Nghe bạn mình khoe khoang không biết ngượng miệng, Ôn Kỷ hừ hừ:
“Cậu đúng là cái đồ sắc nữ, gặp trai đẹp tiền chảy nước miếng.”
“Cậu không như thế sao? Ai da, Ôn Kỷ của chúng ta vừa mắt anh hàng xóm, ngày nào cũng chạy sang đó ngắm trộm đấy”
Hai người họ chơi với nhau cũng có lý do cả, cùng mê nam sắc, cùng diễn vai thục nữ trước mặt người ngoài, cùng nghèo!
Mặc dù Cố Yên mang danh tiểu thư Cố gia nhưng trên người làm gì có đồng nào, toàn bộ tài sản mà cô sở hữu đều là đi cày thuê và dành dụm từng chút một
mới gom được.
Cố gia chỉ hỗ trợ ăn ở, học phí, những thứ khác Cô tự lo.
Nghe nhắc đến anh hàng xóm nào đó, Ôn Ký giả vờ khóc lóc:
“Cậu không biết đâu, tớ thất tình rồi.”
Bọn họ nói chuyện một lúc mới nhớ ra một chuyện quan trọng, đó là Ôn Kỷ muốn hẹn Cố Yên đi uống rượu!
Cố Yên đau đầu vắt óc suy nghĩ một lát, sau đó cầm điện thoại lên nhắn tin cho chồng để hỏi lịch trình của anh:
“Ông xã à, đêm nay anh có về nhà không?”
Số điện thoại này cô lưu lâu rồi, mãi đến giờ mới dám gửi tin nhắn đầu tiên cho chồng.
Ngụy Thành đang ở công ty làm việc, lúc tập trung quá mức thì điện thoại nhảy tin nhắn anh cũng không thèm xem.
Khoảng mười lăm phút sau, khi Cố Yên
đang buồn bực tự hỏi có phải phiền đến người ta rồi không, điện thoại kêu lên một tiếng.
A
“Hôm nay tôi sẽ về trễ”
Công việc của anh là gì Cố Yên không rõ lắm, nhưng khẳng định sẽ vô cùng bận, Cô tiếp tục hỏi:
“Mấy giờ anh về?”
“Khoảng mười một giờ hoặc hơn.” Ngụy Thành cũng ít khi nhắn tin cho ai đó, khi cầm điện thoại lên trò chuyện cùng cô vợ nhỏ, không hiểu sao anh lại cảm thấy vui vui, có chút mong chờ.
“Em hiểu rồi, anh làm việc chăm chỉ nhé!”
Chỉ có vậy, sau đó biệt tích.
Ngụy Thành cứ ngỡ cô sẽ bảo chờ anh về ăn cơm cùng hay gì đấy, nhưng không phải, cô quan tâm anh thì quan tâm cho trót, có
sao dừng giữa chừng? Làm như vậy khiến anh bị hụt hẫng!
Ngụy Thành cứ nhìn màn hình điện thoại chằm chằm, mãi đến khi thư ký ở bên cạnh lên tiếng nhắc nhở sắp đến giờ họp, anh mới giật mình tắt đi.
Ở bên kia, Cố Yên đã sắp xếp lại một lượt quần áo của mình, tìm một bộ kín đáo, xinh đẹp để mặc.
Trước kia chưa có gia đình thì mặc váy ngắn cũng không sao, nhưng bây giờ đến quán rượu ngồi, phải giữ kẽ một chút.
Tính nhẩm thử, bảy giờ rời khỏi nhà thì mười một giờ đêm vẫn về kịp.
Cô sẽ chuẩn bị quần áo cho chồng trước rồi mới đi ngủ, họ vẫn phân giường phân phòng, chắc chắn không bị lộ hơi rượu.
Nhìn ngón áp út của mình, thấy viên kim cương đang phát ra hào quang đắt tiền, Cố Yên sợ sệt tháo ra, sau đó tìm hộp mà đặt vào.
Mang cái thứ trị giá ngàn kim như vậy trên tay mấy hôm nay cũng không chú ý lắm, giờ nghĩ tới mới thấy nó năng kinh khủng.
Ngộ nhỡ đi chơi mà làm rơi mất, vậy thì xác định chỉ có
thể trốn đi luôn không quay về.
Cố Yên chọn mặc quần jean dài và áo trễ vai đơn giản, cô đứng trước gương nhìn vài lần, thấy không có chỗ nào quá hở hang thì hài lòng cầm điện thoại lên:
“Ôn Kỷ, chuẩn bị đi, chúng ta đi chơi!”
“Được, đi sớm về sớm!”
Hai cô gái hẹn nhau đến một quán bar tầm trung ngồi, tuy rằng nơi này không quá sang trọng, thậm chí lối vào còn hơi nhỏ, nhưng mà view bên trong rất
đẹp.
Bàn thủy tinh cao dành cho nhóm hai người, bốn người đặt ở giữa, xung quanh có khoảng ba quầy lớn, ảnh đèn lấp lánh ấm áp, nhạc cũng nhẹ nhàng, không có đập xập xình đau tai như club.
Giá rượu ở nơi này đương nhiên không rẻ, nhưng mà ngon, Cố Yên và Ôn Kỷ cực kỳ say mê.
Thỉnh thoảng bọn họ sẽ ghé qua thưởng thức, sẵn tiện ngắm mấy anh bartender đẹp trai.
Khụ khụ, Cố Yên đến đây vì rượu thôi, không phải để làm những chuyện khác đâu.
Cô vừa đặt mông ngồi xuống bên cạnh quầy liền nhìn thấy một chàng trai trẻ lớn hơn họ khoảng ba bốn tuổi đi đến gần.
Hai người gật đầu chào hỏi, sau đó cô nghe thấy hắn nhẹ nhàng lên tiếng:
“Lâu rồi mới thấy em.”