Kỷ Đinh giữ tư thế ngẩng đầu, bất giác lẩm bẩm: “Anh A Nghiên…”
“Đường Đường…”
Giọng Ôn Nghiên rất thấp, chỉ gọi tên cô nhưng lại khiến cô cảm giác anh đang bày tỏ tình yêu cuồng nhiệt.
Kỷ Đinh chậm chạp đưa tay ra ôm chặt tấm lưng rộng của anh.
Yết hầu của Ôn Nghiên không ngừng chuyển động – anh chưa bao giờ biết hóa ra hồi cấp 3 cô đã thích anh đến vậy.
Mà anh lại tự quyết định, áp đặt ý muốn của mình lên cô, tự cho rằng đó là tốt cho cô, thực chất là không biết đã làm tổn thương cô không biết bao lần.
Cô là một cô bé rất biết quan sát người khác, nhất cử nhất động của anh, e rằng cô đã phải quan sát rất kỹ, thăm dò mục đích của anh, ai ngờ đó đều chỉ là những hành động vô tình vô ý của anh mà thôi.
Nhìn thấy những dòng này, anh mới biết, quãng đường vừa qua anh đã bỏ lỡ biết bao chi tiết đáng trân quý.
Anh muốn nói tiếng “xin lỗi”, muốn nói lắm nhưng không thốt ra được.
Ôn Nghiên lặng lẽ nhìn vào đôi mắt Kỷ Đinh.
Đôi mắt trong veo sạch sẽ.
Từng cho anh biết bao dịu dàng, an ủi.
Giọng người đàn ông khàn khàn như bị giấy nhám chà qua: “Cảm ơn em đã chịu chờ đợi anh.”
Đợi đến khi anh bừng tỉnh, cô là tình yêu của anh.
Đợi tới khi anh hiểu ra, cô bé này đối với anh quan trọng biết nhường nào.
Mắt Kỷ Đinh cũng hoe đỏ - họ đã đi trên quãng đường này, có thể quen biết và yêu nhau thật sự là do ông trời chiếu cố.
Thật may, họ đã không bỏ lỡ nhau.
Lòng bàn tay Ôn Nghiên ve vuốt gáy Kỷ Đinh, nhẹ nhàng, rồi cúi xuống hôn cô.
Kỷ Đinh bị người ấy chiếm cứ mọi giác quan, nhắm mắt lại hưởng thụ tình cảm chân thành của anh.
Anh không phải người cuồng nhiệt, nhưng lại dành hết mọi sự ấm áp cho cô.
Nhận thức này khiến Kỷ Đinh cảm thấy rất ấm lòng.
Mãi sau Ôn Nghiên buông cô ra, anh vẫn khàn giọng, nhìn chăm chú vào mắt cô: “Đường Đường, có thể tặng quyển nhật ký này cho anh không?”
Muốn giữ lại mọi khoảnh khắc cô yêu thích anh.
Kỷ Đinh mím môi, dường như có chút xấu hổ nhưng vẫn ngượng nghịu đáp: “Dạ.”
Nụ cười dần lan ra trong mắt Ôn Nghiên, anh thân mật cọ vào mũi cô rồi cẩn thận cất quyển sổ quý giá này vào túi.
Kỷ Đinh xuống lầu mà vẫn thấy mặt nóng bừng bừng.
Kỷ Sâm thắc mắc nhìn cô: “Sao vậy? Sao mà tai lại đỏ thế kia?”
“A, có hả?” Kỷ Đinh sờ tai như muốn che giấu, rồi lại liếm môi, “Thời tiết nóng quá.”
“Ờ.”
“…”
“Đúng rồi,” Kỷ Sâm móc điện thoại ra, mở giao diện taobao, “Trước đó em nói với anh có phải là mấy cái này không?”
Trên màn hình hiển thị - thần khí khi “bà dì” xuất hiện “một đời chỉ tặng một người”.
Đơn giản là, chính là túi chườm ấm sạc điện để đắp lên bụng.
Kỷ Đinh bỗng cảm giác không nỡ.
