Ôn Nghiên bỗng thu ánh mắt lại, né tránh tay cô ta rồi từ chối khéo: “Không cần.”
Đối với Hứa Nhược Vân, đàn ông là kiểu động vật nghĩ một đằng nói một nẻo – lời từ chối của anh không khiến cô ta thấy tức giận, ngược lại còn khơi gợi lên cảm giác chinh phục.
Cô ta nũng nịu: “Thực ra, ban nãy tôi đã chú ý đến anh rồi, ở trong đám đông, anh thực sự là quá xuất chúng.”
Hứa Nhược Vân hôm nay vận một chiếc đầm màu đen cổ V gợi cảm, đầm bằng tư lụa và thiết kế lộ phần lưng, không chỉ bày ra phần eo thon lồ lộ mà cũng khiến đôi chân cô ta càng trắng trẻo thon dài hơn.
Cô ta tự nhận vẻ phong tình này không ai chống cự lại được – trong sảnh tiệc những ánh mắt trắng trợn và nóng bỏng kia có thể làm chứng.
Hơn nữa dù sao cũng đã bỏ ra một quãng thời gian ở chốn này, cô ta biết rõ dùng cử chỉ nụ cười để thâu tóm trái tim người đàn ông.
Hứa Nhược Vân hơi nhướng mắt, vẻ mặt quyến rũ và lôi cuốn: “Thời gian cũng trễ rồi, anh này, hay ta đi cùng nhau nhé, khách sạn kia rất tuyệt đó.”
Ý đồ người phụ nữ này quá rõ ràng, chỉ thiếu viết lên mặt mấy chữ “muốn lên giường với anh” thôi.
“Khách sạn?” Ôn Nghiên không tỏ vẻ gì, như cười như không, “Cô muốn làm gì?”
Giọng anh trầm trầm và từ tính, nghe rất “cao cấp”, Hứa Nhược Vân đỏ mặt: “Đương nhiên là, làm một số chuyện khiến anh thích.”
Ôn Nghiên lười nhác cụp mắt xuống, nhìn cô ta hỏi: “Cô biết tôi thích gì sao?”
Hứa Nhược Vân tưởng anh là bi.ến thái, thế là nghiêng người tới gần, đôi môi đỏ dâng lên, ánh mắt lúng liếng: “Giống như thế này này…”
Ôn Nghiên chợt cười: “Cô này.”
Anh ôn hòa cúi xuống, đôi môi ghé sát tai cô ta, tư thế như đang thầm thì to nhỏ: “Không đánh phụ nữ không phải là một trong những nguyên tắc của tôi.”
Hứa Nhược Vân cứng người, đờ ra tại chỗ.
“Đừng ép tôi ra tay.” Vẻ nho nhã ôn hòa của Ôn Nghiên thoáng chốc biến mất, đáy mắt là vẻ dữ tợn khó che giấu, “Cho cô ba phút, lập tức cút ngay cho tôi.”
…
Lúc Kỷ Đinh bước vào, người ấy vừa nói xong câu nói đó với Hứa Nhược Vân.
Cô không rõ giữa hai người đã nói chuyện gì, chỉ loáng thoáng nghe thấy mấy chữ.
Kỷ Đinh liếc qua cách ăn mặc của Hứa Nhược Vân, đã đoán được đại khái là tình huống gì.
Cô nhìn sắc mặt không mấy tốt của Ôn Nghiên thì bước tới, thân thiết khoác tay anh, “Anh ơi.”
Và cũng tiện thể kéo anh cách xa Hứa Nhược Vân.
Người đàn ông quay đầu, ánh mắt âm u biến mất, thay vào đó là niềm vui: “Đường Đường, sao em lại tới đây?”
“Muốn cho anh một niềm vui bất ngờ mà! Chúng mình cũng lâu rồi chưa gặp nhau.” Kỷ Đinh ngước lên nũng nịu, “Anh có vui không?”
“Vui.”
Bộ lễ phục đuôi cá trên người cô làm nổi bật đường cong tuyệt đẹp, Ôn Nghiên thoáng một vẻ kinh ngạc.
Hai người trò chuyện một lúc, Kỷ Đinh như mới nhìn thấy Hứa Nhược Vân mà lịch sự và xa cách chào hỏi một câu.
Hứa Nhược Vân vừa tận mắt chứng kiến thái độ quay ngoắt 180 độ như ngồi trên tàu lượn siêu tốc và cảnh tượng trước mắt đả thương trầm trọng, há hốc miệng không nói nổi một câu.
Cô ta không ngờ, người đàn ông cô ta thích lại thật sự là bạn trai của Kỷ Đinh.
Chết tiệt! Dựa vào đâu???
Sự không cam tâm và đố kỵ mãnh liệt như thủy triều ập tới, ánh mắt Hứa Nhược Vân nhìn chằm chằm vào cô gái đang tươi cười rạng rỡ trước mặt.
Kỷ Đinh không tránh né chuyện ban nãy mà tò mò chọc chọc vào cánh tay Ôn Nghiên, hỏi: “Ban nãy em thấy hình như hai người có mâu thuẫn, là sao thế?”
“Ừ.” Người đàn ông giơ tay chỉ vào Hứa Nhược Vân, ngắn gọn nhưng đáng sợ, “Cô ta dụ dỗ anh.”
“… Hả?”
Kỷ Đinh vốn định làm một màn đại chiến quyết đấu với trà xanh, kết quả màn còn chưa kịp mở thì đã bị Ôn Nghiên cắt ngang, anh như sợ cô nghe không rõ nên nhấn mạnh thêm: “Cô gái này, cô ta không biết xấu xổ không biết liêm sỉ dụ dỗ anh.”
Kỷ Đinh không nhịn được phì cười thành tiếng.
Người đàn ông nói với vẻ tủi thân ấm ức, như bị bạn cùng bạn bắt nạt phải chạy đi mách tội với thầy cô, mi tâm của Hứa Nhược Vân giật giật, tỏ ra khó tin – con mẹ nó???
Mặt cô ta sa sầm, đang định phản bác thì lại thấy Ôn Nghiên quay sang, lạnh lùng nhìn cô ta: “Ban nãy đã nói cô cút đi rồi mà? Không nghe hiểu tiếng người à?”
…
Có thể nhận thấy Hứa Nhược Vân tuy giới hạn đạo đức thấp nhưng rốt cuộc vẫn còn sót lại chút liêm sỉ cuối cùng, sắc mặt cô ta lúc đỏ lúc tái, cuối cùng bỏ chạy thê thảm.
Ôn Nghiên không nhìn theo bóng cô ta, chỉ nhìn Kỷ Đinh, ánh mắt dần trở nên dịu dàng như nước.
“Cô ta không lợi dụng được anh đó chứ?” Kỷ Đinh bĩu môi hỏi.
“Không hề.”
Ôn Nghiên hơi cúi người, mỉm cười hôn lên mi tâm của Kỷ Đinh một nụ hôn thoang thoảng hương rượu vang.
Anh nắm tay cô ra ngoài, hỏi: “Chúng mình về nhà chứ?”
Kỷ Đinh chớp mắt, cười nói: “Dạ, về nhà!”
Hai người quay về chung cư.
Kỷ Đinh khát nước nên vào bếp rót ly nước uống, lúc quay lại thì thấy Ôn Nghiên ngồi trên sofa, đang đưa tay nới lỏng cà vạt.
Một động tác tự nhiên của anh cũng đẹp trai dã man, Kỷ Đinh bị anh thu hút, sáp lại gần: “Còn nhớ lúc chiều em đã nói gì không?”
Người ấy ngước mắt nhìn cô: “Hử?”
Kỷ Đinh cười nũng nịu: “Em nói em phải gửi chuyển phát nhanh…”
Cô nói từng chữ: “Mèo hoang nhỏ cô đơn, nhiệt tình như lửa, gửi đến tận cửa, bao anh hài lòng.”
Màu mắt Ôn Nghiên thẫm lại.
Trong mắt anh cũng có nụ cười, lòng bàn tay với khớp xương rõ ràng men theo vòng eo thon nhỏ của Kỷ Đinh chậm rãi di chuyển lên trên, như đang ve vuốt một tấm lụa mềm mại tuyệt hảo.
