Nhắn tin như vậy chỉ là do thấy nhàm chán mà thôi.
Kỷ Đinh và Du Trác Lâm còn chưa tính bát tự nhưng Kỷ Sâm đã nghĩ rằng sau này cũng không phải là không thể.
Kỷ Sâm: [Các cậu đoán xem em gái tôi bao lâu thì thoát ế được?]
Nhất thời không ai trả lời, anh đoán hai người chưa xem tin nhắn nên tiếp tục.
[Tên kia là sinh viên MIT, học về máy tính, định học lên tiến sĩ.]
[Ngoại hình à, cũng được, nhưng không đẹp trai bằng tôi.]
[Cậu ta đã hẹn Kỷ Đinh cùng đi chơi Boston rồi.]
[Tôi thấy không khí cũng vui vẻ, nếu các cậu còn không trả lời thì không chừng nó sẽ bị tên quỷ nhiệt tình kia cưa mất cho xem.]
Cuối cùng.
Điện thoại rung lên.
Trạch Vũ: [? Nghiên]
Lát sau lại rung lên.
A Nghiên: [??? Trạch Vũ]
Chà.
Trạch Vũ: [????? Nghiên]
Chậc.
A Nghiên: [. Trạch Vũ]
A Nghiên: [[mỉm cười] Kỷ Sâm]
Kỷ Sâm ngớ người – hai tên này phản ứng kiểu gì thế này???
Kỷ Sâm: [?????????????????????????????]
Sau bữa cơm, Kỷ Đinh quay về nhà, tắm rửa xong liền nằm lăn ra chiếc giường êm ái.
Khoác lác chuyên nghiệp mấy tiếng cũng mệt quá.
Bây giờ đã gần 12 giờ, Kỷ Đinh lấy điện thoại ra thấy hai tin nhắn của Ôn Nghiên.
[Trái tim]: [Đang làm gì thế [ôm]]
Hai mươi phút sau.
[Trái tim]: [Sao bỏ mặc anh [tủi thân] [tủi thân] [tủi thân]]
Kỷ Đinh bị emo đó chọc cười, thấy đã trễ nên cô cũng không gọi cho anh nữa, chỉ nhắn tin lại.
Kỷ Đinh: [Trời! Xin lỗi anh nhé, hồi nãy em và bố mẹ ra ngoài ăn cơm~]
Kỷ Đinh: [Muazzzzzzz.jpg]
Không tới hai giây.
[Trái tim]: [Muazzzzzz.jpg]
[Trái tim]: [Chỉ có nhà em đi ăn sao? [đỏ mặt]]
Kỷ Đinh: [Không ạ, là đi ăn chung với gia đình bạn thân từ nhỏ của bố em~ con trai chú này là đàn anh ở Massachusetts, trùng hợp cũng có nghiên cứu về mảng sản phẩm xã hội~]
Kỷ Đinh: [Trò chuyện với anh ấy thì thấy cũng khá ăn ý. Nếu có anh ở đây thì sẽ nói chuyện hợp nhau đó!]
Lần này đợi đến mấy phút.
Cô thoát ra, trả lời tin nhắn khác, sau đó lại bấm vào khung chat của Ôn Nghiên.
Đúng là anh đã trả lời.
Nhưng chỉ một chữ…
[Trái tim]: [Ồ.]
Không biết vì sao Kỷ Đinh nhận ra chút cảm giác vi diệu từ một chữ “ồ” đơn giản ngắn gọn này.
Trước đây Ôn Nghiên vì phối hợp với phong cách chat của cô mà bắt đầu tăng tỷ lệ sử dụng biểu tượng cảm xúc.
Mà chữ này, khô khốc, rất lạnh nhạt.
Cô chưa kịp nghĩ nhiều thì Ôn Nghiên lại nhắn một tin.
[Trái tim]: [Muộn quá rồi, sắp ngủ rồi nhỉ [hôn hôn]]
Kỷ Đinh: [Ưm ưm! Còn anh?]
[Trái tim]: [Bên anh cũng sắp xong rồi.]
Kỷ Đinh: [Ưm, anh cũng đừng thức khuya quá, chúc ngủ ngon ~ [trái tim]]
Tin nhắn cuối cùng gửi đi không lâu sau bên kia nhắn đến một tin nhắn thoại dài 2 giây.
