Trà sữa?
Kỷ Đinh cười, kêu lên: “Anh Hạo, anh có biết thứ này đối với nữ sinh là chí mạng lắm không?! Đêm hôm mời người ta đi uống trà sữa thật sự rất ma quỷ đó!”
Lý Hạo cũng cười: “Vậy được, mua chút trái cây là được chứ gì? Anh phải tới siêu thị ở tòa C, em có đi chung không?”
Kỷ Đinh đúng lúc cũng muốn mua đồ dùng và thức ăn vặt nên nói: “Được, đi thôi!”
Siêu thị tòa C vừa tu sửa xong, giới thiệu chức năng thanh toán bằng khuôn mặt rất tiện lợi. và nhanh chóng. Cửa hàng sửa lại có thêm nhiều quầy cháo mì, trà sữa, gà rán, pizza và các khu ăn vặt khác… muốn gì có nấy.
Kỷ Đinh cầm theo một cái giỏ, ngân nga đi tới giữa các quầy hàng, lấy vài chai sữa chua, một túi khô bò, và cả vài gói băng vệ sinh.
Sáng mai cũng có thể ăn chút trái cây – dâu, việt quất, mít, nho… rực rỡ sắc màu, cô nhìn mà hoa cả mắt.
Quả nhiên mua sắm có thể khiến người ta vui vẻ thoải mái, giỏ đồ của Kỷ Đinh càng lúc càng đầy, cảm xúc cũng hào hứng hơn.
Đúng lúc cô vui vẻ lấy quả dứa xuống kệ thì khóe mắt trông thấy một bóng dáng thân thuộc.
Ôn Nghiên đứng đối diện.
Ánh mắt va vào nhau, anh đang nhìn cô không chớp mắt.
Hơn nửa tháng chưa gặp, Kỷ Đinh thoáng cái không phản ứng kịp.
Nụ cười của cô cứng lại.
Muộn thế này rồi anh ở đây làm gì?
Mày mắt người ấy động đậy, như có lời muốn nói.
Nhưng Kỷ Đinh lại không có bất cứ sự hứng thú nào, lãnh đạm cụp mắt xuống, đặt trái cây vào trong giỏ.
Lúc này Lý Hạo đến cạnh: “Đàn em, em chọn xong chưa?”
“A.” Kỷ Đinh giật mình, cười cười, “Xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Lý Hạo liếc nhìn giỏ đồ của cô: “Em mua nhiều nhỉ, để anh xách cho.”
Trước mặt Ôn Nghiên, Kỷ Đinh cứ cảm thấy làm vậy là có chút kỳ quặc – giống như cô không cam tâm nên cố ý tìm một người đến chọc tức anh vậy.
Cô chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây, lịch sự từ chối: “Không cần đâu anh Hạo, tự em xách là được.”
“Trời ạ, sao có thể để một cô gái như em xách nặng được, để anh.”
Lý Hạo không nói không rằng giành lấy giỏ đồ, cô ngẩn người rồi khẽ cảm ơn.
Lý Hạo đi vài bước thì mỉm cười quay lại: “Đúng là nặng thật, lát anh đưa em về ký túc nhé, đúng lúc anh cũng tiện đường.”
“Vâng ạ, vậy làm phiền anh Hạo rồi.”
Hai người đến quầy thu ngân, nói cười vui vẻ.
Ôn Nghiên đứng đó, thu hết mọi thứ vào trong tầm mắt. Ngón tay anh co lại, bất giác siết thành nắm đấm.
Từ lúc gặp nhau rồi rời đi, cô bé không hề liếc nhìn anh nửa ánh mắt, nhiễm nhiên xem anh là người xa lạ.
Thật buồn cười, chẳng phải anh muốn như vậy sao? Nhưng, tại sao lại thấy đau khổ thế này?
Cô lại cùng một người con trai khác đi mua đồ, giọng điệu họ nói chuyện tự nhiên và thân mật như vậy.
