Vào Bắc Đại Hay Là Vào Thanh Hoa

Gọi điện xong xuống lầu, Kỷ Đinh nhìn thấy ngay Kỷ Nhân Lượng đang ngồi trên sofa.

Tô Duyệt Dung đang nói gì đó với ông, không khí cũng khá thoải mái, Kỷ Đinh bỗng thấy e sợ, định lén lút quay về phòng.

Kết quả bị Kỷ Nhân Lượng trầm giọng gọi lại: “Kỷ Đinh.”

Cô cứng nhắc quay lại, ngoan ngoãn ngọt ngào đáp: “Bố.”

Kỷ Nhân Lượng: “Con lại đây.”

Kỷ Đinh mang tâm trạng tráng sĩ cắt tay, gồng mình bước lại, đôi mắt to tròn chớp lia rồi gọi: “Bố à~”

Kỷ Nhân Lượng thấy con gái như thế thì mềm lòng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ cực kỳ nghiêm túc.

Ông hừ một tiếng: “Con và Ôn Nghiên hẹn hò?”

Kỷ Đinh cụp mắt, gật đầu: “Dạ.”

Kỷ Nhân Lượng: “Bao lâu rồi?”

Giọng cô càng nhỏ hơn: “Nửa… nửa năm ạ.”

“Nửa năm?” Kỷ Nhân Lượng cau mày, “Cũng tức là hồi nghỉ hè nó đến đây là hai đứa đã hẹn hò rồi?”

Kỷ Đinh: “…”

Có lúc bố mẹ quá thông minh thật sự không phải chuyện tốt lành gì.

Vốn đã định qua loa cho xong chuyện.

Cô gồng mình, lại thì thào: “Dạ.”

Kỷ Nhân Lượng cười lạnh: “Bố biết ngay mà, sao nó lại tốt với con như thế, vừa giới thiệu chỗ thực tập vừa mời ăn cơm, hóa ra là vậy.”

Kỷ Đinh yếu ớt phản bác: “Anh A Nghiên luôn tốt với con mà…”

Kỷ Nhân Lượng lườm cô một cái, cô lập tức ngoan ngoãn im miệng.

“Là rất tốt, hai đứa giấu cũng rất tốt.” Ông không tỏ cảm xúc gì, “Uổng công bố còn coi nó là con trai, không ngờ là dẫn sói vào nhà.”

Kỷ Đinh: “…”

Bố à, không ghê gớm tới mức đó chứ!

Trong mắt cô, bây giờ ông chính là đứa bé đang hờn dỗi, phải vu.ốt ve xoa dịu.

“Bố ơi, anh ấy thực sự rất tốt với con.” Kỷ Đinh thành thật, “Hơn nữa tính cách nhân phẩm anh ấy, bố cũng biết rõ mà.”

Vẻ mặt Kỷ Nhân Lượng thoáng thay đổi, nhưng vẫn không tỏ vẻ gì thêm.


Tô Duyệt Dung cũng phụ họa: “Tiểu Nghiên cũng là chúng ta nhìn nó trưởng thành, anh xem lễ tết gì nó cũng rất quan tâm tới nhà ta, lúc nào cũng tặng bao nhiêu quà…”

Kỷ Nhân Lượng quay sang: “Hừ, giờ anh lại thấy nó đã ủ mưu từ lâu, nhắm tới Đinh Đinh nhà ta nên tất cả đều là viên đạn bọc đường.”

Kỷ Đinh muốn cười nhưng phải cố nhịn.

Bố, bố đừng cứng miệng nữa.

Thực ra cô hoàn toàn hiểu suy nghĩ của Kỷ Nhân Lượng – ông chỉ có một mình cô là con gái, bỗng dưng cô lại có bạn trai, thân mật với người khác rồi nên trong lòng khó mà bình tĩnh được.

Lại nữa, vốn ra ông cũng xem Ôn Nghiên như con cái trong nhà, bây giờ lại thành con rể, tiêu chuẩn tất nhiên sẽ nghiêm khắc hơn rồi.

