Ngón tay người đàn ông bóp một ít thuốc, vẻ mặt vẫn như cười như không: “Đường Đường này, em muốn tự bôi hay để anh bôi cho em?”
Kỷ Đinh: “…”
Anh lại trêu chọc cô rồi!!!
Tuy rằng tối qua hoàn toàn do cô tự tìm cái chết, nhưng Kỷ Đinh vẫn cảm thấy cô phải phản kích một cú.
Cô bất chợt nhếch môi, giơ đầu ngón tay trắng nõn ra kéo vạt áo Ôn Nghiên, giọng trong trẻo: “Anh A Nghiên ơi, anh bôi giúp em đi!”
Đại khái đây là một trò chơi xem ai mặt dày hơn.
Ánh mắt cô bé ngây thơ mà trong sáng, vẻ mặt ung dung trấn tĩnh như thể cô đang yêu cầu một việc quá dễ dàng.
Ôn Nghiên lặng thinh nhìn cô, nhất thời không làm gì.
Dường như thấy mình vẫn chưa bày tỏ rõ ràng, Kỷ Đinh cọ cọ bàn chân trắng trẻo vào bên eo anh, nũng nịu: “Nhanh lên đi, đau quá rồi.”
“…”
Trong không khí yên tĩnh, Kỷ Đinh quan sát vẻ mặt Ôn Nghiên, khóe môi dần cong lên.
Hahahahaha quả nhiên anh chỉ nói miệng mà thôi…
“Được, sẽ xong nhanh thôi.”
Giây sau, chỉ thấy người đàn ông cười nho nhã, động tác giơ tay như muốn tuột quần cô xuống.
Nụ cười của Kỷ Đinh cứng đờ, nhìn anh vẻ không tin nổi.
Đúng lúc những ngón tay thon dài đụng đến quần cô, vẻ mặt cô cuối cùng sụp đổ, kinh hoàng thất sắc tránh sang một bên.
Ôn Nghiên biết rõ còn hỏi: “Đường Đường sao vậy? Không phải em bảo anh giúp sao?”
Kỷ Đinh vùi đầu vào gối, mái tóc hơi rối bày tỏ sự tố cáo anh trong im lặng.
Đồ! Không! Có! Liêm! Sỉ!
Hừ, kệ anh đó!
Sau lưng vẳng đến tiếng cười cố nén của Ôn Nghiên: “Bữa sáng anh đã nấu hoành thánh cho em rồi, chiên cả bánh trứng nữa, còn hâm một ly sữa nóng. Nếu em xong rồi thì gọi anh một tiếng nhé.”
Anh nói xong ra ngoài, còn không quên ân cần đóng cửa lại.
Kỷ Đinh lúc này mới chậm rãi bò dậy, bóp thuốc ra bôi.
Chất thuốc mát lạnh, cảm giác khó chịu trong tích tắc giảm đi nhiều.
Chỉ là tứ chi vẫn còn tê nhức.
Lát sau Ôn Nghiên ở ngoài gõ cửa: “Đường Đường, em xong chưa?”
“Dạ rồi.”
Kỷ Đinh yếu ớt đáp.
Người đàn ông đẩy cửa ra, đến bên giường, cúi xuống bế cô lên.
Bỗng dưng mất đi trọng lực nên Kỷ Đinh vô thức đưa tay ôm lấy cổ anh.
Những ngón chân đáng yêu của cô huơ loạn trong không trung, Ôn Nghiên cúi xuống nhìn, mày mắt giãn ra như đang cười.
Ánh nhìn lại va vào đôi mắt to sáng rỡ của cô bé.
Anh cúi xuống hôn lên trán cô.
Kỳ Đinh cực kỳ hưởng thụ sự thân mật của anh, quyến luyến dựa đầu vào ngực anh.
Ôn Nghiên vẫn bế cô đi đánh răng rửa mặt, phục vụ xong một loạt thì đặt cô xuống bên bàn ăn.
Kỷ Đinh cực kỳ thỏa mãn gặm bánh, vô thức ngẩng lên thì thấy người ấy đang ngồi bên cạnh chăm chú nhìn cô.