Hôm nay cô đặc biệt mặc một bộ lễ phục đêm trễ ngực màu đỏ rượu, thoạt nhìn trông như một đóa hoa hồng rực rỡ.
Vô cùng xinh đẹp.
Trong mắt anh không hề che giấu sự nóng bỏng, cơ thể dần nghiêng về trước, đè cô xuống dưới.
“Ở đâu nào?”
Ôn Nghiên khẽ cúi nhìn, thì thầm hỏi.
Kỷ Đinh vòng đôi chân thon dài trắng muốt như sữa lên phần eo chắc khỏe của anh, đôi mắt dịu dàng như tơ: “Hay là, anh tìm thử xem?”
Ánh mắt trao nhau, Ôn Nghiên bỗng cúi xuống, hôn cô mãnh liệt.
Cũng là dụ dỗ, nhưng Hứa Nhược Vân phí hết tâm cơ vẫn khiến anh phản cảm, nhưng chỉ một ánh mắt của Kỷ Đinh là đã khiến anh điên cuồng.
Khiến anh chìm đắm, khiến anh không thể kiểm soát, khiến anh cam tâm tình nguyện làm bầy tôi dưới gấu váy cô.
Ôn Nghiên mút cắn gặm trên phần cổ trắng nõn của Kỷ Đinh, phóng khoáng điên cuồng như muốn nuốt cô vào bụng.
Cô đã quen với tính khí không mấy dịu dàng mỗi khi thế này của anh, nụ cười càng lả lơi, thậm chí còn lấy lòng anh: “Meo~”
Tiếng mèo kêu nhỏ nhẹ đó cắt đứt một sợi dây nào đó trong tim Ôn Nghiên, đôi mắt đen như bóng đêm, lại giống như một ngọn lửa lớn đang cháy bừng bừng tận trời cao.
Ánh lửa chiếu sáng đôi mắt họ, rực rỡ sinh động.
Trong mối quan hệ xã giao, họ đều là kiểu người nho nhã bặt thiệp, suy nghĩ thấu đáo.
Nhưng trước tình yêu thì lại giống nhau ở chỗ cùng thẳng thắn nhiệt tình, không hề che giấu.
Kỳ thực tập mùa hè hai tháng kết thúc, Kỷ Đinh bay về Thâm Quyến.
Cuối tháng 8 khai giảng, trước đó cô cần sắp xếp xong hành lý để đi trao đổi vào học kỳ này.
Vốn tưởng cũng đã thu xếp gần xong rồi, ai ngờ danh sách liệt kê càng lúc càng dài, Tô Duyệt Dung thậm chí còn muốn cô đem cả mùng mền chiếu gối theo.
Kỷ Đinh tỏ ý, thực sự là khó quá.
“Mẹ, con không vác theo nổi đâu.”
Tô Duyệt Dung: “Không sao, đến lúc đó mẹ gửi sang cho con là được.”
Kỷ Đinh sực nhớ ra còn có thể gửi bưu điện nên hào hứng: “Vậy gối đầu con thỏ này con cũng muốn, trang sức này nữa, còn có lễ phục tối…”
Kỷ Sâm đi ngang, vẻ mặt kỳ thị: “Em đi trao đổi học tập hay dọn nhà vậy?”
Kỷ Đinh: “Anh quản em hả?”
Kỷ Sâm: “Tại sao không quản? Đến lúc đó ra sân bay, mấy valy này bắt anh vác đấy.” Anh sực nhớ ra, giọng hí hửng: “Nhưng học kỳ này em không ở đây cũng tốt quá chứ.”
Kỷ Đinh: “???”
Tình cảm này, bỏ đi! 🙂
Hai người đang cãi nhau thì dưới lầu vẳng đến tiếng kêu, nghe rất thê thảm. Kỷ Đinh vội đi xuống thì thấy Kỷ Nhân Lượng đang ôm eo nằm bệt trên sofa, trên đất là nửa trái anh đào cắn dở lăn lóc.
