Kỷ Đinh ho khan, cũng hiểu ra hôm nay bắt buộc phải công khai rồi, nên thành thật khai báo: “Em và anh A Nghiên hẹn hò với nhau rồi.”
Điền Giai Tuệ: “…”
Phương Trạch Vũ: “…”
Haizzz, cùng thấy tâm trạng phức tạp.
Điền Giai Tuệ sắp ngạt thở tới nơi – cái miệng cô gái Kỷ Đinh này sao mà kín như bưng thế! Ngay cả cô cũng không kể!
Cảm giác nhận được 100800 điểm sát thương!
Từ khi Kỷ Đinh bị từ chối khéo, Điền Giai Tuệ vì mối thù này cũng vì muốn cô sớm từ bỏ Ôn Nghiên, ngày nào trước khi đi ngủ cũng nhắn một câu cổ vũ khuyến khích…
“Bye bye thì bye bye, người sau sẽ tốt hơn!]
[Tên khốn không thích cậu kia đúng là không có phúc!]
[Vẽ một vòng tròn nguyên rủa anh ta!]
[Trai đẹp cả ngàn vạn, không được thì ta thay!]
Ban đầu Kỷ Đinh còn đáp lại bằng emo [phấn đấu], nhưng không rõ từ lúc nào mà câu trả lời của cô dần trở nên vi diệu – gì mà à à ờ ờ, hoàn toàn không còn sự kiên định ban đầu.
Lúc đó Điền Giai Tuệ vẫn không biết tại sao.
Ồ, giờ biết rồi.
Hai người này, con mẹ nó, yêu nhau rồi.
Sau đó cô, còn mỗi ngày nhiệt tình sỉ nhục bạn trai người ta.
Haizzz, chuyện cũ không thể quay đầu. 🙂
Điền Giai Tuệ vẫn dáng vẻ cười như không cười, ngoắc ngoắc tay với Kỷ Đinh: “Cậu qua đây cho tớ.”
Kỷ Đinh cười nịnh nọt, ngoan ngoãn chạy tới.
Cùng lúc, Phương Trạch Vũ tiến đến chỗ Ôn Nghiên, cười lạnh: “Hay đấy, ngay cả anh em cũng không kể.”
“Xin lỗi.” Ôn Nghiên ôn hòa nhếch môi, “Nhưng A Sâm cũng không biết.”
Phương Trạch Vũ: “…”
Bỗng cảm thấy cân bằng tâm lý nhiều rồi.
Kỷ Đinh là em ruột của Kỷ Sâm mà!
Ngay cả tên đó cũng bị bưng bít, cậu ta cũng thảm quá!
Phương Trạch Vũ quan sát Ôn Nghiên, sực nhớ ra: “Cậu không nói với tôi chuyện này, chắc không phải vì lần trước tôi nói thích Kỷ Đinh đó chứ?”
Ôn Nghiên khựng lại, không nói gì.
“Cậu đừng hiểu lầm!” Phương Trạch Vũ vội thanh minh, “Lúc đó tôi chỉ muốn giúp hai người một tay thôi.”
Mãi sau Ôn Nghiên mới khẽ cười: “Tôi biết.”
Ban đầu anh bị cảm xúc kiểm soát, đúng là có tin lời Phương Trạch Vũ nói. Nhưng suy cho cùng họ cũng quen nhau bảy, tám năm trời, đã hiểu rõ về nhau, sau đó anh bình tĩnh lại, nghĩ kỹ những chi tiết khi hai người họ ở cạnh nhau nên thầm phán đoán ra.
Ôn Nghiên vỗ vai Phương Trạch Vũ, cực kỳ chân thành nói: “Cảm ơn nhé, người anh em.”
Anh ngừng lại: “Còn nữa, chuyện này khoan hãy nói với A Sâm.”
Phương Trạch Vũ: “… Được.”
Bỗng có chút hưng phấn.
Cảm giác đến lúc chân tướng bị vạch trần, cục diện hẳn la gà bay chó chạy lắm.
Lúc này bên Kỷ Đinh có vẻ hai người đã làm hòa, khoác tay nhau bước tới.
Phương Trạch Vũ nhìn điện thoại: “Xe tôi gọi tới rồi, bọn tôi đi đây.”
