Kỷ Đinh không rõ Ôn Nghiên có ngủ thật chưa, cô không lên tiếng, cởi giày đặt ở cửa rồi mang vớ đi vào trong.
Đồ cô mang theo đặt ở cạnh kệ giày, chậm rãi giẫm chân lên thảm, đi qua bàn ăn, vòng đến trước sofa.
Mượn ánh trăng, Kỷ Đinh nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Ôn Nghiên.
Anh nằm nghiêng co ro, hai mắt nhắm nghiền, lông mày nhíu chặt, dường như đang chịu đựng một nỗi đau khổ khó tả.
Rèm mi như lông vũ run run, lên xuống theo từng nhịn hô hấp nặng nề.
Kỷ Đinh thấy xót xa, như bị ai dùng đầu kim đâm mạnh mấy cái, dậy lên từng cơn buốt giá. Cô quỳ xuống, vô thức đưa tay sờ trán anh, rồi lại bị giật mình bởi nhiệt độ nóng hực kia mà rụt tay lại.
Anh đang sốt.
Ngón tay mềm mại của cô bé mang theo chút hơi mát là một sự an ủi rất tốt đối với người bệnh đang mất đi tri giác, Ôn Nghiên mơ màng túm lấy bàn tay ấy, áp lên chỗ ngực mình.
“Nóng…” anh lảm nhảm.
Ngửi thấy mùi rượu vang nồng nặc, Kỷ Đinh thầm biết chắc anh lại ra ngoài tiếp khách, cô thở dài, ánh mắt xót thương: “Sao lại làm bản thân ra nông nỗi này chứ?”
Câu này khẽ như một phiến lông tơ, nhưng lại vô cùng rõ ràng trong gian phòng trống trải này, như một giọt nước rơi xuống hồ, gợn những làn sóng lăn tăn.
Rèm mi Ôn Nghiên run run, chậm chạp mở mắt ra.
Đôi đồng tử mất tiêu cự còn đang mơ màng, anh như không dám tin mà hỏi lại: “Đường Đường?”
Kỷ Đinh khẽ đáp: “Em đây.”
Vóc dáng một mét tám mươi mấy, tư thế này trông anh rất tủi thân, Kỷ Đinh đặt tay Ôn Nghiên lên vai mình rồi đỡ anh ngồi dậy.
Ôn Nghiên ho mấy tiếng, một tay đặt lên trán, giọng khàn khàn: “… Sao em lại tới đây? Không phải anh bảo đừng tới hay sao?”
Kỷ Đinh khựng lại nhưng không nói gì, chỉ lấy trong túi ra miếng dán hạ sốt.
Cô xé gói giấy dán lên trán anh, vẻ mặt chăm chú nhưng không nhìn vào mắt anh. Ôn Nghiên muốn nói thì cũng bị cô cúi đầu né tránh.
Kỷ Đinh pha nước mật ong giã rượu, lại giả vờ bình thản đút thuốc hạ sốt cho anh uống.
Cả quá trình đều rất lưu loát, tự nhiên và chu đáo, không nhận ra sơ suất gì.
Trong tình cảnh này, Ôn Nghiên từ đầu đến cuối đều rất ngoan ngoãn, cực kỳ phối hợp, chỉ thi thoảng hơi quay sang nhìn người bên cạnh.
Mãi rồi anh cũng lên tiếng: “Đường Đường, em giận sao?”
Kỷ Đinh mím môi, gạt mớ tóc rũ xuống trán anh rồi thẳng thắn: “Đúng vậy.”
Ôn Nghiên dè dặt ngước nhìn: “Là vì anh không đi xem trận chung kết của em hả?”
“…”
Anh thấp giọng: “Xin lỗi em.”
Kỷ Đinh không biết anh vì uống say nên đầu óc không nghĩ được gì hay là bản thân anh vốn nghĩ như vậy, dù sao cô chỉ thấy tức đến nỗi ngực nhói đau.
Cô nhíu đôi mày thanh tú: “Ôn Nghiên, rốt cuộc anh có xem em là người thân của anh hay không vậy?”