Kỷ Nhân Lượng rất cao ngạo lạnh lùng: “Đinh Đinh, con bảo thằng nhóc đó gọi điện cho bố đi.”

Kỷ Đinh gật đầu như gà mổ thóc: “Dạ dạ, xin ngài đợi chút.”

Điện thoại vừa reo là Kỷ Nhân Lượng bước ra ban công.

Kỷ Đinh lén quan sát sau tấm rèm cửa, phát hiện như kỳ tích là vẻ mặt bố dần dà ôn hòa hơn.

Thậm chí cuối cùng giọng điệu cũng rất bình tĩnh.

Đợi ông quay lại, cô hỏi: “Bố, bố và anh A Nghiên nói chuyện gì thế?”

Kỷ Nhân Lượng vẫn lạnh lùng: “Không có gì, bảo nó Tết đến đây, bố cần nói trực tiếp với nó.”

Kỷ Đinh thầm thở dài.

- --Anh A Nghiên, thương anh!

Anh khổ quá mà!

Tuy việc này khiến cả nhà không trở tay kịp, nhưng năm mới vẫn cứ như hẹn mà đến.

Buổi sáng 28 Tết, Ôn Nghiên y hẹn đến nhà thăm hỏi.

Chuông cửa vừa reo, Kỷ Đinh đã vội chạy ra mở cửa cho anh: “Anh A Nghiên!”

Khóe môi anh nở nụ cười dịu dàng: “Năm mới vui vẻ, Đường Đường.”

“Anh cũng năm mới vui vẻ ạ.”

Kỷ Đinh đứng ở bậc thềm, chỉ vào phòng khách, thì thào nói: “Họ ở bên trong.”

Cô liếc nhìn túi to túi nhỏ trong tay anh, cảm thán rất khoa trương: “Trời ơi! Sao anh mang theo nhiều đồ vậy?”

“Những thực phẩm bổ dưỡng này là tặng bố mẹ đúng không! Vậy chắc đắt lắm!”


“A, anh còn mang bánh bao nếp cẩm mà em thích ăn nhất nữa! Em vui quá!”

Chút tâm tư của Kỷ Đinh đã bị Ôn Nghiên nhận ra ngay.

Anh cũng không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn cô bé.

Kỷ Đinh biểu diễn xong thì thì thầm vào tai anh: “Đừng sợ, có em bảo kê anh…”

Chưa nói xong đã cảm thấy má bị hôn chụt một cái.

Bốn mắt nhìn nhau, Ôn Nghiên nhếch môi như cười như không, giọng trêu chọc: “Được thôi.”

Kỷ Đinh mở to mắt, có vẻ không tin – thanh thiên bạch nhật, giữa chốn công cộng, người này lại…

Uổng công cô còn nghĩ anh thật đáng thương bị người ta bắt nạt, giờ xem dáng vẻ này đúng là cô lo thừa rồi!!!

Đang suy tư thì Ôn Nghiên đã vào phòng khách.

Anh đưa túi cho dì bảo mẫu, rồi lễ phép chào hỏi Tô Duyệt Dung và Kỷ Nhân Lượng.

Tô Duyệt Dung vốn đã có ấn tượng tốt về anh, bây giờ càng yêu thích hơn: “Tiểu Nghiên tới rồi à? Mau lại đây ngồi!”

Kỷ Nhân Lượng ho một tiếng thật mạnh, mắt nhìn thẳng cuốn “1Q84”, tỏ vẻ không thấy gì không nghe gì.

Kỷ Đinh: “…”

Bố, bố thật là ra vẻ quá, sách cầm ngược kìa!

Ôn Nghiên không hề thấy ngại vì bị làm lơ, anh cười nói: “Chúc mừng năm mới cô chú ạ.”

Tô Duyệt Dung đưa cho anh một bao lì xì dày cộp: “Tiểu Nghiên, đây là phần của cô và chú, năm mới vui vẻ nhé!”

“Cảm ơn cô chú ạ.”

Kỷ Nhân Lượng lại ho một tiếng, chậm rãi đặt sách xuống nhưng vẫn lặng im.