Nói xong liếc nhìn Kỷ Đinh và Ôn Nghiên: “Hai người mau tạm biệt nhau đi.”
Trước mặt bạn bè nên Kỷ Đinh cũng hơi ngại, vẻ mặt có vẻ kỳ cục.
Vẫn là Ôn Nghiên chìa tay ra, cười khẽ: “Đường Đường, lại đây.”
Kỷ Đinh vốn đứng gần anh, người đàn ông chỉ cần kéo nhẹ là cô đã rơi vào vòng tay anh.
Hơi thở Ôn Nghiên bao vây cô rất kín kẽ, hai tay Kỷ Đinh chống lên ngực anh, hơi ngẩng đầu.
Anh hơi nheo mắt, khẽ cười bên tai cô.
“Call me baby.”
Phát âm của anh là giọng New York chuẩn, giọng trầm ấm phảng phất nét cười, có một vẻ gợi cảm khó tả.
Tim Kỷ Đinh như bị ai đó cầm lông vũ phất qua lại, mím môi gật đầu.
Ôn Nghiên mỉm cười, bổ sung: “I’ll miss you.”
“…”
Lên xe.
Điền Giai Tuệ nhìn Kỷ Đinh đang cười ngô nghê với vẻ chê bai: “Cậu còn đang mơ màng gì đó? Sao yêu vào là như kẻ ngốc thế này?”
Kỷ Đinh cười hì hì, thu lại nụ cười vẫn còn bên khóe môi, chớp mắt: “Chịu thôi, bạn trai hấp dẫn quá, tớ có chút không kiềm chế được.”
Phương Trạch Vũ: “…”
Điền Giai Tuệ: “…”
Ọe.
Khoan đã, sao cảm giác có gì đó sai sai.
Rõ ràng hai người họ mới là người yêu, sao ba người với nhau mà hai người họ lại biến thành bên bị ngược đãi thế này?
Tôn nghiêm ở đâu?!
Chiếc xe dừng lại cạnh cổng Bắc Đại, Kỷ Sâm đặt hành ly vào cốp rồi phát hiện bầu không khí trong xe có một vẻ kỳ quặc lạ lùng.
Anh uể oải nằm xuống ghế sau: “Sao mấy người vẻ mặt lạ lùng thế nhỉ, bị táo bón hả?”
Vì đã nhận lời giúp Kỷ Đinh giữ bí mật nên Phương Trạch Vũ và Điền Giai Tuệ chỉ có thể cười khan.
Kỷ Sâm vòng hai tay ra gối sau gáy, tỏ vẻ thản nhiên: “Nhưng bốn đại gia ta đây hôm nay tâm trạng rất tốt.”
Kỷ Đinh thấy anh là cà khịa: “Thi cuối kỳ chẳng phải anh tiêu một môn hay sao?”
“Xì, chuyện thi cử là chuyện nông cạn.” Kỷ Sâm trợn mắt, sau đó lại nhìn Kỷ Đinh tỏ ra ý tứ sâu xa.
Kỷ Đinh cứ cảm thấy ánh mắt anh có gì đó rất đắc ý, và có cả vẻ không phục lẫn mỉa mai.
Đang định nói gì đó thì Kỷ Sâm ngẩng cao đầu: “Bây giờ tôi chính thức tuyên bố, lão đây…”
“Thoát ế rồi.”
Nếu không biết chuyện Ôn Nghiên và Kỷ Đinh thì hẳn Phương Trạch Vũ và Điền Giai Tuệ sẽ rất sửng sốt, nhưng họ vừa trải qua một màn sóng gió, lúc này vững chãi tựa núi vậy.
Kỷ Sâm: “Ái chà, hai người đã kinh ngạc tới độ không nói nổi rồi à?”
“…”
Kỷ Đinh đúng là hơi ngạc nhiên: “Chị Dư Di đồng ý với anh rồi?”
Kỷ Sâm: “Ừ.”
“Sao chị ấy lại đồng ý với anh?”
Kỷ Sâm như bất mãn với giọng điệu nghi ngờ của cô, đáp nhẹ bẫng: “Đương nhiên là vì sức hấp dẫn cá nhân đặc biệt của anh mày.”
“…”
Bây giờ nhìn kiểu gì cũng thấy anh giống con công đực kiêu ngạo, đang xòe đuôi ra chuẩn bị biểu diễn.