Ôn Nghiên trước đây là cán bộ hội sinh viên, cũng có chút ấn tượng về Lý Hạo. Trong trí nhớ, hình như họ từng thêm bạn wechat.
Người đàn ông thầm mím chặt môi.
Trước kia hình như chưa từng nghe nói người này qua lại thân mật với cô, là bạn mới quen gần đây sao?
Hay đó là đàn anh đang theo đuổi cô mà cô kể?
Vô số suy nghĩ gào thét trong đầu, ánh mắt Ôn Nghiên ảm đạm như ánh sao dần tắt ánh sáng.
Rồi anh hít thật sâu, quay lưng đi lên lầu, sắc mặt trở về vẻ bình tĩnh.
Đau khổ thì sao?
Đến giờ anh vẫn không hối hận về lựa chọn ban đầu.
Tuy cái giá phải trả hơi đắt.
*
Lý Hạo đưa Kỷ Đinh về ký túc, nói: “Cuối tuần hội học sinh chúng ta có vài trưởng câu lạc bộ muốn đi hát, tiễn những đàn anh đàn chị năm 4, em có muốn đi chung không?”
Hoạt động này thường chỉ có cán bộ cao cấp mới được tham gia, Kỷ Đinh mừng rỡ: “Em được đi sao?”
“Đương nhiên là được!” Lý Hạo cười, chớp mắt, “Có anh và chị Minh Hinh bảo kê em, có gì mà sợ.”
Kỷ Đinh cong khóe môi: “Vậy cảm ơn anh Hạo nhé!”
“Đúng rồi…”
“Dạ, sao ạ?”
Lý Hạo giả vờ không có gì xảy ra: “Ban nãy anh nhìn thấy đàn anh Ôn Nghiên.”
“…”
Anh bổ sung: “Họ đều nói anh ấy là bạn trai em, chắc không phải chứ?”
Có lẽ là xem trên diễn đàn, sau đó một đồn mười, mười đồn trăm.
Kỷ Đinh sa sầm mặt, khóe môi cố nở nụ cười: “Không phải. Anh ấy và em không có quan hệ gì, là mọi người hiểu lầm.”
“Ồ”, Lý Hạo cười cười, không nói gì.
Kỷ Đinh nhận ra một cảm giác kỳ quái không hiểu từ đâu mà ra trong nụ cười của anh ta, nhưng suy nghĩ một lúc cũng không giải thích gì thêm.
Lên lầu rồi, cô mở diễn đàn BBS Thanh Hoa ra, mở topic lần đó.
Bên dưới đã mấy trăm lầu, một đống quần chúng ăn dưa gặm đường, khóc gào “Ôn Đường couple”.
…
Lầu 101 [Meo chi chi]: Trai gài gái sắc xứng đáng! Ai còn nói không xứng thì ra ngoài!
Lầu 102 [Vụ Thảo]: Cp này tôi khóa chắc rồi! Chìa khóa tôi nuốt luôn rồi!
Lầu 103 [5555]: Ngọt chết được, phải luôn hạnh phúc nhé!!!
Lầu 104 [Giơ cao cao]: 99999999999!
Lầu 105 [Mau tới gặm đường]: Đây tuyệt đối là cp có giá trị nhan sắc cao nhất trường ta!
…
Haizzz.
Kỷ Đinh khá bình tĩnh thoát ra trang đó, nằm ngửa trên giường, ngẩn ngơ nhìn trần nhà trắng xóa.
Quả thực vẫn còn thích anh.
Ban nãy khi đứng gần anh như thế, cảm xúc suýt thì bại lộ.
Nhưng rồi cũng có ngày, cô sẽ cai được cơn nghiện này.
Đến lúc đó gặp lại nhau thì thực sự là người xa lạ rồi.
*
Thứ sáu là sinh nhật Điền Giai Tuệ, Kỷ Đinh bận rộn đặt bánh kem, cả đám buổi trưa đến nhà hàng Lip Spicy gần Cửa Đông Nam để mở party.
Phương Trạch Vũ là người duy nhất học thạc sĩ, ngoại hình lại phóng khoáng đẹp trai nên nhận được sự chú ý của nhiều em gái.
Có bạn nữ len lén hỏi Điền Giai Tuệ: “Đàn anh bên kia có bạn gái chưa nhỉ?”
Điền Giai Tuệ nhìn Phương Trạch Vũ đang miệt mài ăn uống, cười lạnh trong bụng – ai ngờ tên đàn ông thối này vẫn gây sự chú ý đến thế.
Cô mặt không cảm xúc trả lời: “Anh ta là gay.”
“Hả?” Cô bạn kinh ngạc mãi, phát ra tiếng than thở cực khoa trương, dẫn đến cả bàn đều quay sang nhìn.
Điền Giai Tuệ căng thẳng cười nói: “Không sao không sao, mọi người tiếp tục.”
Giữa chừng Phương trạch Vũ đi vệ sinh, bạn gái kia nhân cơ hội hỏi Điền Giai Tuệ: “Anh ấy thực sự là gay hả?”
“Ừ.” Điền Giai Tuệ nói dối không chớp mắt.
“Vậy anh ấy có đối tượng chưa?”
Điền Giai Tuệ nghiêng đầu: “Cậu hỏi cái này làm gì?”
Cô bạn vẻ mắc cỡ: “Tớ đang nghĩ, tớ có cơ hội bẻ thẳng anh ấy lại không.”
Điền Giai Tuệ: “…”
Trời đất!
Cố chấp!
“Anh ấy cong 9 khúc 18 lần, không thẳng nổi đâu.” Điền Giai Tuệ kéo Kỷ Đinh ngồi cạnh vào cuộc trò chuyện, “Phương Trạch Vũ và anh trai Kỷ Đinh đang yêu nhau.”
Kỷ Đinh nãy giờ vất vả nhịn cười bắt đầu phối hợp biểu diễn: “Đúng rồi, họ thường xuyên hẹn hò, anh tớ nói là mỗi tối không gặp được anh ấy là khó chịu lắm.”
Câu này là thật, vì họ mỗi ngày đều hẹn nhau chơi game.
Ai không online được thì, ha ha, gia pháp sẽ xử!
Thấy cô bạn kia bắt đầu đấu tranh tâm lý, Điền Giai Tuệ quyết định cho thêm mồi lửa: “Cậu đừng thấy Phương Trạch Vũ cao to như thế, thực ra trên giường là thụ đó.”
Ánh mắt cô bạn phức tạp: “Chuyện này cậu cũng biết?”
Điền Giai Tuệ bình thản chỉ vào Kỷ Đinh: “Anh cậu ấy nói.”
Kỷ Đinh mím môi phụ họa: “Ừ ừ, anh tớ là công.”
Điền Giai Tuệ xì một tiếng: “Nhìn thấy chưa, thế mới nói không thể trông mặt mà bắt hình dong được…”
Trên đầu bỗng có một bóng đen nặng nề bao trùm, cô nàng vô thức thấy căng thẳng, tiếp đó nghe giọng Phương Trạch Vũ vang lên nghe rất nham hiểm: “Anh là thụ?”
Rồi xong.
Điền Giai Tuệ đứng phắt dậy: “Tớ ra ngoài đi vệ sinh.”
Cô nhanh chân chạy ra khỏi phòng, vừa ra hành lang thì cổ tay bị Phương Trạch Vũ kéo lại.
“Anh làm gì vậy?”
Điền Giai Tuệ quay lại trừng mắt, nhưng khí thế rõ ràng đã yếu đi.
“Ban nãy em nói, anh là thụ?” Phương Trạch Vũ như cười như không, tiến lại gần cô.
“Anh… anh đừng lại đây!”
Bản năng cô nhận thấy nguy hiểm nên muốn lùi lại hai bước, nào ngờ anh mạnh kinh hồn, khóa chặt tại chỗ không nhúc nhích nổi.
Phương Trạch Vũ lại tiến lên hai bước, đôi mắt sâu thẳm khó đoán: “Em còn biết biểu hiện trên giường của anh nữa hả?”
Điền Giai Tuệ run lẩy bẩy, lập tức nhận thua, cười giả lả: “Anh à, em sai rồi, em chỉ nói chơi thôi mà?”
“Thế à.” Mỗi một câu anh đều thong thả kéo dài, mang tới cảm giác bình yên trước cơn bão tố, “Vậy anh…”
Điền Giai Tuệ chớp mắt vờ đáng yêu: “Anh là đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân em nhé?”
“Tất nhiên.”
Phương Trạch Vũ chợt cười, cuối cùng nói hết câu.
“Sẽ không tha cho em.”
Điền Giai Tuệ cảm thấy eo bị siết chặt, giây sau đó là nụ hôn ngập trời đất phủ xuống.
Cô! Lại! Bị! Cưỡng! Hôn! Rồi!
Điền Giai Tuệ ra sức phản kháng, ai ngờ cú đấm mềm như bông đó chẳng là gì trong mắt anh. Phương Trạch Vũ hôn cô tới mức suýt nghẹt thở rồi mới thong thả buông ra.
“Anh lưu manh…”
Chưa nói hết thì một nụ hôn sâu hơn đã ập tới.
Còn mang tính công kích hơn ban nãy.
Lát sau Điền Giai Tuệ như con cá chết nằm rũ trong lòng anh, phẫn nộ nói: “Anh…”
Phương Trạch Vũ sờ mặt cô, vẻ lười nhác: “Em nói thêm một chữ, anh sẽ hôn thêm một phút, tự suy xét đi.”
Điền Giai Tuệ: “…”
Chó, quá chó rồi.
Cũng may bên ngoài ồn ào, phục vụ đều ở bên kia, nếu không cô sẽ xấu hổ chết được.
Điền Giai Tuệ thở hổn hển, đẩy anh: “Em phải về đây.”
“Khoan.” Phương Trạch Vũ chặn lại, nheo mắt cười nói, “Nhận lời anh một chuyện đã?”
“Chuyện gì?”
Anh vẫn tỏ vẻ cà lơ phất phơ, vẻ mặt có phần cười cợt: “Em xem anh đã giở trò lưu manh rồi, hay là để anh chịu trách nhiệm với em đi?”
Thịch thịch thịch…
Tim Điền Giai Tuệ bỗng đập kịch liệt, như cái trống đang bị gõ liên hồn.
Bỗng nhớ lại lần đầu gặp anh.
Lúc đó họ đang tham gia khóa học hè ở Bắc Kinh, người đàn ông cao lớn nằm giường trên, tư thế lười nhác cười nói: “Anh là người hướng dẫn ở trường của các em.”
Ban đầu cô chỉ cảm thấy anh rất thú vị.
Không tỏ vẻ đàn anh khó tính mà dí dỏm hài hước, nhưng trong từng chi tiết cuộc sống lại thể hiện vẻ chín chắn và chu đáo.
Về sau cô nhận ra, hình như họ có duyên đến lạ.
Lúc nào cũng có thể nói chuyện không dứt.
Phương Trạch Vũ trông thì bông lơn nhưng thực ra trong lòng hiểu rõ mọi thứ, lúc ở cạnh nhau cũng chưa từng khiến người ta thấy ngượng ngập.
Vì thế mỗi lần ở cạnh anh, cô đều thấy rất thoải mái.
Phương Trạch Vũ cũng giống Ôn Nghiên, đối nhân xử thế đều rất giỏi.
Nhưng khi đối diện với Ôn Nghiên, Điền Giai Tuệ biết rõ đây là người chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn ngắm, tuy cũng thân thiện dịu dàng nhưng rất khó để có mối quan hệ chân thành với anh.
Phương Trạch Vũ thì khác.
Anh giống như cậu trai hàng xóm tràn đầy ánh nắng, sẽ bất cẩn bộc lộ những điều mình thích và không thích qua lời nói, đồng thời cũng sẽ vô tình để lộ khuyết điểm của mình trong những lời nói đùa.
Anh khiến cô cảm thấy chân thực.
Tùy ý, tự do, lại phóng khoáng, không câu nệ.
Những đặc điểm đó từ từ thu hút cô.
Điền Giai Tuệ ngẩng lên nhìn anh một lúc lâu, mãi sau mới nói như không có gì xảy ra: “Ồ.”
Phương Trạch Vũ nhướng mày: “Ồ là sao?”
Cô mím môi: “Ồ chính là, tùy anh.”
Hai người chỉnh trang lại rồi một trước một sau đi vào phòng.
Party kết thúc, cô gái ban nãy đi cạnh Phương Trạch Vũ: “Đàn anh à, xin hỏi em có thể thêm wechat của anh không?”
Điền Giai Tuệ: “…”
Trời ạ.
Cô nàng vẫn muốn bẻ thẳng!
Phương Trạch Vũ lẳng lặng nhìn Điền Giai Tuệ rồi khéo léo nói: “Ngại quá, anh đã có cô gái mình thích rồi.”
“Cô gái?” Cô bạn kinh ngạc, “Nhưng…”
Điền Giai Tuệ cắt ngang: “Nghe nói ăn cay có thể sản sinh hormone nam tính, chắc trong tích tắc anh ấy đã đổi tính rồi.”
Phương Trạch Vũ: “…”
Sau này không hôn đủ một trăm lần trong một lần thì cô nàng mới nhớ được bài học này.
Kỷ Đinh cảm thấy rất vui sướng vì Điền Giai Tuệ và Phương Trạch Vũ cuối cùng đã tu thành chính quả, bô lô ba la nói những lời chúc phúc.
Chào tạm biệt cô xong, Điền Giai Tuệ và Phương Trạch Vũ học theo những cặp tình nhân khác đi “cháy” phố một lúc.
Trò chuyện tình tứ xong như sực nhớ ra điều gì, cô thở dài với Phương Trạch Vũ: “Em thấy Đường Đường vẫn đang nhớ đến anh A Nghiên.” Cô lắc đầu, “Cũng không rõ bao giờ cậu ấy mới buông bỏ được.”
Phương Trạch Vũ ngẫm nghĩ: “Chuyện tình cảm đúng là khó mà miễn cưỡng được.”
“Ừm.” Điền Giai Tuệ có vẻ suy tư rồi bỗng nói, “Em có một cách!”
“Sao?”
Điền Giai Tuệ ghé sát tai anh thì thầm, Phương Trạch Vũ nhướng mày: “Em chắc chắn?”
“Chắc!” Điền Giai Tuệ đảo mắt, “Đàn ông mà, không bị k.ích thích thì không rõ lòng mình, em cảm thấy rất ổn.”
Phương Trạch Vũ xỉa vào trán cô, trách: “Anh thấy em chính là muốn hóng hớt thôi.”
Quả thực cô cũng có chút chút hóng hớt trong đó, Điền Giai Tuệ cười tít mắt: “Anh cứ thử đi, không chừng có thể tác thành một mối nhân duyên thì sao?” Cô nói, “Bây giờ anh gọi điện luôn đi, gọi anh Ôn Nghiên ra đây.”
Một người là bạn thân bao năm, một người coi là em gái mà mình đã quen từ nhỏ, Phương Trạch Vũ suy tư rồi nhếch môi: “Được rồi, để anh thử.”
“Yeah!” Điền Giai Tuệ hôn gió anh, “Vậy anh cố gắng phát huy nhé, em không làm phiền nữa!”
Nhìn bóng dáng nhanh nhẹn tung tăng của cô, Phương Trạch Vũ cười khẽ.
…
Nửa tiếng sau.
Ôn Nghiên vội vàng chạy tới, hai người men theo con đường Tân Dân đến khu sân tập.
“Trạch Vũ, có chuyện gì vậy?”
Phương Trạch Vũ hỏi: “Gần đây bận lắm hả?”
“Ừ.” Ôn Nghiên nhíu mày, “Bọn tôi có một sản phẩm chạy thử có vấn đề, giờ đang gấp rút sửa chữa.”
“Ồ, vậy xem ra tôi không nên nói trực tiếp với cậu, tốn thời gian của cậu.”
“Không sao.” Ôn Nghiên nhìn anh, khóe môi nở nụ cười, “Sao tự dưng lại khách sáo với tôi vậy?”
Phương Trạch Vũ cũng cười: “Được, không khách sáo nữa.”
Hai tay anh đút túi, chân bước chậm lại: “A Nghiên, thực sự là có việc cần nói với cậu.”
“Ừ, nói đi.”
“Chính là,” Phương Trạch Vũ cố ý tỏ ra lơ đãng, “Ở bên nhau lâu, tôi cảm thấy cô bé Kỷ Đinh cũng tốt lắm, tôi rất thích…”
Anh ngừng lại: “Chỉ muốn hỏi cậu, tôi có thể theo đuổi không?”
“Gì?”
Ôn Nghiên lại nhíu mày như không nghe rõ.
Nhưng Phương Trạch Vũ cũng không lặp lại, chỉ mỉm cười nhìn anh.
Bên cạnh là sân bóng rổ, những thân hình trẻ trung khỏe mạnh tràn đầy sức sống, tiếng la hét cổ vũ vang vọng, bước chân Ôn Nghiên lại từ từ dừng lại, cát sỏi dưới đế giày vang lên những tiếng lạo xạo còn nghe rõ hơn tiếng đập bóng trong sân.
Trên đường có người đạp xe lao vút qua, mang theo những đợt nóng cuồn cuộn. Nhưng lúc này sự đối kháng vô hình giữa hai người càng khiến người ta thấy phiền muộn.
Mãi sau Ôn Nghiên mới chậm rãi lên tiếng: “Chuyện này tại sao phải hỏi tôi?”
Mặt anh không chút cảm xúc, bình thản, như đang nói về một chuyện vặt vãnh không đáng nhắc tới.
Phương Trạch Vũ nhún vai, giọng thoải mái: “Vì cậu và cô bé quan hệ tốt chứ sao, kiểu gì cũng phải hỏi ý kiến cậu chứ? Trước đây tôi còn nghi ngờ hai người có gì đó, nhưng giờ xem ra hình như không phải vậy.”
Anh vỗ vỗ vai Ôn Nghiên: “Nhưng tôi vẫn muốn nói trước với cậu, dù sao nếu hai chúng tôi thành đôi, sau này người thân cận nhất với cô bé chắc chắn là tôi rồi, hy vọng cậu sẽ không để bụng…”
“Biết rồi.” Ôn Nghiên cứng nhắc cắt ngang, vẻ mặt như nứt ra thành một khe hở, “Cậu muốn thế nào cũng được, tôi không có ý kiến.”
Anh mím môi: “Tôi còn có việc, đi trước đây.”
“Khoan đã, A Nghiên.” Phương Trạch Vũ gọi.
“Sao nữa?!” Ôn Nghiên quay đầu, vẫn nhíu mày. Như phát giác ra giọng mình đang bốc lửa, anh hạ giọng lặp lại, “Có gì sao?”
Phương Trạch Vũ cười cười: “Không có gì, chỉ muốn chúc sản phẩm của cậu thử nghiệm công khai thành công!”
Ôn Nghiên định thần: “Ừ, cảm ơn.”
Phương trạch Vũ nhìn theo bóng anh nhanh chóng bỏ đi mà nhếch môi.
Chậc, đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo.
Kỷ Đinh, anh đây chỉ có thể giúp em tới đây thôi.