“Đường Đường, cậu từ từ nói, không gấp, nhé.” Điền Giai Tuệ vừa vuốt lưng Kỷ Đinh, vừa an ủi.
Phương Trạch Vũ mang một tá bia tới, ngồi phịch xuống trên sân tập.
Anh mở một chai, đưa cho cô, “Tâm trạng không tốt thì uống đi.”
Kỷ Đinh sụt sịt nhận lấy: “Cảm ơn anh.”
Nhìn cô bé khóc như hoa lê trong mưa, Phương Trạch Vũ thầm thở dài – A Nghiên rốt cuộc làm sao vậy? Sao lại từ chối được?
Không nên chứ.
Anh luôn lờ mờ cảm thấy tính cách thật của Ôn Nghiên là cực kỳ lãnh đạm, nhưng anh cũng thấy chí ít Kỷ Đinh đối với Ôn Nghiên là khác biệt.
Ai ngờ cũng gặp tình cảnh này.
Phương Trạch Vũ nghĩ mãi cũng không ra.
Kỷ Đinh không ngừng uống, bị sặc phát ho, vừa khóc vừa mắng: “Cả đời này em không bao giờ làm chuyện ngu ngốc như thế nữa!”
Điền Giai Tuệ và Phương Trạch Vũ thấy thế cũng chỉ có thể an ủi.
Phương Trạch Vũ hỏi: “Vậy sau này em tính thế nào?”
Kỷ Đinh hít sâu vài hơi rồi lau nước mắt, khàn giọng đáp: “Em sẽ không liên lạc với anh ấy nữa.”
Điền Giai Tuệ phụ họa: “Đúng thế, đừng quan tâm đến tên khốn đó nữa! Đường Đường của chúng ta người gặp người yêu, chắc chắn có thể gặp được người tốt hơn!”
Phương Trạch Vũ: “…”
Hồi thi hát trong trường em có nói thế đâu.
Ha, phụ nữ!
Kỷ Đinh nghe xong miễn cưỡng nở nụ cười, nước mắt lại không ngừng tuôn rơi.
Phương Trạch Vũ an ủi: “Thất tình là thế, khóc to một trận rồi thì mọi thứ cũng qua thôi.”
Điền Giai Tuệ trừng mắt: “Anh có biết nói chuyện không đó?”
Người ta đang buồn, nhắc gì tới thất tình???
Kỷ Đinh cười như tự giễu, nghẹn ngào nói: “Anh Trạch Vũ nói đúng, tớ chỉ khóc hôm nay thôi, sau này sẽ không bao giờ khóc vì anh ấy nữa.”
Nụ cười của cô dưới ánh trăng trông có vẻ thê lương, Phương Trạch Vũ không nhẫn tâm: “Nếu em thực sự không buông được thì để anh khuyên A Nghiên thử xem sao?”
Kỷ Đinh thở dài rất khẽ: “Có tác dụng gì chứ.”
Chuyện tình cảm, khuyên thế nào?
Anh không thích cô, ai khuyên cũng vô dụng.
Trăng sáng sao mờ, một đêm cực kỳ tĩnh mịch.
Dường như cũng có thể nghe thấy tiếng tim tan vỡ.
Một tuần sau đó, Kỷ Đinh sống như trong mơ, thường xuyên lơ đãng thất thần, lúc đi học cũng không mấy tập trung.
Họa vô đơn chí, tan học về từ tòa số 6 ra, cô phát hiện ra xe đạp mới mua lại bể bánh rồi.
Kỷ Đinh đẩy xe đến tiệm sửa gần nhất, hẹn thợ ngày mai lại tới.
Cô lặng lẽ quay vềm, đang tâm sự trùng trùng thì có người gọi tên: “Kỷ Đinh!”
Đại khái thì là một người theo đuổi cô trước đó, sau khi bị cô từ chối thì không nói gì nữa, bây giờ đột ngột xuất hiện, lại còn với dáng vẻ say khướt, nhìn kiểu gì cũng thấy phải cảnh giác.
Kỷ Đinh lặng lẽ lùi lại một bước: “Xin hỏi có chuyện gì?”
“Kỷ Đinh…” Người kia líu ríu nói không rõ, “Tôi có lời… muốn nói…”
Một mùi rượu nồng nặc ập tới, khó ngửi, Kỷ Đinh cau mày, vẫn giữ khoảng cách với cậu ta: “Cậu đứng đó nói đi.”
Người kia có vẻ khá say, lao tới chụp lấy cánh tay cô: “Kỷ Đinh, anh thích em! Không… không phải, anh yêu em!”
Kỷ Đinh gần như tức muốn cười.