Thấy Kỷ Đinh cũng không nói, Kỷ Sâm cười nhạo: “Ha ha, sau này lễ Tết gì chỉ còn mình kẻ độc thân là em bị các bà các cô theo hỏi thôi.”
Nói xong ra vẻ xót xa em gái: “Thương em quá, còn bé tí thế này đã chịu đựng bao nhiêu thứ rồi.”
Kỷ Đinh “ừm” một tiếng, im lặng vài giây rồi nói: “Đúng thế, anh à, em thảm quá, em cũng muốn thoát ế, em cũng muốn nếm thử mùi vị yêu đương mà!”
Phương Trạch Vũ: “…”
Điền Giai Tuệ: “…”
Nói câu này mà lương tâm cậu không đau đớn sao, hả?!
Hiếm khi Kỷ Đinh ngoan ngoãn nên Kỷ Sâm càng đắc chí: “Chà chà, em nói cái khác thì anh đây còn giúp được, nhưng chuyện yêu đương thì vẫn phải dựa vào năng khiếu của bản thân.”
Kỷ Đinh: “…”
Cho anh một chút màu sắc mà anh còn mở cả phường nhuộm à.
Trên chuyến xe, Phương Trạch Vũ và Điền Giai Tuệ mới bắt đầu khoe màn ân ái, anh bóc quýt cho em, em gọt táo cho anh, rồi đút cho nhau ăn, bận rộn rất vui vẻ.
Kỷ Sâm thấy cảnh này thì nằm giường trên hừ một tiếng: “Phương Trạch Vũ, cậu thật là khiến tôi mở mắt đấy.”
Anh liếc nhìn Kỷ Đinh, nói như ám chỉ: “Hai người cũng phải nghĩ tới tâm trạng kẻ độc thân chứ?”
Phương Trạch Vũ: “…”
Kỷ Sâm lại không hiểu ánh mắt của bạn nên hậm hực nói: “Dù sao à, tôi bị các cậu kíc.h thích thì còn có thể đi tìm bạn gái để được an ủi. Nhưng Kỷ Đinh thì thật sự là cô đơn rồi.”
“Ồ.”
Phương Trạch Vũ ậm ừ đáp lại, ngón tay bỗng dừng lại trên màn hình điện thoại.
Trong khung chat, hiển hiện một tin nhắn chói mắt.
Nghiên: [Đừng bắt nạt Đường Đường nhà tôi.]
Phương Trạch Vũ: “…”
Mẹ nó, chết chưa!
“Tôi cũng là thấy nó đáng thương, nếu không cũng chả thèm nói nhiều làm gì…”
Kỷ Sâm vẫn đang làu bàu, Phương Trạch Vũ mặt không cảm xúc nhìn anh một cái.
Đáng thương cái đít, tỉnh táo đi!
Em gái cậu lúc khoe khoang chuyện yêu đương, không biết cậu đang nằm co ro ở xó xỉnh nào đâu. 🙂
Gần đến trưa, Kỷ Đinh và Kỷ Sâm mới vật vã về tới nhà.
Trên bàn đã bày biện đủ món ngon.
Tô Duyệt Dung nhìn con gái bằng ánh mắt tràn ngập yêu thương: “Hơn một tháng không gặp, Đinh Đinh nhà chúng ta lại xinh đẹp hơn rồi.”
Kỷ Sâm rửa tay, vừa rửa vừa nói: “Sao con lại thấy nó mập ra nhỉ.”
Tô Duyệt Dung nghe thế lại quan sát Kỷ Đinh: “Hình như đúng là hơi mập, nhưng khí sắc thì tốt hơn trước nhiều.”
Kỷ Đinh trừng mắt với Kỷ Sâm, chột dạ nghĩ – tại anh A Nghiên nấu ăn quá ngon, nuôi cô mập tròn rồi này.
Bốn người ngồi xuống bàn ăn, trò chuyện tình hình gần đây.
Kỷ Nhân Lượng hỏi hai anh em: “Hai đứa ở trường vẫn ổn chứ?”
Cả hai đồng thanh: “Rất ổn ạ.”
Tô Duyệt Dung cười: “Có gì mới cần báo cáo không?”
Câu này ý tứ quá thẳng thừng, Kỷ Đinh vô thức cúi đầu, hạ thấp sự tồn tại của mình.