Kỷ Đinh mở ra nghe, mím môi cười.
Mấy chữ rất đơn giản, nhưng giống như có ma lực vậy, câu mất linh hồn cô rồi.
GiọngÔn Nghiên trầm trầm, như có dòng điện chạy qua, nghe vừa ngứa ngáy vừa tê dại.
“Đường Đường ngủ ngon, mơ đẹp nhé.”
Qua một tháng học tập và rèn luyện, Kỷ Đinh đã có sự hiểu biết khá hệ thống về ngành hóa kỹ thuật này, khi sử dụng wind để sắp xếp số liệu, vẽ biểu đồ, làm bảng biểu v.v… các công việc cơ bản đều tiến hành khá dễ dàng.
Trưa hôm đó, cô nhận được tin nhắn của Tần Hiểu, mời cô cùng ăn tối ở gần trung tâm thành phố.
Tần Hiểu là bạn chung lớp hồi cấp 3 của Kỷ Đinh, lúc đó quan hệ cũng không quá thân thiết nhưng cũng là bạn bè trò chuyện hợp ý. Từ sau khi thi đại học xong thì không mấy liên lạc, dần dần thành xa lạ, bây giờ có cơ hội nối lại quan hệ nên Kỷ Đinh đương nhiên vui vẻ nhận lời.
Ấn tượng sâu sắc nhất về Tần Hiểu chính là, mối tình yêu sớm hoành tráng của cô nàng với Lục Văn Đào.
Hai người từ năm lớp 10 đã hẹn hò, mặc cho thầy cô khuyên nhủ ngăn cấm, thậm chí còn bị gọi phụ huynh mấy lần.
Còn nhớ có một lần, Kỷ Đinh vô tình đi ngang văn phòng, nhìn thấy Tần Hiểu ra sức túm lấy ống quần, mắt đỏ hoe nhìn người phụ nữ trung niên đứng cạnh: “Cho dù là đoạn tuyệt quan hệ thì con cũng sẽ không chia tay cậu ấy đâu!”
Thoáng nghe thì có một vẻ ngây ngô mông muội của tuổi trẻ.
Nhưng lời nói ấy quả thực chắc nịch, Kỷ Đinh thấy chấn động, len lén đứng lại nấp sau một góc bên ngoài phòng.
Trong phòng vẳng tới tiếng hét tức giận cực độ của người phụ nữ: “Mẹ nó, mày câm miệng lại! Sao tao lại nuôi cái đứa vô ơn như mày!”
Sau đó là tiếng tát rõ ràng và tiếng khóc cố kiềm chế của Tần Hiểu, và cả thầy chủ nhiệm lão Lê vội vàng khuyên ngăn.
“Mẹ Tần Hiểu à, chị bớt giận, có gì từ từ nói với con trẻ.”
“Có gì phải nói với nó?! Cái thứ không có đầu óc này, tôi thấy sau này chắc chắn nó sẽ bị đàn ông chơi tới chết rồi đá thôi.”
Kỷ Đinh cố nhịn, chậm rãi bỏ đi, bên tai lại vẳng đến giọng nói khó chịu của bà ta: “Cứng cáp rồi mày cứ bay đi! Sau này chửa to bụng rồi đừng mong tao nuôi con mày! Tiền phá thai tao cũng không cho đâu…”
Kỷ Đinh đi thật nhanh, thoáng chốc đã không còn nghe thấy tiếng gì nữa.
Trong ấn tượng, Tần Hiểu là người rất hiền lành, thái độ đối với bất cứ ai hay việc gì cũng đều nhu mì, ôn hòa, đây là lần đầu Kỷ Đinh nhìn thấy dáng vẻ như nhím xù đầy gai nhọn của bạn mình như vậy.
Như một con nhím nhỏ bị thương.
Nghĩ kỹ cũng không khó đoán ra nguyên nhân.
Có thể nhận ra từ những lời đối đáp của mẹ con họ, mẹ của cô bạn là người cực kỳ nóng tính và độc đoán, muốn Tần Hiểu cả đời sống trong khuôn khổ bà ta đặt ra.
Kỷ Đinh thở dài lắc đầu – nhưng bà ta đã phạm một sai lầm.