Người này chỉ gặp cô không quá ba lần, cơ bản còn chẳng trò chuyện gì.
Cô cũng xác nhận, trước kia đối phương không hề quen cô.
Mới thế đã nói yêu hay không, tự làm mình cảm động như vậy hình như là hơi quá rồi?
…
Ôn Nghiên từ xa đã nhìn thấy cảnh đó – hình như Kỷ Đinh bị ai đó đeo bám.
Anh bỗng thấy căng thẳng, vô thức định đuổi theo, nhưng nhanh chóng phát hiện ra cô bé không có sự giúp đỡ của anh cũng vẫn tự ứng phó được.
Kỷ Đinh xử gọn cậu ta trong hai ba đòn, lạnh lùng nhìn xuống đất: “Cậu hiểu gì là yêu không mà bảo yêu tôi? Cậu mới gặp tôi mấy lần?”
Người kia ậm ừ làu bàu: “Sao tôi lại không hiểu… tôi… tôi chính là… yêu bạn…”
Cô cảm giác khó hiểu: “Cậu yêu tôi cái gì? Tôi quá đẹp khiến cậu nhớ mãi không quên, hay là tài hoa đầy người khiến cậu thấy ấn tượng sâu sắc hả?”
Cô bé vì vận sức nên hai má phồng lên, khiến người ta cảm thấy một sự kiêu ngạo đáng yêu. Miệng lưỡi cô sắc bén, nói liên tục như bắn súng liên thanh.
Con ma men dưới đất trông không có chút sức phản kích nào, yếu ớt phản kháng bằng vài câu chẳng có tí sức thuyết phục nào.
Ôn Nghiên bất giác phì cười, đứng không xa đó quan sát cô.
Kỷ Đinh hít thở sâu, không muốn dây dưa nữa mà quay lưng bỏ đi.
Cô men theo con đường về phía Bắc, dưới tán cây rậm rạp, trong lòng có một cảm giác chán nản.
Cậu hiểu thế nào là yêu không?
Người nói yêu mà không hiểu yêu là gì, còn người nói không yêu thì sao?
Cô không hiểu, người ấy rốt cuộc là không nói hay là không yêu, bây giờ đáp án đã rõ.
Còn gì mà mong chờ?
Nếu anh yêu cô, lúc đó nhất định sẽ không bỏ mặc cô đau khổ rời đi như vậy.
Cô luôn cho rằng những sự quan tâm của mình sẽ khiến anh mở lòng, nhưng ai ngờ dù cố gắng thế nào cũng vẫn không làm được gì.
Cô không thay đổi anh được, cũng không thay đổi được kết cuộc.
Kỷ Đinh tự cười giễu – cô còn nói người ta tự làm bản thân cảm động, thực tế thì cô cũng có giỏi hơn chỗ nào đâu?
Chẳng qua cũng là tự lừa mình dối người.
…
Ôn Nghiên lặng lẽ theo sau Kỷ Đinh.
Anh phát giác ra cảm xúc của cô bé rất sa sút, thậm chí còn có vẻ phiền muộn bực bội, nhưng anh không ngờ cô đi mãi đi mãi rồi bật khóc.
Đôi vai gầy yếu run run, như bị ai bắt nạt rất thảm.
Tim anh lơ lửng giữa chừng nảy sinh một cơn đau tê buốt. Ôn Nghiên nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn không gọi tên cô.
Đuổi theo thì sao? Phá vỡ sự ngượng ngập, để rồi khiến cô càng đau khổ hơn?
Anh mím chặt môi.
Kỷ Đinh khóc từ Thanh Phần Viên đến Đinh Hương Viên. Khoảng cách gần trăm mét mà cô đi rất chậm, vừa sụt sịt vừa cố lau nước mắt.
Cũng may chiều tối ít người qua lại, cơn đau lòng tuyệt vọng này không tới nỗi bị quá nhiều người nhìn thấy.
Ôn Nghiên lặng lẽ theo sau Kỷ Đinh, vẫn giữ khoảng cách mười mấy mét.
Ánh trăng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống, kéo thành chiếc bóng dịu dàng sau lưng cả hai. Gió thổi nhẹ vang lên tiếng “sột soạt”, dường như đang tấu lên một khúc nhạc lòng.
Thực ra chỉ cần cô quay đầu là có thể nhìn thấy anh.
Nhưng cô không hề.
Mà anh cũng không lên tiếng.
Ôn Nghiên “hộ tống” cô đến tận ký túc, nhìn cô vào trong.
Cô đã đi lâu rồi mà anh vẫn đứng dưới bóng cây, ngắm trăng đến xuất thần.