Ngược lại Kỷ Sâm rất thản nhiên: “Bố mẹ, con có bạn gái rồi.”
“Hả? Thật à?”
Sau phút sửng sốt, Tô Duyệt Dung cười vui vẻ: “Vậy mẹ phải cho con thêm chút phí yêu đương, mua đồ đẹp cho người ta.”
Kỷ Sâm chưa kịp khoe khoang thì nghe bà nói tiếp: “Dù sao hơn hai mươi năm mới chờ được bạn gái yêu dấu, nhất định phải dùng vật chất trói buộc trái tim người ta, đừng để người ta chạy mất.”
Kỷ Nhân Lượng phụ họa: “Đúng đúng, nếu người này àm chạy thì người sau chả biết chờ tới bao giờ.”
Kỷ Sâm: “???”
Gì đây? Cha mẹ ruột???
Kỷ Đinh không nhịn được cười thành tiếng, anh lập tức như tìm được mục tiêu, quay sang cười mỉm: “Kẻ ế như em cũng có tư cách cười nhạo anh?”
Chiêu này thật đỉnh!
Sự chú ý của cha mẹ nhanh chóng chuyển dời: “Đinh Đinh này, anh con cũng có bạn gái rồi, con thì sao?”
“Con hả, bận học ạ.” Kỷ Đinh mặt không biến sắc, “Bình thường con không quá để ý chuyện này.”
Tô Duyệt Dung: “Không có bạn học nam nào mà con có thiện cảm à?”
Kỷ Đinh không chút do dự: “Không ạ.”
Bà vẫn không cam tâm: “Không thể nào, điều kiện của con cũng không tệ, cũng phải có người thích chứ? Mẹ nói này, chuyện này không được lơ là nhé, ngoài học ra cũng phải xem xét người xung quanh…”
Kỷ Đinh bất lực gọi: “… Mẹ.”
Kỷ Nhân Lượng nhấn mạnh: “Mẹ con nói đúng đấy, ngoài học ra thì chuyện đại sự đời người con cũng phải chú tâm một chút.”
Ông bỗng đổi giọng: “Nhưng nếu có người con khá thích thì cũng đừng xác định quan hệ nhanh quá, phải quan sát kỹ trước đã, để bố mẹ cho con chút ý kiến đóng góp.”
Đề tài này quá nguy hiểm, Kỷ Đinh dứt khoát im lặng, cúi đầu lẳng lặng ăn cơm.
Có lẽ do lỡ kéo cô xuống nước nên hơi áy náy, Kỷ Sâm cũng coi như nói được một câu nhân tính: “Thôi được rồi hai cụ, trước khi thi đại học thì bắt người ta không được yêu, giờ thì lại thúc giục đủ đường, bỏ đi thì hơn.”
Đề tài này thế là đã tạm gác sang bên.
Hôm sau Kỷ Đinh sẽ đến công ty chứng khoán đầu tư mà Ôn Nghiên giới thiệu, buổi tối cô nằm trong phòng, gọi video cho người ấy.
Màn hình nhanh chóng sáng lên.
Ôn Nghiên đang mặc đồ ngủ ngồi trên giường, vừa dùng khăn lau tóc ướt vừa chỉnh lại góc máy.
Trước trán anh lòa xòa những lọn tóc, vẫn còn đang bốc hơi ẩm. Vì vừa tắm xong nên đôi môi còn có sắc nước rất quyến rũ.
Cổ áo để mở hé lộ xương quai xanh, có một vẻ “hư hỏng” khó tả.
Một bức tranh mỹ nam mới tắm xong rất sống động.
Kỷ Đinh cảm thấy mình bị cuốn hút mạnh mẽ, bất giác nuốt nước bọt.
Lúc này màn hình rung lắc mới được cố định, Ôn Nghiên nhìn vào ống kính, khóe môi như thoáng một nụ cười cà lơ phất phơ: “Anh đẹp đến thế sao? Sao nhìn không rời mắt nổi thế?”
Kỷ Đinh vô thức buột miệng: “Đẹp, muốn ‘up’”.
Đến khi thấy khóe môi người ấy cong lên, cô mới nhận ra mình đã nói những từ ngữ “thô bạo” thế nào.
Mẹ ơi không nên ngày ngày xem B trạm!