Bà ta tưởng rằng, thể hiện uy quyền chỉ có thể thực hiện bằng con đường chà đạp lên tôn nghiêm của người khác.
Trong trường học, mắng nhiếc chửi rủa con gái trước mặt thầy cô bạn bè, xé nát chút thể diện ít ỏi của con gái, có thể thấy, bà ta không hiểu cách làm một người mẹ tốt.
Tần Hiểu chắc luôn bị bà ta đối xử như vậy, nên mới cực kỳ trân trọng tình cảm nảy mầm quá sớm này.
Vì sự tủi thân, hoang mang của cô, không tìm thấy bất kỳ ai để tâm sự.
Chỉ có mỗi Lục Văn Đào.
Nghĩ như vậy, Kỷ Đinh bỗng thấy Tần Hiểu rất dũng cảm – cô ấy biết tính khí mẹ mình thế nào, cũng biết hậu quả khi chọc giận bà ta, nhưng vẫn chọn cách phản kháng không chút sợ hãi.
Không chỉ vì Lục Văn Đào, mà cũng vì mười mấy năm cuộc đời bị đàn áp, mắng nhiếc.
Hôm sau đi học sớm, Kỷ Đinh thấy Tần Hiểu và Lục Văn Đào đang đứng cạnh cửa sổ thì thầm gì đó, trên gương mặt đã trở lại vẻ hiền hòa vui vẻ thường ngày.
Cô không nhịn được lại cảm thán.
Cũng may Lục Văn Đào là chàng trai dám làm dám nhận, không trở mặt bỏ đi khi bạn gái trở thành mục tiêu chỉ trích của dư luận, khiến cô đơn độc bất lực, mà ở lại sánh vai đi cùng cô.
Chuyện này, cũng xem như là một may mắn rồi.
May mà sự kiên trì của Tần Hiểu không bị coi là trò cười, Kỷ Đinh còn cảm thấy khá vui.
Có lẽ vì so ra thì gia đình cô rất hạnh phúc đầm ấm, nên tự đáy lòng cô cũng mong bạn mình có thể sống tốt hơn một chút.
Ánh nhìn lại tập trung vào màn hình wechat, Tần Hiểu hỏi: [Đinh Đinh ơi, mình có thể dẫn bạn trai tới chung không?]
Kỷ Đinh đáp: [Đương nhiên là được [nhe răng]]
Cũng đúng lúc lâu rồi không gặp Lục Văn Đào, lần này muốn gửi lời chúc phúc chân thành nhất của cô đến họ.
Hai người nhanh chóng hẹn địa điểm, ở một quán lẩu Thái rất nổi tiếng.
Tan sở xong, Kỷ Đinh chào Tưởng Tịnh Nghi rồi về. Lúc đến nhà hàng, tần Hiểu gửi tin nhắn nói cô nàng đã tới rồi.
Qua một năm, dáng vẻ cô bạn vẫn không thay đổi, tóc đuôi ngựa buộc cao, đen thẳng, nhu mì bình thản.
“Đinh Đinh!”
Nhìn thấy Kỷ Đinh, Tần Hiểu rất vui, hai người ôm chầm lấy nhau.
“Lâu quá không gặp rồi.” Kỷ Đinh ngồi xuống, cười nói, “Dạo này cậu vẫn ổn chứ?”
“Rất ổn, còn cậu?”
“Mình cũng ổn.” Kỷ Đinh thấy cô bạn chỉ đi một mình thì hỏi, “Văn Đào chưa tới sao?”
Nghe câu này, vẻ mặt Tần Hiểu lại cứng đờ. Trong mắt cô bạn lướt qua vẻ đau khổ, rõ ràng là có vẻ hoảng loạn, chỉ có thể giả vờ uống trà để khỏa lấp sự mất bình tĩnh.
Trong làn khói vương vít của ly trà, đầu ngón tay của Tần Hiểu trắng bệch.
Cô cụp mắt xuống, khẽ nói: “Mình và cậu ấy chia tay rồi.”
Kỷ Đinh cau mày, há miệng nhưng không nói gì.
“Hiểu Hiểu, anh về rồi đây.”
Bỗng có người tới, cắt ngang đoạn đối thoại căng thẳng của họ.