Hình như anh rất thích ngắm cô ăn.
Kỷ Đinh nhìn vào mắt anh, nheo mắt lại cười: “Anh thật tốt, sáng dậy làm bao nhiêu món ngon cho em, vất vả quá.”
Ôn Nghiên sững người rồi mỉm cười, dịu dàng nói: “Đây là điều anh nên làm.”
Tuy nói thế nhưng anh bỗng nhớ đến quãng thời gian mấy năm sống ở nhà ông ngoại.
Ông ngoại yêu tiền, tuy cũng có thể nhận được tiền chuyển khoản định kỳ của mẹ nhưng không nỡ tiêu xài, rõ ràng chân đi lại không tiện nhưng không muốn thuê giúp việc chăm sóc gia đình.
Ông cậu thì suốt ngày rong chơi, hút thuốc đánh bạc uống rượu đủ thứ thói hư tật xấu, không có công việc đàng hoàng, bình thường thì lái xe dịch vụ để kiếm thêm tiền.
Ông ta làm việc bên ngoài không như ý nên trong nhà rất gia trưởng, không bao giờ vui vẻ dễ chịu, cũng không chịu làm việc nhà.
Ôn Nghiên ban đầu cảm thấy mình là người sống nhờ nên phải cống hiến chút gì đó, thế là liền giúp làm việc nhà.
Kết quả không những không ai cảm kích anh mà ngược lại còn xem mọi thứ là việc hiển nhiên, ra sức sai bảo anh.
Vất vả nấu cho họ cả một bàn thức ăn, mà không ai nói một tiếng cảm ơn.
Ông anh họ lần nào cũng xoi mói chê bai, chê anh nấu không ngon.
Mợ thì không lúc nào tỏ ra vui vẻ với anh.
Lần nào mẹ anh gửi tiền về, bà ta cũng chỉ muốn có thêm vài đồng, tịch thu luôn phần của Ôn Nghiên: “Tiểu Nghiên này, cháu thấy cháu ăn uống ở nhà chúng ta, chút tiền này đưa cho mợ cũng không quá đáng nhỉ?”
Ôn Nghiên dù không phục nhưng cũng ngại nói – bọn họ ăn uống xài đồ đều do mẹ anh gửi tiền, nếu không có nhà anh thì chẳng biết bọn họ còn đang kiếm cơm ở đầu đường xó chợ nào.
Nhưng anh không muốn mình trở nên hà khắc, vì như vậy mới thực sự là đáng buồn.
Thế nên đối với yêu cầu của người lớn, anh lúc nào cũng nghe theo.
Thế nhưng sự nhẫn nhịn của Ôn Nghiên chỉ đổi lại sự sỉ nhục nhiều hơn.
Trong nhà không ai ngó ngàng gì tới anh, chỉ sai bảo ra lệnh như thể anh là người giúp việc.
“Đây là việc cháu nên làm.”
Câu này, không biết anh đã nghe bao nhiêu lần.
Mấy chuyện vụn vặt này Ôn Nghiên hiếm khi nhắc tới với bố mẹ, vì anh biết sẽ không ai giúp anh đòi lại công bằng.
Chỉ có một lần anh thực sự không nhịn nổi, nấp trong phòng lén gọi điện cho mẹ.
Lát sau giọng phụ nữ thoáng vẻ nóng nảy vẳng tới: “Muộn rồi, Andrew, có việc gì à?”
Anh sụt sịt mũi, run giọng nói: “Mẹ, con không muốn ở lại đây nữa.”
Bên kia im lặng.
Cảm xúc đè nén, dần dần đạt tới đỉnh điểm.
Đúng lúc anh tưởng bà định nói gì đó, trong điện thoại bỗng vẳng đến tiếng pháo giấy nổ tung.
“Merry Christmas, Lisa!”
Một giọng nam trầm xa lạ.
Tiếp đó không biết là tiếng cười của ai, nghe cực kỳ sung sướng.
Họ đang mở party.
Dây đàn trong tim bỗng đứt đoạn, Ôn Nghiên cảm giác mình như rơi xuống vực sâu, rơi liên tục không ngừng nghỉ.
Anh nắm chặt điện thoại, lặng lẽ cúi đầu, ánh mắt nhìn lên đống bánh kem màu vàng dưới đất.
Một tiếng trước, anh họ cố ý hất đổ bánh kem sinh nhật của mình trong phòng anh.
Tàn ác làm khó anh, nhưng Ôn Nghiên bỗng thấy mệt mỏi vô cùng.
Chính những gánh nặng này không gây chết người tích tụ theo năm tháng, biến thành một loại độc tố tiêu hao sức lực của anh, xâm nhập vào nội tạng, khiến anh cảm giác như có một tảng đá nặng đè lên ngực, anh sắp nghẹt thở rồi.
“Sorry babe.”
Giọng phụ nữ cố kiềm chế sự vui vẻ: “Con cũng thấy đó, mẹ giờ không rảnh, lát nữa chúng ta lại nói chuyện này sau nhé, được không?”
Ôn Nghiên buông điện thoại, chậm rãi nhắm mắt lại.
Từ đầu chí cuối, bà không hề hỏi tại sao.
Nhưng anh cũng đã sớm đoán ra.
Trong gian phòng u ám chật hẹp, Ôn Nghiên như một pho tượng ngồi bất động.
Lúc này anh không còn bất cứ cảm giác bị tổn thương nào, ngược lại tâm trạng trở nên bình tĩnh lạ thường.
Ở cửa bỗng vẳng tới tiếng cười, Ôn Nghiên mở mắt, mặt không cảm xúc ngẩng lên, nhìn thấy anh họ đứng ngoài hành lang làm mặt hề: “Đồ con hoang không ai thèm.”
Nói cũng có lý.
Anh lạnh lùng nghĩ vậy, khóe môi lại nhếch lên thành một nụ cười cực kỳ ôn hòa.
“Anh nói đúng.”
Anh họ bị vẻ mặt anh làm cho hoảng loạn, ánh mắt kỳ lạ nhả ra một câu: “Đồ thần kinh!”
“…”
Trên tay truyền tới cảm giác lạnh lẽo, Ôn Nghiên giật mình, là Kỷ Đinh nắm tay anh.
Ánh mắt cô chân thành: “Không ai “nên” làm cho ai cái gì cả, anh có thể đối xử với em như thế, em thấy rất vui, rất hạnh phúc.”
Yết hầu Ôn Nghiên chậm rãi lên xuống, nắm chặt tay Kỷ Đinh. Mười ngón tay đan nhau, anh nhìn cô không chớp mắt.
Anh bỗng hiểu ra, tại sao ngay từ hôm đầu gặp nhau, anh đã cực kỳ thích đôi mắt của cô.
Đen nhánh sáng rỡ, một đôi mắt biết nói.
Vẻ đẹp trong sáng sạch sẽ có thể phản ánh mọi điều tốt đẹp của thế gian, sau đó truyền lại cho người mà cô nhìn vào.
Rất nhiều người đều dùng cả đời để chữa lành tuổi thơ bất hạnh, Ôn Nghiên lại cảm thấy anh chỉ cần một ánh mắt của cô là có thể chữa lành rồi.
Cô là liều thuốc của anh.
Người đàn ông rũ mắt, hàng mi dài che giấu cảm xúc trong mắt.
“Em không biết đâu,” anh khẽ cười, “Anh thích em đến nhường nào.”
Chuyến xe tám rưỡi tối.
Kỷ Đinh buổi chiều về ký túc dọn hành lý, hẹn Điền Giai Tuệ, Phương Trạch Vũ năm giờ tập hợp ở cổng Đông Bắc của Thanh Hoa.
Lúc Ôn Nghiên đưa cô đến cổng trường thì hai người kia còn chưa tới. Anh nhẫn nại chỉnh trang cổ áo và dây đeo balo cho cô, dặn dò: “Về rồi sắp xếp kỳ nghỉ cho tốt, lúc thực tập em nhớ học các kỹ năng, ra ngoài chơi thì chú ý an toàn nhé.”
Kỷ Đinh cười, gật đầu: “Dạ.”
Khóe môi người đàn ông thoáng một nụ cười: “Còn nữa, phải nhớ anh nhé, mỗi ngày phải nhắn tin cho anh.”
“Em biết rồi!”
Kỷ Đinh cười, gò má lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ.
Cô nhón chân, hôn lên cằm Ôn Nghiên một cái: “Vậy anh cũng phải nhớ em nhé!”
“Anh biết rồi!”
Anh học theo giọng cô, đôi mắt đầy ắp nụ cười: “Mỗi ngày đều nhớ em, được không?”
Người này một khi nói những lời tình cảm thì sẽ không ai chống cự nổi, Kỷ Đinh đỏ mặt, mím môi cúi đầu cười trộm.
Ôn Nghiên nhìn cô, đôi mắt dần thẫm lại. Anh hơi cúi người, đôi mắt nhìn thẳng vào cô, đến khi ánh mắt hai người bằng nhau.
Kỷ Đinh ngẩng lên, thoắt cái rơi vào đôi mắt sâu không thấy đáy của anh.
“Anh A Nghiên…”
Cô lẩm bẩm.
Ôn Nghiên nghiêng người về phía cô, cô biết anh sắp hôn mình nên chủ động ôm cổ anh, run rẩy nhắm mắt.
Quả nhiên trên môi nhanh chóng lan tới cảm giác mềm mại, ấm nóng, mang theo hơi thở chậm rãi.
Tay Ôn Nghiên đặt sau gáy cô, tạo ra một chút áp lực khiến nụ hôn này càng sâu hơn, quyến luyến hơn.
Mùi hương trên người anh vẫn thanh mát như xưa, chiếm cứ toàn bộ giác quan của cô, tuôn chảy trong cơ thể cô.
“Khụ…”
Bỗng bên cạnh vẳng đến một âm thanh hơi quen thuộc.
Trong lòng Kỷ Đinh nhảy thót lên, lập tức như con chim sợ mũi tên buông tay ra, lùi lại một bước.
Cô quay sang, phát hiện Điền Giai Tuệ và Phương Trạch Vũ đứng ở không xa đó, đang trợn mắt há miệng nhìn hai người.
“…”
Không đợi họ lên tiếng, Kỷ Đinh vụt giơ tay ra ngăn lại: “Khoan, sự việc không như hai người nghĩ đâu!!!”
Điền Giai Tuệ cười như không cười: “Bọn tớ trông giống đồ ngốc lắm hả?”
Phương Trạch Vũ cũng hừ một tiếng: “Hai người giải thích xem?”
Không tới một tháng trước, anh còn buồn vì khúc mắc giữa hai người này, thậm chí không tiếc hy sinh bản thân để kíc.h thích họ. Nhưng bao lâu nay cũng không thấy hiệu quả, còn tưởng chuyện này xong rồi, nào ngờ ngược lại, hóa ra hai người đã sớm giấu mọi người mà thông đồng rồi.
Haizzz, có cảm giác chua xót của bà mẹ già.
Ôn Nghiên tiến lại gần Kỷ Đinh, cúi xuống nhìn cô.
Cô bé đang run rẩy, có lẽ đang vắt cạn não ra xem phải nói thế nào.
Anh lặng lẽ cong khóe môi.
Thực ra, lúc nãy mới hôn cô thì anh đã thoáng thấy có người tới rồi.
Có lẽ cô ngốc này còn tưởng họ vô tình bị bắt quả tang chăng.
Ôn Nghiên thong thả giơ tay, ngón tay cái nhẹ nhàng ve vuốt cánh môi Kỷ Đinh, không nói gì.
Một giây sau Kỷ Đinh mới nhận ra động cơ của anh, trừng mắt nhìn anh với vẻ khó tin.
Người đàn ông nhướng mắt, cánh tay đặt trên vai cô, cúi xuống cười bên tai: “Ừ, giải thích xem nào?”