩ môi cô vô tình chạm vào chỗ nào, càng không dám nhấm nháp kỹ cảm giác chạm nhau không chút trở ngại của làn da.
Cơ thể đã nhanh hơn đại não một bước.
Kỷ Đinh ho sặc sụa, mượn cơ hội rời khỏi người ấy, sau đó nghiêm chỉnh ngồi sang một bên.
Vẫn chỉ thế thôi thì chưa đủ, ban nãy mùi vị mờ ám quá nặng, phải phá tan hoàn toàn mới được.
Kỷ Đinh giả vờ bị sặc nước, cứ ho mãi không ngừng, một lúc sau mới cảm thấy tay người ấy đặt trên lưng cô vuốt vuốt để cô dễ thở hơn.
Giọng anh thoáng chút khàn khàn: “Có sao không?”
Kỷ Đinh dần dần bình phục, để lộ nụ cười ngây thơ trong sáng: “Không sao ạ, cám ơn anh A Nghiên!”
Lát sau Kỷ Sâm cầm tai nghe quay lại, Kỷ Đinh hỏi: “Anh, anh Trạch Vũ sao không đi cùng anh?”
“Cậu ta hả?” Kỷ Sâm cười lạnh, “Đi cưa gái rồi.”
Nếu không vì chuyện vừa xảy ra thì chắc chắn Kỷ Đinh đã hứng thú rồi. Lúc này cô chỉ chìm người dưới nước, ậm ừ đáp “ồ”.
Mà vi diệu là, Ôn Nghiên cũng không nói bất cứ câu gì.
Kỷ Sâm xuống nước bắt đầu nói chuyện vu vơ với Ôn Nghiên, hoàn toàn không quan tâm đến Kỷ Đinh.
Cũng hợp ý cô.
Nhân lúc hai người không chú ý, cô len lén lên bờ, khoác áo vào rồi chào: “Anh à, anh A Nghiên, em về trước đây.”
Nói xong không đợi trả lời mà rời đi ngay.
“Cứ đến thời điểm này là quá trời bài tập khó, nhưng cũng may nghỉ được mấy ngày…”
Kỷ Sâm nói nửa chừng bỗng khựng lại, nghi hoặc: “Người anh em, cậu nhìn gì vậy?”
Ôn Nghiên dừng lại, ánh mắt từ hướng cô bé rời đi thu lại, cụp mắt xuống: “Không có gì.”
Kỷ Đinh quay về phòng thì nghe có tiếng tranh cãi dữ dội.
“Em đang giận dỗi vô lý đó hả?”
“Anh mới vô lý!”
“Không có ai vô lý hơn em đâu!”
“Dù em có vô lý đến mấy cũng không vô lý bằng anh.”
Cô ho khan: “Khoan nào, anh này cô kia ơi, có thể giải thích tôi nghe chuyện gì đã xảy ra không?”
Cơ hội tốt như thế sao lại tệ thế này?
Điền Giai Tuệ trợn mắt: “Người này cứ bảo tớ không khỏe, muốn tới thăm tớ, tớ nói tớ thấy rất ổn, tinh thần phơi phới, sau đó anh ta nói tớ không hiểu lòng người.”
Phương Trạch Vũ thì phóng ánh mắt như dao sang Kỷ Đinh: “Không phải em nói thế sao?”
Kỷ Đinh thầm thở dài.
Haizzz…
Đã hiểu kiểu trẻ con tiểu học thích oan gia là thế nào rồi.
“Là em, em sai được chưa?” Cô lắc đầu, “Em thật sự chưa từng ai như hai người…”
Hai người cùng nhìn cô: “Hai đứa tôi thì sao?”
Được.
Ăn ý khó đổi.
Kỷ Đinh không nhịn được: “Sao phải thế? Nếu đã thích đối phương tại sao không quen nhau cho bình thường? Yêu đương không vui sao?”
Hai người đồng thanh: “Im miệng!”
“Ai thích anh ta!”
“Ai thích cô ta!”
Kỷ Đinh: “…”
Được, cô im.
Là lỗi của cô, ban đầu không nên làm mai cho họ.
Mệt mà chẳng được gì.
Tâm trạng bây giờ rất hối hận, cực kỳ hối hận