Tần Hiểu ngẩng lên, chỉ vào người đó, giọng rất khẽ, “Đinh Đinh, giới thiệu với cậu đây là bạn trai mình, chắc cậu cũng quen.”
“…”
Hóa ra bạn trai trong tin nhắn mà Tần Hiểu nhắc tới không phải Lục Văn Đào.
Kỷ Đinh hoang mang ngước lên, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Lại là Quách Hạo Phong.
Người kia cũng nhìn cô, ánh mắt toát ra vẻ lạnh nhạt và sắc bén.
Kỷ Đinh cảm thấy một chút khó chịu từ cậu ta, không biết nên nói gì – chuyện này thực sự đã tác động khá lớn đến cô.
Năm đó Tần Hiểu và Lục Văn Đào là đôi kim đồng ngọc nữ được công nhận.
Mọi người đều cảm thấy nhất định họ sẽ có một tương lai lâu dài, thậm chí không chừng còn bước vào lễ đường hôn nhân.
Sao mà lại chia tay rồi.
“Ừm… đúng là có quen…” Kỷ Đinh nhếch môi, gật đầu với Quách Hạo Phong, “Hi, lâu quá không gặp.”
“Ừ, lâu không gặp.”
Thái độ của cậu ta có vẻ xa cách, nhưng lại không rõ ràng lắm.
Kỷ Đinh chợt nhớ đến chuyện giằng co và trận ẩu đả sau núi năm nào, cảm thấy hơi ngượng ngập.
E là Quách Hạo Phong cũng thấy khó chịu vì cơn ngu muội nông nổi thời niên thiếu của mình chăng.
Tần Hiểu hình như không phát hiện ra bầu không khí kỳ quặc của họ nên cầm thực đơn lên chọn món.
Lẩu tomyum rất nhanh mang lên, mùi thơm cực kỳ hấp dẫn. Khi lẩu sôi, ba người bỏ thức ăn vào đó.
Tần Hiểu và Quách Hạo Phong hồi cấp 3 vốn không quen nhau, thi đại học vào cùng một trường, cơ duyên trùng hợp mới tìm hiểu về nhau sâu hơn.
Chi tiết cụ thể thì Kỷ Đinh cũng không hỏi nhiều. Cô còn có rất nhiều câu hỏi nhưng đành nén xuống, tạm không nhắc tới.
Trò chuyện vu vơ một lúc, Kỷ Đinh phát hiện Quách Hạo Phong hình như cố ý khoe khoang chuyện tình cảm trước mặt cô.
Ví dụ, cậu ta bóc tôm cho Tần Hiểu mà nằng nặc đòi đút, rồi cứ gọi “em yêu, cục cưng” suốt, khiến con gái người ta cũng thấy ngại, không dám nhìn Kỷ Đinh nữa mà chỉ lẳng lặng cúi đầu ăn.
Ăn được nửa chừng thì Kỷ Đinh cảm thấy tâm trạng không tốt tí nào.
Cô không đoán ra ý đồ của cậu ta, cũng không thích kiểu có mưu đồ thế này.
Cậu ta vẫn nhớ mãi không quên chuyện năm đó hay sao?
Nhưng dù là tình cảm thật sự hay là cố ý diễn kịch, Kỷ Đinh cũng cảm thấy hai người không hợp nhau, thậm chí còn có cảm giác bất hòa kỳ lạ.
“Kỷ Đinh, cậu và Giải Tích sau này không hẹn hò nhau hả?” Quách Hạo Phong bỗng hỏi.
Kỷ Đinh lặng thinh, rồi cười cười: “Không.” Cô đùa, “Bọn mình chẳng qua là chơi hợp cạ thôi, sao các cậu đều thích hỏi chuyện này thế nhỉ?”
“Vậy à?”
Quách Hạo Phong hỏi với vẻ kỳ quặc, ánh mắt dưới cặp kính tỏ vẻ mỉa mai rõ ràng.
Cuối cùng Kỷ Đinh có phần bực bội, thầm nghĩ người này sao cứ cắn chặt không buông vậy, đang định nói thì nghe vách ngăn bên cạnh vẳng tới một giọng cà lơ phất phơ…
“Vậy chứ sao.”
Bên kia vách ngăn, Giải Tích thò nửa đầu sang, nhướng mày vẻ giang hồ: “Hô, trùng hợp quá.”