Nếu Hình Dư Di biết đây là ý kiến của cô thì có lẽ sẽ đánh chết cô mất.
Nhưng lời nói như nước tạt ra, Kỷ Đinh đành gồng mình, gật gù như đúng rồi: “Đúng, chính là cái này.”
Kỷ Sâm lưu loát bấm vào “Mua ngay”, điền xong thông tin và thanh toán thì vỗ vỗ vai cô: “Cảm ơn nhé.”
Kỷ Đinh: “… Đừng khách sáo mà.”
Lặng lẽ thắp 99 cây nến cho ông anh.
Buổi tối Ôn Nghiên vừa ngủ thì có người lén ôm anh từ đằng sau, còn rạo rực sờ mó khắp nơi.
Anh cười khẽ, nhanh chóng trở mình kéo cô bé không an phận vào lòng, thì thào hỏi: “Khóa cửa chưa?”
“Dạ rồi.” Kỷ Đinh hôn chụt lên mặt người đàn ông một cái.
Càng lúc càng có mùi vị vụng trộm kí.ch thích.
Lúc họ ở riêng với nhau, dường như có những chuyện nói mãi không hết.
Người ấy sẽ ôm cô, kể rất nhiều chuyện từng trải thú vị, thời gian cũng lặng lẽ bình yên trôi qua.
Ôn Nghiên từng đến Trường Wharton của Đại học Pennsylvania với tư cách là sinh viên trao đổi trong học kỳ đầu tiên của năm thứ ba. Wharton có nguồn lực vô cùng phong phú trong ngành tài chính, các ngân hàng lớn và công ty tư vấn thường xuyên đến giảng dạy, hoạt động và hội nghị bàn tròn, có thể nói là cùng lúc nâng cao kiến thức và mở rộng tầm nhìn.
Lúc đó đúng kỳ xin thực tập ở một ngân hàng đầu tư nước ngoài nên Ôn Nghiên liền đến tổng bộ New York để phỏng vấn.
Vòng cuối cùng một chọi một trăm, chỉ chọn một mình anh là sinh viên đại học trong nước.
Những người khác đều là người Mỹ.
Kỷ Đinh khó mà tưởng tượng, Ôn Nghiên ngồi trong phòng họp lộng lẫy sang trọng, làm thế nào để bình tĩnh sử dụng ngôn ngữ không phải tiếng mẹ đẻ của anh để cạnh tranh với các chủ ngân hàng nước ngoài giàu kinh nghiệm.
Khi họ cố ý tạo áp lực, anh đã khéo léo bình tĩnh hóa giải nguy cơ như thế nào.
Là trải nghiệm mà người khác có nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Nghĩ đến đó, Ôn Nghiên hơi thất thần, dường như đang chìm trong hồi ức nào đó: “Lúc ngồi trên xe anh đã nghĩ, cho dù lần này không thành công thì được nhìn thấy sự phồn hoa của New York cũng đủ rồi.”
Con người không phải trong tích tắc sẽ trưởng thành, phải đi xem thế giới rộng lớn hơn mới biết bản thân đang đứng ở vị trí nào.
Mấy tháng đó đối với anh, là một sự trưởng thành nhanh chóng.
Cũng thu hoạch được niềm vui đơn giản nhất.
Lúc đó có bảy tám bạn học chung với nhau, đều ở trong ký túc của trường.
Đến đó mấy tháng, môi trường văn hóa và ăn uống khác hẳn, mọi người đều cực kỳ nhớ món lẩu trong nước.
Họ đến phố Đường Nhân mua gia vị rồi lại tới siêu thị mua các rau và thịt tươi. Nhưng nhà bếp trong ký túc chỉ có một cái bếp đơn giản, không thể nấu lẩu được.
Lần nào họ cũng nấu một nồi lớn, sau đó đặt lên bàn cùng ăn. Ăn hết sạch xong thì nấu thêm nồi nữa, lặp đi lặp lại như thế.
Có lúc cũng sẽ làm món lẩu tê cay, tuy mùi vị còn thua xa Thanh Hoa nhưng vẫn là thứ thay thế rất tốt.
Học tập ở nơi xa, ngược lại còn cảm nhận được sự thỏa mãn đơn giản.
Họ còn cùng nhau chơi trò trốn thoát khỏi mật thất bản tiếng Anh.
Vấn đề nan giải nhất, tỷ lệ qua ải chỉ có 20%, mấy ngày cùng nhau làm một lèo là xong, ra khỏi đó sớm hẳn 20 phút.
Chủ quán sửng sốt, cứ hỏi mãi: “Các bạn có chắc là lần đầu chơi chủ đề này không?”
Còn có vô số những kỳ nghỉ ngắn ngày, họ bay đến Miami, Boston và Los Angeles để trải nghiệm văn hóa và cuộc sống Mỹ từ những góc độ khác nhau.
Dấu chân của họ trải dài hai bờ Đông Tây, cảm nhận ánh nắng bãi biển, khám phá các thành phố đại học và ngắm nhìn những thành phố nhộn nhịp. Thậm chí còn nghỉ Lễ Tạ ơn với người dân địa phương và nếm thử món gà tây nướng thơm ngon.
Cùng nói câu “happy thanksgiving” trong tiếng nhạc vui vẻ.
Là thời khắc thanh xuân nở rộ.
Thiếu niên ý chí hừng hực có một sự dũng cảm không hề sợ hãi, hưởng thụ cuộc sống phong phú màu sắc nhất.
Kỷ Đinh nghe say mê, cô vô cùng ngưỡng mộ cuộc sống mà Ôn Nghiên miêu tả.
Người ấy lúc nào cũng mang lại những cảm giác mới mẻ khác nhau cho cô, khiến cô luôn sống trong sự khao khát hướng về tương lai tươi đẹp.
Đây có lẽ là một tình yêu tốt đẹp chăng – vì qua người ấy, cô nhận ra càng nhiều hơn sự tuyệt vời của thế giới này.
Kỷ Đinh hứng chí không ngủ nổi, người ấy yêu chiều dỗ dành: “Ngoan, nếu không lần sau không được kể chuyện trước khi ngủ nữa.”
Lúc này cô mới im miệng, nhắm mắt.
Vẫn chưa buồn ngủ thì đã nghe cửa phòng vang lên tiếng gõ, tiếp đó là giọng của Kỷ Sâm: “A Nghiên, cậu ngủ chưa?”
Kỷ Đinh gần như theo phản xạ run lên, nhanh chóng ngồi dậy nhưng kịp nhận ra – cửa đã khóa rồi.
Ôn Nghiên không nói gì, chỉ nắm lấy tay cô bé, nhẹ nhàng kéo cô trở lại.
Cửa lại bị gõ ba lần nữa.
Mấy giây sau vẳng đến tiếng lẩm bẩm mơ hồ của Kỷ Sâm và tiếng bước chân xa dần.
Kỷ Đinh thè lưỡi: “Dọa chết em rồi.”
Ôn Nghiên cúi nhìn, chóp mũi áp sát cô, mỉm cười véo má cô: “Nhát gan như thế mà ngày nào cũng trèo lên giường anh?”
Câu này nghe rõ mùi vị đùa bỡn, Kỷ Đinh thoáng cái đỏ mặt, nhưng nghĩ lại dù sao trong bóng tối anh cũng không nhìn thấy nên không xấu hổ nữa.
Nhưng cô vẫn không nhịn được sỉ nhục: “Ghét ghê, một câu nói đàng hoàng mà sao bị anh nói như…”
Ôn Nghiên: “Sao?”
Kỷ Đinh nhỏ giọng: “Tục tĩu quá.”
Ôn Nghiên ngẩn người rồi nhanh chóng cười tít mắt, như giành được phần thưởng vậy.
Tiếng cười khẽ của anh thi thoảng thoát ra cổ họng, gợi cảm vô cùng.
Kỷ Đinh cảm giác mình bị dụ dỗ, leo lên người anh hôn anh.
Lúc cô ngửa đầu, Ôn Nghiên cũng cúi xuống như có linh cảm, đôi môi chạm nhau.