Ôn Nghiên cũng không rõ mình có tâm thái nào, không muốn để cô biết sự tồn tại của mình, nhưng lại không nhịn được ngắm nhìn cô, lưu luyến cô.
Anh không nên thiếu quyết đoán như thế.
Anh nên rút ra khỏi cuộc đời cô một cách quyết liệt, dứt khoát.
Không phải sao?
Đầu tháng Sáu đã tới, ngoài việc học càng lúc càng căng thì còn có buổi hòa nhạc mà Kỷ Đinh ngóng đợi đã lâu.
Thực ra cô vẫn luôn yêu thích môn nghệ thuật cao cấp này, lại thêm Lý Hạo và Trần Hinh Minh đều là những đàn anh đàn chị thú vị nên sự mong chờ này càng xứng đáng.
Hôm hòa nhạc, ba người hẹn ăn cơm ở Chi Lan Viên xong thì đạp xe cùng đến tòa nhà Tân Thanh Hoa.
Lúc xếp hàng sắp đến chỗ soát vé, Trần Hinh Minh nghe một cú điện thoại, nói với bên kia mấy câu xong, vẻ mặt cô bỗng trở nên nghiêm túc, hình như còn có chút bực bội.
Cô cúp máy rồi, Kỷ Đinh mới hỏi: “Chị Hinh Minh, có chuyện gì vậy?”
“Là sếp chỗ chị thực tập, mới giao việc gấp.” Trần Hinh Minh thở dài nặng nề, “E là chị không thể đi cùng hai người rồi, phải đi làm gấp.”
Tuy Kỷ Đinh không muốn nhưng không thể níu kéo, đành cười an ủi: “Vậy lần sau mình cùng đi nhé.”
Trần Hinh Minh đi rồi, chỉ còn lại cô và Lý Hạo.
Tuy cô nam quả nữ đi nghe nhạc có chút kỳ quặc nhưng cũng may Lý Hạo là người rất phóng khoáng, nói chuyện trên trời dưới đất, hoàn toàn không để người ta thấy ngượng ngập.
Lý Hạo hỏi: “Trước kia em từng học piano hả?”
Kỷ Đinh gật đầu: “Lúc nhỏ em từng học, còn thi được cấp 10 nữa.”
“Giỏi quá!” Lý Hạo nhướng mày, “Vậy em thích nhạc cổ điển không?”
“Thích ạ! Em siêu thích chủ nghĩa lãng mạn!”
“Giống như Tchaikovsky, Chopin và Liszt?”
Kỷ Đinh đáp: “Đúng đúng đúng! Trước đây em còn luyện cả bài ‘Four season’ của Tchaikovsky nữa kìa.”
Lý Hạo cười: “Vậy tối nay đúng khẩu vị của em rồi.”
Buổi hòa nhạc giao hưởng lần này cực kỳ đặc sắc, nửa đầu buổi là “Bản hòa tấu piano số 1 của Tchaikovsky”, nửa sau là “Các biến thể của chủ đề Rococo”.
Chương thứ 2 của Tchaikovsky là giai điệu với phong cách đồng quê, âm nhạc du dương tuyệt đẹp, Kỷ Đinh vốn định nhắm mắt thưởng thức, nào ngờ lại vô thức ngủ thiếp đi.
Đến khi tiếng vỗ tay cuồng nhiệt vang lên, cô mới từ từ mở mắt.
Mất! Mặt! Quá!
Vừa khoe khoang bản thân là fan nhạc cổ điển, mà cứ thế tự tát vào mặt rồi.
Lúc tỉnh dậy Lý Hạo đang cười nhìn cô, Kỷ Đinh vô thức sờ khóe môi – cũng không rõ có ch.ảy nước miếng không nữa.
Cô chột dạ giải thích: “À thì, gần đây em học hành mệt quá nên ít ngủ.”
“Ừ, anh hiểu.” Lý Hạo nín cười, “Phải chú ý sức khỏe nhé.”
Kỷ Đinh: “…”
Toi rồi, thanh danh cả một đời hủy diệt trong phút chốc.
Từ Tân Thanh ra ngoài, Lý Hạo nói: “Ban nãy anh xem trong vòng bạn bè, nói có một ngôi sao tới trường ta chụp poster .”
“Hả?” Kỷ Đinh nghe thấy hai chữ “ngôi sao” thì hưng phấn, “Là ai ạ?”
“Hình như tên Thẩm Tấn Sơ?”
Kỷ Đinh: “A a a a a a a a!!!”
Lý Hạo không đu idol nhưng nhìn dáng vẻ cô cũng đoán ra nam diễn viên này đang rất “hot”.