Kỷ Đinh: “Bố, bố sao vậy?”
Kỷ Nhân Lượng tỏ vẻ đau khổ: “Eo eo eo… eo đau quá…”
Ông thở hổn hển: “Bố chỉ… chỉ muốn ăn anh đào thôi… rơi xuống đất nên nhặt, kết quả là…”
“…”
Chuyện này nói ra thật thần kỳ, nói ngắn gọn tổng kết lại là – một vụ huyết án do quả anh đào gây ra.
Bốn người một nhà hộc tốc chạy tới bệnh viện.
Bác sĩ nhìn Kỷ Nhân Lượng, đẩy gọng kính: “Thoát vị đĩa đệm thắt lưng rất điển hình.”
Tô Duyệt Dung căng thẳng hỏi: “Có nặng không ạ? Cần làm phẫu thuật không bác sĩ?”
Kỷ Nhân Lượng mới nghe hai chữ “phẫu thuật”, toàn thân đã run rẩy: “Đừng mà, không tới mức phẫu thuật chứ?”
Bác sĩ cười ôn hòa: “Bệnh tình của anh đã kéo dài khá lâu, tình hình cũng khá nghiêm trọng, thông thường chúng tôi sẽ kiến nghị nên phẫu thuật cắt bỏ nhân đĩa đệm cột sống qua phẫu thuật nội soi cột sống.”
Kỷ Nhân Lượng: “Cái gì mà nội soi? Rồi cắt bỏ là thế nào???”
Ông túm tay bác sĩ cứ như túm lấy cọng cỏ cứu mạng: “Có thể đừng làm phẫu thuật không…”
Kỷ Đinh & Kỷ Sâm: “…”
Ai có thể ngờ, trụ cột nhà họ Kỷ oai phong lẫm liệt như vậy mà lại sợ đau!!!
Tô Duyệt Dung trừng mắt: “Bảo anh sớm đi khám mà anh không chịu! Em và Đinh Đinh khuyên anh bao lần rồi hả?”
Kỷ Nhân Lượng cười lúng túng: “Bà xã em đừng giận, anh chỉ là lười thôi mà?”
Tô Duyệt Dung hừ một tiếng: “Em giận hay không có ích gì, người chịu khổ chịu đau vẫn là anh!”
Kỷ Nhân Lượng: “…”
Cuối cùng khi bác sĩ khuyên nhủ, Tô Duyệt Dung lạnh lùng và trong ánh mắt đồng cảm của Kỷ Đinh, Kỷ Nhân Lượng chấp nhận phẫu thuật với gương mặt như sắp chết tới nơi.
Tô Duyệt Dung đi làm thủ tục nhập viện, sắp xếp ông vào phòng đơn khá cao cấp.
Khi Kỷ Nhân Lượng đỡ eo vào phòng nằm rồi thì trời cũng đã sập tối.
Công ty có việc gấp nên Tô Duyệt Dung về trước, bảo Kỷ Sâm đưa Kỷ Đinh về nhà.
Hai người ở lại nói chuyện với Kỷ Nhân Lượng.
Lúc gần về, hai tay ông bấu vào tấm ga giường, hỏi với vẻ đáng thương: “Lúc mổ hai đứa có tới không?”
Kỷ Sâm: “…”
Đây chỉ là ca mổ nhỏ thôi mà bố!
Vết thương chỉ 8mm, hôm đó đã có thể xuống giường được, hôm sau là đi làm bình thường rồi!
Kỷ Đinh muốn cười nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu: “Bố yên tâm, bọn con chắc chắn sẽ tới, sẽ đem lại sự cổ vũ to lớn nhất cho bố! Đây là ý nghĩa tồn tại của người nhà mà!”
Kỷ Nhân Lượng cảm động quá, nắm tay cô lẩm bẩm: “Đúng là con ngoan của bố!”
Nhìn gương mặt nhăn nhó vì cười của ông mà Kỷ Đinh ngẩn người, nụ cười tắt dần.
Cô chớp mắt, cảm giác trong lòng như có thứ gì đó dâng trào – đến tận đáy mắt, cảm giác chua xót.
Kỷ Đinh đã lâu rồi không nhìn bố từ khoảng cách gần như vậy, càng chưa từng phát hiện hóa ra ông cũng đang già đi theo thời gian, tự lúc nào đã có tóc bạc rồi.
Bó là trụ cột, chủ nhà này, trước mặt người khác lúc nào cũng trầm tĩnh trí tuệ, uy nghiêm bình tĩnh.
Bờ vai vững chắc của ông tựa một ngọn núi, mang lại cảm giác bảo vệ vững chắc đáng tin cho con cái.
Tình yêu của bố luôn lặng thầm, nhưng Kỷ Đinh biết thực ra ông luôn đứng phía sau cô và anh, lặng lẽ theo dõi họ trưởng thành.
Nhưng mãi đến hôm nay, cô mới bất chợt nhận ra.
Hình như bố đã già đi.
Khóe mắt ông đã có thêm nhiều nếp nhăn, tóc ông đã nhuốm màu bạc, đôi mắt ông đã có phần mờ đục, ngay cả vẻ mặt ông thi thoảng cũng thoáng một vẻ yếu đuối.
Kỷ Đinh nhíu mày, cố nén vẻ chua xót, cúi xuống vùi đầu vào lòng Kỷ Nhân Lượng.
Ông hỏi: “Ôi dà, chuyện gì vậy?”
Kỷ Đinh không đáp, Kỷ Nhân Lượng cười nói: “Thương bố hả? Tiếc là chỗ này không còn giường bệnh trống nào cho con.”
Ông xoa đầu cô rồi nói: “Chỉ là ca mổ nhỏ thôi, đừng lo, trước kia bố chỉ đùa các con thôi.”
Kỷ Đinh ngước lên, thoáng thấy vẻ tự trách lướt qua trong mắt ông.
“Bố không thèm sợ đâu, làm sao bố sợ được…”
Kỷ Đinh im lặng một hồi rồi cười gian manh với bố: “Bố, mới nãy con chỉ muốn đích thân kiểm tra xem anh nói mỡ tích tụ quá nhiều có phải là thật hay không.”
Kỷ Nhân Lượng trợn to mắt: “Ê, con bé này!!!”
Cô thè lưỡi: “Sau khi ra viện bố phải vận động nhiều vào, đừng có lười biếng nữa!”
Lúc rời phòng bệnh, sau lưng vẳng đến tiếng lầm bầm không mấy tình nguyện của ông: “Được thôi, tập thể dục thì tập, ai sợ ai!!!”
Kỷ Đinh cười ra khỏi cổng bệnh viện, nước mắt đã lặng lẽ rơi.
Như thủy triều, không thể dừng lại.
Cô không rõ thứ đâm vào tim cô là sự già nua vô tình lộ ra của bố, hay là nụ cười cố tỏ ra vui vẻ nhẹ nhõm của ông.
Chỉ cảm thấy chua xót trong lòng, như bị đầu kim gẩy ra, có những cơn đau tê buốt khó chịu.
Kỷ Sâm hạ giọng: “Đinh Đinh.”
Kỷ Đinh khựng lại, mới sực nhớ ra bên cạnh còn có người nữa.
Cô đưa tay lau nước mắt nhưng bỗng dưng được ôm vào một vòng tay ấm áp.
Kỷ Sâm không còn cười cợt như thường ngày, anh lặng lẽ, khóe môi mím lại, dáng vẻ như kiềm chế.
Mãi sau mới đưa tay vỗ vỗ vai cô, ra hiệu an ủi.
Kỷ Đinh ngẩn ngơ, rồi bỗng vùi mặt vào ngực anh, khóc thành tiếng như muốn trút bỏ cảm xúc.
Như một con thú nhỏ.
“Em gái, đừng khóc.”
Tay Kỷ Sâm chậm rãi xoa đầu cô, trầm giọng bảo: “Chúng ta đều đã trưởng thành rồi.”
Kỷ Đinh nhắm mắt.
Phải, họ đều đã trưởng thành rồi.
Bố mẹ.
Sau này sẽ đổi lại là con và anh, bảo vệ bố mẹ nhé.