Đây có thể coi là sự chỉ trích nghiêm khắc, người đàn ông luống cuống: “Đường Đường, anh…”
“Bị bệnh rồi còn không biết báo cho bạn gái một tiếng sao? Vậy anh còn cần em làm gì? Làm vật trang trí hả?” Kỷ Đinh thở hắt ra, “Anh còn nói em không biết chăm sóc bản thân, anh mới là không biết, anh là người không biết tự chăm sóc chính mình nhất!”
“Anh không biết anh thế này em sẽ đau lòng sao? Có phải anh cố ý làm em đau lòng không? Anh là đồ xấu xa…” Cô vừa nói vừa nức nở, rưng rưng nước mắt, vai cũng run run rất đáng thương.
Mọi điểm xuất phát của anh dường như đều xoay quanh cô, chưa từng suy nghĩ đến bản thân chút nào.
Ngay cả suy đoán lý do cô tức giận cũng thế.
Ôn Nghiên hoảng loạn đưa tay lau nước mắt rơi xuống gò má Kỷ Đinh. Anh khàn giọng lặp lại: “Xin lỗi, xin lỗi…”
Cô chua xót, lao tới ôm chầm lấy anh: “Đừng nói xin lỗi nữa.”
Anh không có bất cứ chỗ nào có lỗi với em hết.
Ôn Nghiên vùi đầu vào vai Kỷ Đinh, trong đầu chợt thoáng qua cảnh tượng nhức mắt mới nhìn thấy lúc nãy.
Anh lặng lẽ ôm lại cô, như đứa trẻ tìm kiếm sự vỗ về. Không biết vì sao cô lại có khả năng khiến mọi sự buồn bực trong lòng anh biến mất sạch như vậy.
Lát sau.
Kỷ Đinh ôm lấy gáy anh để bình tĩnh lại, rồi mới chậm rãi nói: “Em… không thể chịu nổi anh khó chịu như vậy, dù là một chút cũng không được, nên anh phải chăm sóc tốt bản thân, biết chưa?”
Ôn Nghiên khẽ đáp: “Ừ.”
Lát sau anh hỏi nhỏ: “Vậy nếu anh, không chăm sóc tốt bản thân thì thế nào?”
Người đàn ông vừa sốt vừa say, dù uống canh giã rượu vẫn có chút không tỉnh táo, vẻ mặt vẫn hiện ra vẻ mơ màng.
Kỷ Đinh nhìn anh, cảm thấy dáng vẻ này đúng là trăm năm khó gặp, có chút đáng yêu khó tả.
Cô bật cười qua làn nước mắt, áp sát, thân mật cọ mũi vào mũi anh: “Anh có em mà.”
Ôn Nghiên ngẩng lên nhìn cô, như đang suy nghĩ ý tứ trong câu nói đó.
Kỷ Đinh nói: “Sau này, em sẽ chăm sóc anh.”
Cô cũng dần dần mới ý thức được – rất nhiều việc anh không nói cô biết không phải là không muốn cô tham dự vào cuộc sống của anh, mà là vì anh đã quen một mình đối mặt với chúng.
Mọi sự mệt mỏi, đau khổ, buồn bã… anh đều chọn lựa một mình gánh vác.
Người cô yêu, chính là một người không biết kêu đau.
Nước mắt lại dâng lên, Kỷ Đinh chớp mắt, nhẹ nhàng lặp lại: “Em sẽ chăm sóc anh.”
Ánh trăng dệt thành một tấm lưới, dịu dàng bao bọc hai người. Đèn pha lê trên tường phản xạ ánh sáng mê người tạo thành cầu vồng đủ màu sắc.
Ôn Nghiên giơ tay vu.ốt ve gương mặt cô.
Anh lẩm bẩm: “Mắt em sáng quá.”
Như ngọc bồ đào vậy.
“Có thể nhìn anh như thế cả đời không?” Anh hỏi.
- --Em có thể, chăm sóc anh cả đời không?
Kỷ Đinh hiểu ý sau câu nói đó, bước tới tựa vào trán anh. Tim cô mềm nhũn ra như hóa thành một vũng nước, nhưng vẫn cố tình chọc anh: “Bây giờ anh say rồi, nói mấy thứ này thì sáng mai tỉnh dậy sẽ quên hết.”
“Anh sẽ không quên.” Ôn Nghiên nhíu mày, như bất mãn khi cô nghi ngờ anh, “Anh nhớ rất rõ.”
“Thế sao? Vậy anh biết công thức capm (mô hình định giá tài sản vốn) là gì không? Cách tính dòng tiền tự do của doanh nghiệp? Tất cả có mấy phương pháp định giá?”
“…”
Kỷ Đinh nhìn gương mặt trầm ngâm của người ấy, ho một tiếng – có phải cô, hơi quá đáng rồi không?
Đang định nói thì nghe anh trả lời: “Capm là lợi nhuận kỳ vọng bằng lãi suất phi rủi ro cộng với beta nhân với phần bù rủi ro thị trường.”
Kỷ Đinh há miệng, Ôn Nghiên tiếp tục: “Lãi suất phi rủi ro thường sử dụng trái phiếu kho bạc kỳ hạn 10 năm của Hoa Kỳ. Beta có thể thu được thông qua hồi quy hoặc thông qua các công ty tương đương, nhưng vế sau cần phải được giảm đòn bẩy trước và sau đó sử dụng đòn bẩy dựa trên cơ cấu vốn…”
“Đủ rồi đủ rồi! Em biết anh nhớ rồi!” Kỷ Đinh đứng phắt dậy, lại ho một tiếng, “May đi tắm rửa sau đó lên giường ngủ đi!”
“Anh đã trả lời rồi, vậy có phải em cũng nên trả lời…”
Người ấy ngồi trên sofa ngẩng lên nhìn cô, mím môi, đôi mắt ươn ướt, vẻ mặt ấy khiến Kỷ Đinh có cảm giác mình là “tra nam” (gã đàn ông tồi tệ).
Có những lời đã quá lố rồi sẽ khó nhắc lại, cô mất tự nhiên giục anh: “Trời ơi. Anh… anh đi tắm trước đi mà.”
Ôn Nghiên lại nhìn cô bằng ánh mắt đó, “ồ” một tiếng rồi đứng dậy vào phòng ngủ.
Kỷ Đinh nhìn theo bóng anh, chậm chạp thở ra một hơi dài. Cô sắp xếp xong đồ mang tới rồi cầm ly nước nóng trên bàn lên uống một hớp, thầm yên tâm hơn.
Nhưng không tới mấy phút, trong phòng đã vẳng ra tiếng va chạm, “Đường Đường, em… em lại đây…”
“Sao vậy?”
Kỷ Đinh vào trong, khựng lại.
Người đàn ông cởi tung áo sơ mi, cơ bắp mạnh mẽ thân trên lộ rõ mồn một. Nhưng cà vạt của anh vẫn treo trên cổ một cách trễ nãi.
Ôn Nghiên ngồi cạnh giường, giọng vô tội: “Anh không nhớ đồ ngủ của anh ở đâu.”
Kỷ Đinh bất giác nhướng môi: “Capm mà anh còn nhớ, đồ ngủ lại không tìm ra?”
“Ừ.” Anh cực kỳ thản nhiên gật đầu, cúi xuống nhìn cà vạt vẫn lủng lẳng trên cổ, “Còn thứ này nữa, hình như anh không cởi ra được.”
Kỷ Đinh không nhịn được phì cười, cô mở tủ ra lấy quần áo ngủ, sau đó lại tháo cà vạt cho anh.
Ôn Nghiên nhìn cô rồi nói: “Em có thể, giúp anh thay đồ không?”
“…”
Kỷ Đinh nghi ngờ rằng người này thực ra đang cố ý dụ dỗ cô.
Ánh mắt cô lướt qua đường cong chỗ ngực và bụng anh, gồng lên nói: “Tự anh thay đi.”
“Ồ.” Ôn Nghiên tỏ ra thất vọng, chậm chạp giơ tay lên cởi áo.
Sau đó lại c.ởi thắt lưng, nhưng không rõ bị gì mà cởi mãi không ra.
Vật vã mãi, sau khi thử mấy lần mà kết quả vẫn là không!
Kỷ Đinh không nhìn nổi, cầm áo ngủ tay dài lên mặc cho anh: “Ngồi yên cho em.”
“Ồ.”
Ôn Nghiên vươn thẳng đôi chân dài ra, để mặc cô làm gì thì làm, vật vã hồi lâu cũng thay quần xong cho anh.
Kỷ Đinh treo vest của anh lên giá, sắc mặt vẫn ửng đỏ - ban nãy, bất cẩn đụng vào anh, suýt thì nhân cơ hội mà lợi dụng anh rồi.
Phù, cũng may mà kiềm chế được.
“Đường Đường…”
Ai đó gọi cô lại, Kỷ Đinh quay đầu thấy Ôn Nghiên ra khỏi nhà vệ sinh, rèm mi dài vẫn đọng nước: “Anh tắm xong rồi.”
Anh vạch chăn ra leo lên giường, ngẩn ngơ nhìn cô.
Kỷ Đinh chưa định thần kịp: “Hử? Sắp ngủ sao?”
Cô tắt đèn, thử nhiệt độ của anh thấy đã bình thường trở lại thì thở phào, đắp lại chăn cho anh: “Ngủ ngon nhé.”
Cô quay đi định tắm rửa thì lại bị Ôn Nghiên nắm lấy.
Anh giữ chặt cổ tay cô, khá mạnh, Kỷ Đinh ngạc nhiên nhìn anh, nhận ra vẻ mặt người đàn ông vẫn thế, không chút hung dữ.
“Sao vậy anh?” Cô hơi cúi người, sờ trán anh.
“Em… vẫn chưa trả lời anh.”
Hóa ra anh còn nhớ chuyện này.
Kỷ Đinh thấy vừa ấm lòng vừa buồn cười, khẽ vỗ về: “Lát nữa lên giường sẽ nói anh biết, được không?”
Ôn Nghiên nhúc nhích, rất ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
Anh bổ sung: “Anh chờ em.”
Kỷ Đinh trước đây không biết rằng anh uống say lại đáng yêu thế này, như một đứa trẻ vậy. Cô cong môi cười nói: “Được, em sẽ quay lại ngay.”
…
Đến khi tắm rửa xong ra ngoài thì người trên giường đã ngủ say.
Kỷ Đinh rón rén bước tới, leo lên giường.
Cô nằm nghiêng quay mặt về anh, lặng lẽ ngắm nhìn góc mặt say ngủ của anh.
Anh thật đẹp trai.
Kỷ Đinh bất giác nhích lại gần anh hơn, giơ tay nhẹ nhàng vẽ theo đường nét khuôn mặt anh.
Cô ngẩn người, mãi một lúc lại nhẹ nhàng đặt tay lên trán anh.
Ừm, chắc là không sao nữa rồi.
Lát sau như nghĩ ra gì đó, Kỷ Đinh thì thầm: “Bây giờ trả lời anh đây.”
“Chỉ cần anh muốn, em sẽ luôn nhìn anh thế này.”
Kỷ Đinh khẽ cười: “Luôn luôn, mãi mãi nhìn anh thế này.”
Người bên cạnh giãn lông mày ra, như nghe thấy lời cô nói.
Kỷ Đinh nhìn anh chăm chú, rồi yên tâm nhắm mắt.
Ban ngày bận rộn thi cử, cơ bản đã không được nghỉ ngơi gì, buổi tối lại bận bịu chạy sang đây nên giờ cô đã mệt quá mức, nhanh chóng chìm vào một giấc mơ nào đó.
Rèm cửa lay động, căn phòng tĩnh mịch mà ấm áp.
Trong bóng tối, Ôn Nghiên từ từ mở mắt, rèm mi phủ một bóng mờ dưới mắt.
Anh cẩn thận đưa tay ôm cô bé đã ngủ say vào lòng, cúi đầu hôn lên mắt cô.
Trăng sáng vằng vặc, người ấy cúi xuống, giọng nói khẽ khàng.
“Đường Đường, vậy chúng ta đã hứa với nhau rồi nhé.”