Kỷ Sâm lúc này từ trên lầu đi xuống, thấy Ôn Nghiên thì có vẻ chột dạ, chào một tiếng rồi lỉnh đi mất.

Trong phòng khách có một bầu không khí vi diệu.

Đúng lúc Kỷ Đinh lại thấy căng thẳng thì Ôn Nghiên chủ động nói: “Chú, bức tranh lần trước chú nói, con đã tìm mang tới đây.”

Kỷ Nhân Lượng hơi kinh ngạc, nhướng mày, không nhịn được hỏi: “Làm sao con tìm ra?”

Ôn Nghiên nói: “Đây là vật sưu tầm của bạn con, thấy con cần nên đã tặng.”


Khung tranh nằm trong một chiếc hộp rất đẹp, được bao một lớp màng nhựa để bảo vệ nên còn nguyên vẹn.

Kỷ Nhân Lượng lặng lẽ nhìn anh nhẫn nại mở từng lớp giấy gói, đến khi cả bức tranh hiện ra.

Đập vào mắt là một sắc màu vàng kim rực rỡ - đang độ thu về, lá rơi ngập tràn. Lá ngân hành bay rợp trời, như một cơn mưa hoa lãng mạn và thuần khiết.

Bên cạnh lại là một cây cầu đá, dưới cầu là dòng nước nhỏ lững lờ trôi, trong vắt.

Nét chấm phá của bức tranh sơn dầu là khung cảnh một khoảng sân phương Đông, tinh tế, biểu cảm và độc đáo.

Đúng là bức tranh mà ông thích.

Tuy chỉ là một nhà nghệ thuật hiện đại hơi nổi tiếng nhưng tâm ý này của Ôn Nghiên thật quý giá.

Kỷ Nhân Lượng vô cùng yêu thích bức tranh này, trong tích tắc không nỡ lạnh lùng với anh nữa.

Nhưng đã lỡ ra vẻ rồi nên không tránh khỏi bị vả mặt, ông đành nhàn nhạt bảo: “Cái này quý giá quá, chú không thể nhận được.”

Ôn Nghiên nói: “Chú à, thật ra con cũng rất cảm kích sự quan tâm chăm sóc của cô chú trong bao năm qua. Đây chỉ là chuyện nằm trong phạm vi con có thể làm, muốn làm chút chuyện cho cô chú, chú cứ nhận đi ạ.”

Lời anh nói lúc nào cũng vừa vặn và khéo léo, không thể bới móc xoi mói chỗ nào được.

Kỷ Nhân Lượng nhìn anh một lúc rồi đứng dậy: “Tiểu Nghiên, con theo chú vào thư phòng một lát.”



Hai người vào phòng.

Kỷ Nhân Lượng ngồi xuống ghế da thật trước bàn làm việc, ánh mắt nhìn Ôn Nghiên như đang phán xét.

Ông không nói, Ôn Nghiên cũng không vội, bình thản đứng chờ, khóe môi luôn giữ nụ cười lễ độ.

Trong mắt Kỷ Nhân Lượng dần hiện lên vẻ yêu thích, tán thưởng khó che giấu.

“Tiểu Nghiên, con quả thực rất xuất sắc.” Ông nói, “Chú luôn cho rằng sau này con chắc chắn sẽ thành công.”

“Cảm ơn chú.”

Ôn Nghiên bình tĩnh chờ ông nói tiếp.

Quả nhiên Kỷ Nhân Lượng bẻ lái, trầm giọng bảo: “Nhưng đây không thể là tiêu chuẩn để trở thành con rể chú, con có hiểu không?”

Ôn Nghiên gật đầu: “Con hiểu, thưa chú.”

“Con hiểu gì?”

Giọng điệu Kỷ Nhân Lượng có vẻ áp bức người khác, nhưng Ôn Nghiên vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.

Anh ôn hòa: “Chú là một người cha, đương nhiên là mong muốn tìm một người đối xử tốt với Đinh Đinh.”

Kỷ Nhân Lượng: “Tốt.”