Anh đề nghị: “Nghe nói giờ đang ở cổng số 2, chúng ta đi xem thử?”
Mắt Kỷ Đinh sáng rực, gật đầu như gà mổ thóc: “Dạ được!”
Hai người vội chạy tới cổng số 2, phát hiện một đám đông ồn ào ở đó, toàn là những bạn học nghe ngóng được tin tức mà tới.
Mọi người đang kích động gào tên “Thẩm Tấn Sơ”.
Lý Hạo cao ráo nên Kỷ Đinh kéo tay áo anh: “Anh Hạo, giúp em xem xem có người đó không?”
Lý Hạo gãi đầu: “Nhưng anh không biết anh ấy trông thế nào…”
Kỷ Đinh nhanh nhẹn lấy bộ sưu tập trong điện thoại ra: “Đây, người này, siêu đẹp trai.”
“Được.”
Anh đáp lại rồi nhón chân lên nhìn ngó, mãi sau lắc đầu: “Anh cũng không thấy, ánh sáng tối quá, hơn nữa lại đông người.”
“A…”
Kỷ Đinh hơi tiếc nuối.
Lý Hạo bỗng bật tay đánh “tách” một cái: “Hay là anh bế em lên, như vậy em có thể thấy rõ.”
Kỷ Đinh từ chối theo bản năng: “Không cần ạ…”
Chưa dứt lời thì eo đã truyền tới một sức mạnh, cô được Lý Hạo đỡ lên cao.
Giọng anh rất quan tâm: “Nhìn thấy được không?”
“…” Sự kinh hãi ban đầu nhanh chóng bị cảnh tượng trước mắt khỏa lấp, toàn bộ sự chú ý của Kỷ Đinh di dời đến giữa đám người phía trước. Cô tìm kiếm rất kỹ nhưng cũng không thấy bóng dáng Thẩm Tấn Sơ đâu.
“Không thấy, anh Hạo ơi, anh cho em xuống đi.”
“Ừ.”
Nhìn đám đông dày đặc, Kỷ Đinh thở dài: “Chúng ta tới trễ rồi, có lẽ anh ấy đã đi rồi.”
Cô xem vòng bạn bè, quả nhiên.
[Tại sao tôi phải làm thêm một đề Toán nữa chứ! Ra sớm là thấy được nam thần rồi!!! [khóc to]]
[Nghe nói hôm nay Thẩm Tấn Sơ tới Thanh Hoa?! A a a tại sao lúc này lại đi họp nhóm thảo luận chứ!]
[Các chị em tôi thảm hơn đây! Tôi đạp xe đi ngang cổng 2, nhìn thấy phía trước có một đám đông kỳ quặc cầm máy ảnh. Bảo vệ chặn tôi lại nói, bên này đang có tình huống đặc biệt không đi qua được, tôi còn hét một câu ‘tôi đang vội’, sau đó xoạch một tiếng đạp qua. Bây giờ nghĩ ra, tôi thật sự là từng! Chữ! Rướm! Máu! Tôi lại đi lướt qua Ảnh Đế chỉ cách có 20 cm!!! Là đầu tôi có vấn đề chăng!!!]
Bên dưới bình luận một dãy [Hahahahahahaha].
Vừa buồn cười vừa chua xót. 🙂
Nhưng cũng có người thật sự nhìn thấy idol, đúng là quá may mắn!
[Aa a a a! Anh tôi đẹp quá!!! Lần đầu nhìn thấy người thật! Còn nói chuyện nữa! Anh ấy bảo tôi đạp xe chú ý an toàn!!! [hình ảnh.jpg]]
Tuy chụp trộm nên hình ảnh mờ nhạt nhưng vẫn đủ để nhận ra đường nét tuấn tú kia.
Bên dưới đồng loạt là biểu cảm ghen tỵ.
[Chị em à cậu may mắn quá!]
[!!! Tôi khóc đây!!!]
[Trời! Cho xin vía!]
[Ghen! Ghen!...]
[Làm một đề toán, đi xa vạn dặm…]
[5555555555555555555]
Kỷ Đinh cảm thấy mình ghen tỵ quá rồi, dường như sắp thành một con yêu tinh chanh chua. 🙂
Nhìn thấy dáng vẻ ảo não của cô, Lý Hạo an ủi: “Không sao, lần sau trường ta làm những hoạt động như thi hát thì ta sẽ mời những ngôi sao này tới là được.”
Tâm trạng cô khá hơn: “Hay quá! Anh Hạo, lần sau có cơ hội này anh phải báo em ngay nhé!”
“Được, không thành vấn đề.” Lý Hạo cười, “Bây giờ còn sớm, đi uống trà sữa không?” Ẩ