Một nụ hôn mang ý cười, ngọt ngào như kẹo.
Kỷ Đinh xấu xa chọc cho anh nhột, nhìn rèm mi cong của anh run rẩy. Có lẽ cô thực sự hơi quá đáng nên hai tay vẫn bị Ôn Nghiên túm lấy.
Người đàn ông nắm bắt tiết tấu nụ hôn sâu, nhưng vẫn rất dịu dàng.
Kỷ Đinh say mê mẩn, cảm giác mình sắp chết ngạt trong hơi thở của anh rồi.
Không biết bao lâu sau, Ôn Nghiên cũng dừng lại, chậm rãi thở rồi vỗ lưng cô: “Ngủ đi, sáng mai còn phải đi thực tập.”
Kỷ Đinh chớp chớp mắt.
Như một con bạch tuộc bám chặt lấy anh không chịu xuống.
“Đường Đường.”
Giọng Ôn Nghiên lại vang lên, có chút khàn khàn.
Anh hỏi: “Em muốn nửa đêm mà anh anh phải đi tắm nước lạnh sao?”
Trong phòng yên tĩnh, một lúc sau Kỷ Đinh mới yếu ớt nói: “Cũng có thể… không cần tắm mà.”
“…”
“Em có thể giúp anh.”
Ý nghĩa câu nói này thế nào thì không cần tìm tòi sâu thêm nữa.
Ôn Nghiên hít thật sâu: “Xuống, không thì anh sẽ đưa em về phòng.”
“Ồ.”
Hiếm khi cô chu đáo nghĩ cho anh, anh lại không hiểu.
Kỷ Đinh ấm ức lật người trèo xuống, sau đó rất nghiêm chỉnh nằm thẳng, hai tay đặt trước bụng như một lão tăng đang nằm ngủ, vô dục vô cầu.
“…”
Nhất thời, không ai nói gì.
Kỷ Đinh tuy nhắm mắt nhưng tế bào toàn thân đang cố gắng cảm nhận động tác của người nằm cạnh.
Theo dự đoán của cô, chí ít anh sẽ ôm lấy cô, xem như xoa dịu.
Nhưng…
Không khí yên tĩnh tới mức một cây kim rơi xuống cũng nghe thấy.
Ngay cả âm thanh vải ma sát nhau cũng không có.
Kỷ Đinh tự hậm hực một lúc, bỗng nghĩ ra – chắc không phải anh ngủ rồi đó chứ?
Ơ…
Tỏ rõ hành vi ấm ức hờn dỗi của cô có chút ngu ngốc.
Như giải đáp cho thắc mắc của Kỷ Đinh, bên cạnh vẳng tới tiếng thở nhè nhẹ.
Meo meo meo???
Ngủ thật rồi sao?!
Kỷ Đinh càng nghĩ càng mất mặt, cuối cùng không nhịn được trở mình, đưa lưng về phía Ôn Nghiên.
Gần như cùng lúc.
Một hơi thở ấm áp phả sau tai, người đàn ông áp sát, dang tay ôm cô vào lòng.
Lưng chạm vào lồ.ng ngực ấm áp, chóp mũi là mùi hương thanh mát của anh, Kỷ D0inh bỗng có một cảm giác an toàn vững vàng.
Nhưng miệng cô lại bảo: “Anh… anh làm gì vậy?”
Ôn Nghiên như khẽ cười, cực kỳ gợi cảm, giọng như đang trêu chọc: “Không ôm bảo bối nhỏ của anh thì làm sao mà ngủ được.”
Kỷ Đinh: “!!!”
A a a a a a con người này sao lại giỏi thế chứ!
Từ “bảo bối” thốt ra từ miệng anh, lực sát thương quá mạnh!
Cô lắp ba lắp bắp: “Em… anh…”
Ôn Nghiên siết chặt tay, tư thế hoàn toàn chiếm hữu. Anh nghiêng người tới, hôn lên thùy tai mềm mại của cô.
“Ngoan nào, ngủ ngon.”
Kỷ Đinh: “???!!!”
Kết thúc rồi.
A tôi chết đây!