Ôn Nghiên ngước lên, bỗng cười: “Con sẽ tốt với cô ấy cả đời này.”

Sắc mặt Kỷ Nhân Lượng thoáng thay đổi.


Ông cau mày: “Con biết con đang nói gì không?”

Ôn Nghiên gật đầu, ánh mắt không hề suy suyển.

“Con mới 23 tuổi, vẫn còn rất trẻ, không sợ nói lời này có hơi sớm quá à?” Kỷ Nhân Lượng nhìn anh chăm chú, “Cả đời là rất dài, con sẽ gặp rất nhiều cám dỗ, có chắc lúc công thành danh toại còn nhớ đến lời thề ngày hôm nay không?”

“Chú nói đúng, con không thể chứng minh chuyện xảy ra trong tương lai với chú.”

Đáy mắt Ôn Nghiên bỗng xuất hiện một cảm xúc rất đỗi dịu dàng: “Nhưng, con biết rất rõ những thứ con cần, chỉ có em ấy mới có thể cho con được.”

Anh vẫn còn trẻ, nhưng anh đã ý thức sâu sắc rằng e là cả đời này cũng khó mà tìm được một người có thể thay thế vị trí của cô.

“Kỷ Đinh đối với con chính là người độc nhất vô nhị nhất trên đời này.”

Từ khi hai người vào trong thư phòng, Kỷ Đinh đã luôn thấp thỏm bất an, đi qua đi lại ngoài hành lang.

Thực ra cô rất sợ bố sẽ cố ý làm khó anh A Nghiên, đặc biệt là nhắm vào gia đình anh.

Như vậy thì anh bắt buộc phải giải thích cụ thể tình hình, cũng bắt buộc sẽ bị tổn thương thêm lần nữa.

Nhưng đúng lúc cô đứng ngồi không yên thì “cách” một tiếng, cửa thư phòng mở ra.

Người bước ra trước là Kỷ Nhân Lượng.

Nhìn thấy Kỷ Đinh, ông nhướng mày: “Đứng đờ đó làm gì? Sợ bố bắt nạt bạn trai con hả?”

Kỷ Đinh há miệng: “… Không có.”

Kỷ Nhân Lượng cười: “Được rồi, bố đã nói hết những gì muốn nói với Tiểu Nghiên rồi, hai đứa đi riêng với nhau đi, cũng lâu rồi không gặp.”

Trông có vẻ khá ổn, Kỷ Đinh chớp mắt rồi dịu giọng gọi: “Cảm ơn bố.”

Cô kéo Ôn Nghiên vào phòng mình, ngẩng lên quan sát vẻ mặt anh, phát hiện không có gì khác lạ mới thầm thở phào.

“Bố đã nói gì với anh vậy?”

“Không nói gì.” Người đàn ông nắm tay cô, đặt lên môi hôn một cái, trong mắt có nụ cười càng rõ nét.

Anh nhìn cô không chớp mắt, đôi mắt xinh đẹp như có ma lực khiến Kỷ Đinh không thể rời mắt nổi.

Cô cũng cười, không kiềm được nhón chân lên hôn lên môi anh, quấn quýt vương vấn.

Ôn Nghiên bế Kỷ Đinh lên đặt lên đầu tủ bên cạnh, hơi rướn người về phía trước.

Rõ ràng là kiểu cướp đoạt và chiếm hữu một cách thoải mái, không e sợ gì, nhưng động tác của anh lại rất đỗi dịu dàng, thậm chí còn mang một vẻ ham m.uốn như có như không.

Giống như đang cực kỳ nhẫn nại dụ dỗ cô.

Kỷ Đinh được anh hôn đến mê loạn, ngón tay cô bất giác níu chặt áo anh, trôi nổi theo tiết tấu của anh.

Lát sau Kỷ Đinh mới thở hổn hển, tựa vào vai Ôn Nghiên.

Tiếng tim đập hòa cùng nhau.

Anh nhẹ nhàng ve vuốt mái tóc mềm mại của cô, khàn giọng cười: “Hơn một tháng nay, nhớ em quá.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận